Tắt điện thoại, mắt cậu trầm xuống, lông mày khẽ nhíu lại, quay người lại, chỉ thấy mình chai sữa đang uống dở đặt trên bàn.
\- 'Gia Hy\, em đâu rồi?' Cậu đi vào chỗ bếp\, nghe thấy tiếng xả nước từ trong phòng vệ sinh thì chợt thở phào\, họ bây giờ gần như không thể tách nhau ra được\.
Khương Gia Hy lấy nước rửa miệng rồi mặt mình, chắc vì lâu rồi chưa uống nên cô không quen, mới bị buồn nôn như vậy. Mở cửa, cô bước ra ngoài, thấy cậu đang ngồi ghế sofa.
\- 'Ai gọi cho anh vậy?' Cô bâng quơ hỏi\, tay đóng nắp chai sữa lại\.
Đường Duật Hành đứng dậy :'Uống thêm chút nữa đi..'
\- 'Là mẹ cả gọi\, chúng ta đến đó một chuyến\.' Cậu nói\, cậu về thì không sao\, nhưng bà ta bắt đưa cả cô về\, cậu sợ cô sẽ bị dọa cho mà chạy đi mất\.
Khương Gia Hy mím môi, cô thực sự sợ nơi đó, tuy thời gian ở đó không dài, nhưng cũng không phải là ngăn, cô thấy Đường gia như một chiếc lồng sắt không hơn không kém.
Nhưng cô biết chuyện gì đến cũng sẽ đến, quan trọng là mình phải vượt qua được :'Vậy chúng ta đến đó đi.'
Cậu khẽ nhíu mày, kinh ngạc nhìn cô. Khương Gia Hy đứng dậy :'Nhưng em không muốn ở đó lâu.'
\- 'Được\, chúng ta sẽ về ngay\.' Cậu an ủi cô rồi nắm tay cô\, cả hai rời đi\. Chiếc xe lái ra khỏi tầng hầm\, nhanh chóng biệt thự của Đường gia hiện ra trước mắt\.
Trong lòng càng lo sợ, chợt một bàn tay hiện ra trước, bàn tay ấy nắm nhẹ lấy tay cô, đầu ngón tay lành lạnh. Động tác như thể đang an ủi, tiếp sức mạnh cho cô.
Từ bên ngoài cô đã cảm nhận được khí lạnh lẽo ở bên trong, cũng phải, vì cô mà bao nhiêu người bị ảnh hưởng.
Bước vào trong, tại phòng khách, đang có ông Đường, bà Lâm, Đường Gia Huy và một người đàn ông khác, trên mặt ông ta có vết sẹo lớn khiến cô thấy hơi sợ.
\- 'Bọn con đến rồi\.' Cậu lên tiếng\, tay vẫn nắm chặt lấy tay cô\, ngữ khí bình thản\, gương mặt có phần ung dung\.
Bà Lâm và mọi người đều nhìn vào hai bàn tay đang nắm vào nhau ở đó, ông Đường lên tiếng :'Lên thư phòng một chút, ta có chuyện muốn nói với con.'
Đường Duật Hành gương mặt như đã nghe, nắm tay cô đi vào. Nhưng lúc này bà Lâm lên tiếng.
\- 'Ta có chuyện muốn nói với Khương Gia Hy\, để con bé ở lại đi\.' Bà nghiêm nghị nói\.
Mắt cô cụp xuống, vai run lên, cái mà cô sợ nhất chính là đây. Đường Duật Hành nhíu mày :'Sau khi nói chuyện cùng bố, con sẽ cùng cô ấy gặp mẹ cả nói chuyện.'
\- 'Nhưng ta cần nói chuyện riêng\.' Bà Lâm không từ bỏ ý đinh\, nói\.
Khương Gia Hy rút tay ra khỏi tay cậu :'Anh lên đó đi...em sẽ nói chuyện...'
\- 'Không cần\.' Anh không yên tâm lắm\, mẹ cả cậu là người thế nào\, tất nhiên cậu biết rõ\, làm sao dám để cô gặp riêng bà ta cơ chứ?
Khương Gia Hy nắm lấy cổ tay anh :'Anh nghe lời em một lần đi.'
Đường Duật Hành thở dài :'Được rồi, em nhớ bảo vệ tốt cho mình...'
Cả nhà đứng im chứng kiến cô và cậu quyến luyến không dứt, như thể họ sắp xa nhau mãi mãi vậy. Hai tay của Đường Gia Huy nắm chặt lại, ánh mắt tối sầm.
