Mau Buông Ra, Tôi Là Chị Dâu Của Cậu

Chương 89:Lời đề nghị




Khương Gia Hy tạm gác lại chuyện đó, cô cười nhạt :'Khương Nhược Nhy không phải con ruột của bố tôi, hiển nhiên nó cũng không phải em ruột của tôi, việc gì tôi phải lo.'

Ánh mắt cô sắc lạnh :'Lại nói bà với bố tôi trên danh nghĩa là vợ chồng nhưng quan hệ này không được pháp luật chứng nhận, nay công ty bố tôi đã sụp đổ, tài sản không còn, hai người tự do không bị gò bó đã may lắm rồi, còn chạy đến đây bắt tôi lo.'

\- 'Chị ăn nói với mẹ tôi như thế sao? Chị gan quá rồi nhỉ?'

Khương Gia Hy thở hắt ra :'Đừng khi nào cũng nghĩ sẽ ăn hiếp được tôi mãi, mẹ tôi đã mất rồi, không còn bị các người đem ra để ép buộc tôi nữa, bố tôi cũng không còn. Các người đi đi, sống cho đàng hoàng, đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa.'

\- 'Chị\.\.\.chị dám để mẹ con tôi như vậy sao?' Khương Nhược Nhy ấm ức nói\.

Khương Gia Hy cười lạnh, cười vào sự ảo tưởng của cô ta :'Đây là đã tử tế lắm rồi.'

\- 'Đứng lại\.' Khương Nhược Nhy cáu lên\, cô ta nắm lấy cổ tay cô\.

Mỗi lần ở cạnh cô ta sẽ chẳng xảy ra chuyện gì hay ho, nghĩ đến đứa bé trong bụng mình, cô dứt khoát giằng ra rồi lùi về phía sau :'Nếu hai người còn như vậy tôi sẽ kiện hai người tối quấy rối người khác.'

Nói rồi cô vẫy một chiếc taxi, để mặc hai người đang tức giận đứng đó rồi bước lên xe. Lúc này Joy Lia gọi điện cho cô.

\- 'Cô đang ở đâu thế?'

Khương Gia Hy hít thở sâu rồi nói :'Tôi đang có việc bận, có chuyện gì sao?'

\- 'Không\, chỉ là thấy hơi buồn nên muốn tìm cô nói chuyện\.' Joy Lia không hiểu sao Đường Gia Huy yêu Khương Gia Hy nhưng cô lại không hề ghét Khương Gia Hy một tí nào\, thậm chí còn rất thích cô ấy\.

Khương Gia Hy cười :'Vậy xong việc tôi đến chỗ cô nhé!.'

\- 'Được\.'

Khương Gia Hy mua một bó hoa hồng trắng đến nghĩa trang, cô đặt xuống trước mộ mẹ mình, nhìn tấm hình bà đang cười lúc trẻ mà cô thấy thật nhẹ lòng, bà ngày ấy đẹp như vậy chả trách bác Phùng...

Nghĩ đến mối tình kết thúc như vậy, cô tiếc nuối thở dài, nhưng tính đi cũng phải tính lại, nếu không có bố cô thì làm sao có cô được.

\- 'Bố\, mẹ hai người đang ở cạnh nhau chứ?' Khương Gia Hy đặt tay lên bụng mình\, nơi sinh linh bé nhỏ ấy đang dần lớn lên rồi hỏi một câu\.

Nghĩ về cha đứa bé tim cô vừa nhói vừa đập mãnh liệt. Có một vài chuyện cô phải quyết định rõ hơn nữa.

'Tít...tít..tít..' Điện thoại trong túi reo lên, Khương Gia Hy nhìn mặt trời sắp xuống núi rồi quay người rời đi, mở túi lấy điện thoại ra.

Vừa nghĩ đến anh thì anh đã gọi, hít thở sâu rồi trả lời :'Em nghe đây?'

Lúc sáng, sau khi nói chuyện như vậy cô cũng cố gắng gác chuyện này qua một bên, sẽ đợi ngày họp Hội đồng quản trị tới.

