Sáng hôm sau...
Bà Lâm và quản gia Trần đi đến chỗ pháp sư Phùng, sau đó đến nơi tổ chức lễ đính hôn của Đường Duật Hành và Thụy Nhan - khách sạn Thiên Long. Vì vậy cả một ngày bà không về nhà.
Ông Đường đến công ty như mọi ngày, Đường Gia Huy đến khách sạn chỗ Joy Lia liền bị cô giữ chân lại. Đường Duật Hành thì đã ra ngoài từ tối qua đến giờ vẫn chưa trở về.
Khương Gia Hy bước xuống nhà, bữa sáng đã được bày lên sẵn, nhưng cô chẳng tài nào nuốt nổi, chỉ cần nghĩ đến ngày mai là ngày đính hôn của cậu thì lòng càng khó chịu, đầu óc càng trống rỗng, miệng lưỡi đắng ngắt, không tài nào nuốt trôi thứ gì.
Cô lên phòng thay quần áo rồi bắt taxi đến nhà Tiểu Ngạn, hôm nay là cuối tuần nên chắc cô ấy vẫn chưa dậy. Cô đưa tay nhấn chuông cửa.
'Bính boong...' Nghĩ là sẽ phải đứng đợi, ai ngờ đâu cánh cửa nhanh chóng mở ra, Tiểu Ngạn mặc một bộ váy rộng thùng thình, tóc buộc gọn lên hai bên để lộ gương mặt trắng muốt, xinh xắn của mình.
\- 'Wow\, đến sớm vậy? Đi vào đây\.' Tiểu Ngạn thấy mắt cô hơi sưng\, gương mặt buồn bã thì liền kéo cô vào trong\.
Khương Gia Hy ngồi dựa mình xuống ghế :'Cậu hôm nay dậy sớm vậy sao?'
\- 'Lúc sáng sớm bị tên mua giới nhà đất làm phiền nên mình dậy luôn\, mình tìm được nhà mới rồi\, gần công ty\, tiện nghi\, thoáng mát\, ngày mốt mình sẽ chuyển đến đó\.' Tiểu Ngạn vừa cắm hoa vừa nói\.
Khương Gia Hy gật đầu, thở dài. Tiểu Ngạn dừng lại động tác :'Sao thế? Cậu thở dài vậy lỡ hoa của mình héo hết thì sao? Cười lên xem nào.'
\- 'Cậu nghĩ mình sẽ cười nổi sao?' Khương Gia Hy nhỏ giọng hỏi\.
Tiểu Ngạn đặt lại lọ hoa xuống bàn :'Đừng buồn nữa, đợi mình thay quần áo, đưa cậu đi giải tỏa tâm trạng.'
\- 'Đi đâu vậy?' Khương Gia Hy tò mò hỏi\.
Tiểu Ngạn cười :'Đi rồi sẽ biết.'
Cả hai cô gái bắt taxi đến một quán bar sang trọng, tuy là buổi sáng nhưng cũng không ít những cô gái ăn mặc gợi cảm, những chàng trai phong độ, lịch lãm lui tới. Khương Gia Hy nhíu mày.
\- 'Hay chúng ta về đi\, mình không thích sự ồn ào\.' Cô nắm chặt lấy túi xách rồi nói\.
Tiểu Ngạn kéo vào trong :'Tin mình, cậu chắc chắn sẽ hết buồn.'
Cả hai bước vào, từ bên trong, nơi góc tối có hai ánh nhìn đã bắt gặp hai người phụ nữ vừa đến này.
Hai người phụ nữ, một người thì lóng ngóng, ngượng nghịu, một người háo hức, vui vẻ.
\- 'Người phụ nữ đó\.' Lý Kiệt cũng đã nhìn ra\, lên tiếng nhắc Đường Duật Hành\. Cậu đã thấy cô từ ngay khi cô mới bước vào\, không nhìn thêm nữa\, cậu quay mặt đi nơi khác\.
Người phụ nữ này, ai cho cô vào đây cơ chứ?
Trần Vỹ nhíu mày, hóa ra tiểu nha đầu và chị dâu của hắn lại quen nhau sao? Có tính là duyên không thế?
Tiểu Ngạn gọi hai ly rượu nhẹ, cô nói to :'Uống một ít đi, không say đâu. Cậu sẽ quên được thôi...'
\- 'Mình\.\.\.nghĩ là không nên uống\.' Khương Gia Hy cắn môi\, ấp úng đáp\.
Bên này, Trần Vỹ đứng dậy :'Các cậu cứ tiếp tục nhé! Tôi gặp lại tiểu bảo bối đanh đá của mình rồi.'