Bước vào thư phòng, ông Đường không nói không giằng cho cậu một bạt tai, ông ra tay vừa nhanh vừa mạnh, cậu không thể đỡ nổi. Nhưng dáng người ấy vẫn đứng yên bất động, môi nhếch lên nụ cười.
\- 'Đường Duật Hành\, con xem con đã làm ra loại chuyện gì? Bao nhiêu năm nay con sống thế nào\, chơi kiểu nào để trả thù ta\, ta không quản\, nhưng lần này\.\.\.con có biết chuyện này ảnh hưởng đến công ty thế nào không?'
Kể từ ngày mẹ cậu mất, ông chưa bao giờ đánh cậu, thi thoảng cũng là vài trận đòn từ mẹ cả, vậy mà lần này...
\- 'Bao nhiêu năm qua\.\.\.đã trải qua nhiều chuyện như vậy\. Tại sao con không quên đi chuyện kia\, bỏ đi quá khứ để sống cho mình\, đừng làm những việc trả thù vô ích đó\.\.\.'
Gương mặt cậu đỏ lên, cậu nói :'Lần này không phải trả thù, đối với cô ấy là thật lòng. Ông cũng không còn tư cách nhắc đến chuyện trong quá khứ nữa rồi...từ ngày mẹ tôi mất.'
Ông Đường thở dài, trong ánh mắt có vài tia hối hận, Đường Duật Hành cậu cười lạnh một tiếng.
Cậu đi rồi, chỗ phòng khách chỉ còn mình cô một chiến tuyến, bà Lâm đi đến cho cô một bạt tai, gương mặt trắng treo xinh đẹp nhanh chóng in lại năm đầu ngón tay.
Cô lảo đảo lùi về sau, nơi miệng xộc lên mùi máu.
Lão pháp sư Phùng như hóa đờ đẫn, không ngờ cái tát này sẽ xảy ra, ông vội đứng dậy :'Đừng làm như vậy...'
\- 'Lão Phùng\, ông hãy tìm người khác giúp tôi\, Đường gia không thể chấp nhận loại phụ nữ đê tiện lẳng lơ này được\, từ giờ nó sẽ không còn là người nhà họ Đường này nữa\.' Bà Lâm quay sang nhìn ông\, tức giận nói\.
Đường Gia Huy nhíu mày, anh không thể xác định nổi nữa rồi, không hề biết đối với cô anh là yêu hay chiếm hữu, cũng có thể không phải cả hai.
\- 'Đi ra từ đường với ta một lát\.' Bà Lâm nói rồi quay người bước đi cùng quản gia Trần\.
Khương Gia Hy hít thở sâu, nước mắt ngược vào trong, lúc ngang quá cô thấy ánh mắt của người đàn ông lạ này nhìn mình rất khác, ánh mắt xa lạ nhưng lại đỗi thân quen.
Bước vào từ đường, không khí ngột ngạt hơn hẳn. Bà Lâm đưa ánh mắt ra hiệu cho quản gia Trần, bà ta hiểu ý liền đi đến :'Tiểu thư, mời cô trả lại sợi dây chuyền trên cổ.'
Khương Gia Hy đưa tay sờ lên cổ mình, chưa kịp làm gì thì quản gia Trần đã hành động, giật mạnh sợi dây chuyền.
\- 'A\.\.\.' Vì lực của bà ta quá mạnh nên khiến cô bị ngã nhào xuống đất\.
Hàng lông mày nhíu chặt lại, cô thấy bụng mình đau lên rồi lắng xuống, rồi lại nhói lên. Bà Lâm không quan tâm, nói.
\- 'Một tuần nữa là ngày họp Đại hội cổ đông của Đường thị\, ngày quan trọng nhất cuộc đời Đường Gia Huy và Đường Duật Hành\, nó sẽ quyết định xem ai sẽ là người kế thừa cái ghế của lão gia ở hội đồng Quản trị\.'
Khương Gia Hy mơ hồ hiểu ra, bà Lâm nói tiếp :'Cô làm như vậy đã ảnh hưởng đến Đường thị rất lớn....đáng lẽ cô đã phải chết rồi.'
Người cô run lên, ánh mắt phức tạp.
\- 'Cô thử nghĩ một người đàn ông vì mình mà mất đi sự nghiệp trong tay\, nếu sau này người đó hối hận thì có phải cô cũng cảm thấy áy náy\, sống không vui vẻ gì\. Là phụ nữ\.\.\.tốt nhất nên tự biết bổn phận của mình\.'
Mắt cô cụp xuống, cô tất nhiên hiểu bà ta muốn gì, muốn cô rút lui để anh quay lại tiếp tục hôn sự cùng Thụy Nhan, nhưng....
Cô cũng yêu anh, muốn được cạnh anh...