Mau Buông Ra, Tôi Là Chị Dâu Của Cậu

Chương 72:Hòa hợp về thể xác lẫn tâm hồn




Nụ hôn vẫn còn kéo dài, chuông điện thoại cũng không khác. Khương Gia Hy khẽ đẩy anh ra :'Anh mau nghe điện thoại đi.'

Hơi thở của cậu trầm đục, cắn nhẹ lên ngực cô :'Đúng là tiểu yêu tinh'.

Anh cầm lấy điện thoại rồi kéo cô vào lòng mình, quả như anh đoán, là Lý Kiệt gọi đến, bàn tay anh càn rỡ đi vào áo cô, bóp lấy một bên ngực, tay kia cầm điện thoại.

\- 'Cậu đang đâu vậy?' Lý Kiệt đang ở cùng Trần Vỹ và Tiểu Ngạn\, cả ba người đều đang lo cho họ\.

Khương Gia Hy khẽ cản tay cậu, khẽ nhắc nhở :'Đừng...anh đang nghe điện thoại...'

\- 'Đang ở nhà\.' Cậu nhìn gương mặt đỏ ửng của cô thì cười rồi đáp\.

\- 'Cô ấy không sao chứ?' Lý Kiệt quan tâm hỏi\.

Bàn tay cậu đi xuống bên dưới huyệt động, Khương Gia Hy sợ hãi bụm miệng mình lại, lắc đầu nguầy nguậy.

\- 'Đưa đây\.\.\.cho tôi nói chuyện với chứ? Này Đường Duật Hành\, cậu để lại hào quang quá đó\.' Trần Vỹ giật lấy điện thoại rồi nói\.

Đường Duật Hành cười nhạt, ngón tay cái đặt trước huyệt động cô khẽ day day.

\- 'A\.\.' Không kìm được\, cô bật lên một tiếng rên khẽ\, xấu hổ bịt chặt miệng mình lại\, một tay nắm lấy cổ tay anh\, yếu ớt chống cự\.

\- 'Cảm ơn\.' Cậu nhàn nhạt nói\.

\- 'Trời ơi\, làm bạn với cậu mất mặt quá đó\.' Trần Vỹ gãi gãi hàng lông mày rồi nói\.

Đường Duật Hành không quan tâm, cậu dùng hai ngón tay đi vào trong. Khương Gia Hy ưỡn cong người lên, mắt mờ đi.

\- 'Cho tôi nữa\.\.\.tôi muốn nói chuyện cùng cô ấy\.' Tiểu Ngạn đầu dây bên kia giật lấy điện thoại :'Gia Hy đâu rồi? Cô ấy vẫn ổn chứ?'

\- 'Co ấy đang ngủ\, không còn chuyện gì\, tôi cúp máy đây\.' Cậu nói rồi tắt điện thoại quăng sang một bên\, cúi người hôn lên môi cô\, hai ngón tay vẫn ra vào đều đặn\.

Khương Gia Hy thở gấp, chiếc áo sơ mi bị cậu quăng xuống sàn nhà. Sau một màn dạo đầu kĩ càng, bên dưới cô dã ẩm ướt, cậu bỏ chiếc khăn trên người mình ra.

\- 'Chúng ta vào trong\.\.\.được không?' Lồng ngực cô phập phồng\, nói như đứt hơi\.

Đường Duật Hành cúi người hôn lên môi cô, ưỡn người đưa vật nóng ấm kia vào, giờ phút này anh anh còn có thể chịu đựng bước vào trong kia mới hành sự sao? Sức chịu đựng của anh thực sự lớn, nhưng chỉ đối với cô thì lại mất đi thôi.

\- 'A\.\.\.a\.\.\.' Cả tâm hồn và thể xác họ đều hòa hợp làm một\, chưa bao giờ cả hai thấy mãn nguyện như thế\.

Không cần lo người khác phát hiện, không còn hiểu lầm gì. Cả hai quấn quýt lấy nhau, không biết đã qua bao nhiêu lần đổi tư thế, đến cuối cùng cậu mới chịu tha cho cô.