Đường Duật Hành nhìn theo ánh mắt anh ta, hóa ra là vậy. Anh cũng đứng lên, Lý kiệt ngồi im nhìn bọn họ, hai gã này đi cũng tốt, anh có thể về bệnh viện để làm việc, mới sáng sớm đã gọi ra đây, cũng thật là...
\- 'Uống đi\.\.\.mình chắc chắn sẽ không say\.' Tiểu Ngạn nói rồi giơ ly rượu ra\, bỗng bàn tay bị một lực khác nắm lấy\, Tiểu Ngạn tức giận nhìn sang\.
Hóa ra là cái tên biến thái này, Trần Vỹ cầm lấy ly rượu trong tay cô đặt xuống bàn :'Bảo bối, chúng ta lại gặp nhau. Anh nghĩ lần này mình nên có nhiều thời gian hơn.'
\- 'Buông ra\.\.anh làm gì thế? Cái tên khốn kiếp này\.'
Khương Gia Hy đứng bên cạnh, nhíu mày, thấy anh ta trông quen mặt nhưng không nhớ ra, cô mím môi, định giải cứu bạn mình. Nhưng...
Cô chợt nhìn thấy Đường Duật Hành đứng bên cạnh liền cúi đầu xuống, như thể làm sai điều gì bị người khác phát hiện vậy.
Trần Vỹ bế ngang Tiểu Ngạn lên, thú vị nói.
\- 'Tôi đi trước nhé\, chúng ta gặp sau\.'
Tiểu Ngạn chân tay quơ loạn xạ :'Tên khốn nạn này...buông ra, anh có nghe thấy không thế?'
\- 'Em nói gì? Rất mong chờ sao? Anh sẽ cố lái xe nhanh hơn\, bảo bối\.' Trần Vỹ giữ chặt lấy cô hơn\.
Thấy cô mãi cúi đầu, cậu liền nhíu mày :'Lần sau không được đến mấy chỗ như thế này nữa.'
\- 'Tôi có quyền\.\.\.' Cô nói cứng\, tại sao cậu đến được\, còn cô thì không?
Tuy nghĩ là vậy nhưng không hiểu sao bản thân lại lo sợ khi cậu bắt gặp mình đến đây như vậy.
Đường Duật Hành nới lỏng chiếc cravat, kéo tay cô đi ra ngoài. Cậu quyết định hôm nay sẽ dạy cô 'một bài học đáng nhớ'.
Bước ra đến xe, Khương Gia Hy khẽ giằng tay ra khỏi tay cậu :'Tôi về nhà.'
\- 'Tôi cũng về nhà\.' Đường Duật Hành mở cửa ra sẵn\, thấy cô đứng im liền kéo cô ngồi vào trong\, rồi đóng cánh cửa lại\.
Cậu vòng sang bên ghế lái, mở cửa ngồi vào :'Thắt dây an toàn vào. Em tốt nhất ngồi yên, tôi sẽ không cam đoan rằng mình sẽ không làm gì em ở trên xe này đâu.'
Khương Gia Hy cắn môi, ngoan ngoãn thắt dây an toàn rồi ngồi quay mặt ra ngoài. Đường Duật Hành tập trung vào lái xe, Khương Gia Hy phát hiện cậu đang rẻ về hướng khác, liền quay mặt lại.
\- 'Cậu nhầm đường rồi\.\.\.' Nhưng chợt cô phát hiện ra\, đây là đường về khu chung cư F3 lần trước\.
\- 'Tôi nói là muốn về nhà\, cậu định làm gì?' Cô lo lắng nói\.
Đường Duật Hành vẫn im lặng, xe dừng lại ở một đèn đỏ, đúng lúc này màn hình ở trung tâm thương mại hiển thị tin tức đính hôn của cậu và Thụy Nhan. Thấy cô định nhìn ra bên ngoài, cậu liền đỡ lấy gáy cô, áp môi mình lên môi cô.
Lưỡi cậu ấm nóng với mùi rượu vang nồng nàn chà xát chiếc lưỡi đinh hương của cô, vì nụ hôn quá bất ngờ khiến cô ngạc nhiên, trong phút chốc cả người đông cứng lại.
Ngay cả hít thở cũng quên...
'Bíp...bíp...bíp..' Đèn đỏ đã chuyển sang xanh từ khi nào, những chiếc xe phía sau mất kiên nhẫn bóp còi inh ỏi, Khương Gia Hy giật mình vội đẩy cậu ra.
Đường Duật Hành cười, rồi nho nhã khởi động xe, chiếc xe tiếp tục lăn bánh.