Phóng thẳng chất lỏng màu trắng vào bên trong, Khương Gia Hy bám lấy ghế sofa, bên dưới chợt nhói lên từng hồi, vừa rồi những lúc anh tiến công dồn dập cô cũng cảm thấy đau như vậy.

Nhưng vì quá mệt nên cô ngủ thiếp đi...

Anh bế cô lên đi vào phòng tắm lần nữa, tắm cho anh rồi tắm cho cô, đến cuối cùng bế cô ra chiếc giường lớn kia, kéo chăn đắp cho cô.

Anh ngồi bên cạnh nhìn gương mặt đang ngủ say mà tim xao xuyến lạ thường, thật sự anh đã từng ích kỉ và khốn nạn đến mức bỏ mặc cô để đính hôn cùng Thụy Nhan, chỉ vì trả thù cho mẹ mình, chỉ vì lấy lại tất cả về mình.

Nhưng từ giây phút đoạn ghi hình ấy phát trên màn hình thì anh lại suy nghĩ khác, nhìn cô chao đảo dứng dưới đó, anh chợt nhận ra mình đã sai, thứ anh cần không còn là trả thù nữa.

Mà là cô, người phụ nữ đang ngủ say trên giường này.

Cũng thật máy mắn đối với anh, cô vẫn là cô, vẫn chỉ là của một mình anh. Và đặc biệt hơn hết là hiện tại cô vẫn còn bên cạnh anh, ngoan ngoãn ngủ say ở đó.

Vuốt ve gương mặt cô, đôi mắt sưng lên, chắc hẳn hôm qua cô đã khóc nhiều lắm.

Anh đi vào thư phòng, mở máy tính lên.

Bên trong căn phòng yên tĩnh bao nhiêu thì bên ngoài náo nhiệt, ồn ào bấy nhiêu. Nhất là ở Đường gia, một mớ hỗn độn.

Đường nhiên chuyện này ảnh hưởng rất lớn đến giá cổ phiếu của Đường thị.

6 giờ tối, Khương Gia Hy mệt mỏi thức dậy, cả căn phòng yên tĩnh tối om, khung cảnh này giống như ngày hôm qua vậy. Cô chợt thấy hoảng sợ, hất chăn ra bước xuống giường.

\- 'Duật Hành\.' Căn phòng chỉ bật đèn sáng lờ mờ\, cảm giác trống trãi đến đáng sợ\, giọng cô run run\.

Đáp lại cô là sự im lặng....

\- 'Duật Hành\, anh đang ở đâu?' Cô mở cửa bước ra khỏi phòng ngủ\, từng bước chân gấp gáp\, giọng như sắp khóc\.

Đường Duật Hành mở cửa đi vào, trên tay anh xách hai túi đồ, thấy cô đang đi qua đi lại, gương mặt lo lắng, anh nhíu mày.

\- 'Em làm sao vậy?' Anh hỏi\.

Khương Gia Hy quay lại nhìn anh, trong lòng như có ánh sáng chiếu vào, cô chạy đến ôm trầm lấy anh, rúc vào ngực anh :'Anh làm em lo quá...em cứ tưởng...'

\- 'Đừng suy nghĩ gì nữa\, không phải có anh ở đây rồi sao?' Khẽ đẩy cô ra\, vỗ nhẹ lên lưng cô như trấn an\.

\- 'Ngồi xuống đây đi\, anh mua sữa cho em\, chưa ăn gì đói rồi phải không? Uống sữa đi rồi chúng ta ra ngoài ăn\.'

Khương Gia Hy nhận lấy, ngoan ngoãn nói :'Vâng.'

'Tít...tít...tít...' Lúc này điện thoại của cậu reo lên, Đường Duật Hành mở chai sữa cho cô rồi cầm lấy điện thoại, đi về phía cửa sổ.

Khương Gia Hy cầm lấy chai sữa, nhìn theo bóng lưng anh, cô uống một ngụm.

Vị sữa ngọt, đặc và béo khiến dạ dày cô cảm thấy khó chịu, bụm miệng lại chạy vào phòng vệ sinh, cô nôn hết số sữa vừa rồi và thức ăn sáng này của mình ra.