\- 'Đã ăn tối chưa?' Anh vừa lật lại số văn kiện trên bàn vừa hỏi cô\, từ lúc sáng rời đi từ chỗ cô anh vẫn chưa ăn gì\, căn bản không có thời gian để ăn\.

Khương Gia Hy men theo con đường vừa rồi đi ra ngoài :'Lát em đi ăn cùng Tiểu Ngạn và Joy Lia.'

\- 'Có thể hủy không? Anh muốn ra ngoài ăn cùng em\.' Anh nhíu mày\, hỏi\.

Khương Gia Hy khẽ cười :'Anh đang ở đâu?'

\- 'Ở đâu không quan trọng\, quan trọng là chỉ cần 8 phút anh sẽ xuất hiện trước mặt em\.' Anh đứng dậy bước ra khỏi phòng\.

Khương Gia Hy thở dài, hôm nay anh không đi gặp Thụy Nhan sao? Lại có thời gian đưa cô đi ăn tối.

Cô lắc đầu, đã tự nhủ là sẽ không suy nghĩ linh tinh nữa rồi mà.

\- 'Trả lời nhanh một chút\.' Anh đi vào thang máy rồi nói\.

Khương Gia Hy đáp :'Em đang ở gần nghĩa trang.'

\- 'Đứng yên\, đợi anh\.' Anh nói rồi tắt máy\.

Khương Gia Hy đành gọi điện báo Joy Lia một tiếng rồi đứng yên chờ, gió làm mái tóc cô bay lên, rối tung. Khẽ vén mái tóc qua mang tai, cô nhìn về phía con đường kia.

Đang lái xe, điện thoại đặt bên cạnh anh bỗng nhiên reo lên, là ông Thụy gọi, khẽ nhíu mày, anh để yên cho nó reo. Thế nhưng hồi chuông vừa dứt thì hồi chuông khác lại tới, như thể có chuyện gấp.

\- 'Cháu nghe đây?' Anh đành nghe mày\, giọng nói vẫn có phần kính cẩn

Thụy gia, tất cả mọi người đang đứng dưới hiên nhà nhìn lên lầu bốn, nơi phòng ngủ của Thụy Nhan, ai cũng lo lắng và căng thẳng khi Thụy Nhan đang mặc một bộ váy màu đen, mái tóc dài xõa ra đứng gần lan can.

\- 'Cậu đang ở đâu? Con bé\.\.\.Thụy Nhan nó đòi tự tử\, mau đến đi\.\.\.'

\- 'Tiểu Nhan\, mẹ xin con\, con xuống đi\, đừng làm ta sợ\.' Mẹ Thụy khóc lóc nói

Thụy Nhan nước mắt ngắn dài :'Con muốn gặp Duật Hành, anh ấy nói hôm nay sẽ quay lại, tại sao vẫn chưa?'

\- 'Cháu đang có việc bận\.' Cậu khó xử nói\.

Ông Thụy giọng run run :'Nhưng con bé....cậu phải đến ngay đi.'

\- 'Bố hãy gọi anh ấy đến đây? Nếu không con sẽ chết cho mọi người xem\, con phải cưới anh ấy nữa\, nếu anh ấy không cưới\.\.\.con sẽ chết\.\.\.huhu\.\.\.'

Mẹ Thụy như sắp ngất đi :'Tiểu Nhan...'

\- 'Cậu\.\.\.nếu hôm nay cậu đến\.\.\.tôi hứa sẽ đưa cậu một nửa cổ phần tôi nắm trong tay\.' Ông Thụy như bị ép đến bước đường cùng\, cả Thụy gia chỉ có mỗi một đứa con gái\, không thể để nó xảy ra chuyện gì\.

Đường Duật Hành chần chừ trong giây lát rồi tắt máy, anh quay đầu xe hướng về Thụy gia.

Xe dừng lại, anh bỏ dây an toàn rồi bước xuống đi vào trong. Thấy anh Thụy Nhan lau nước mắt :'Duật Hành, em biết anh sẽ đến mà.'

\- 'Tiểu Nhan\, nó đến rồi\, con xuống đây đi đừng làm mẹ lo mà\.\.\.con gái\.\.\.'

Ông Thụy vội nói :'Cậu làm ơn....mau đưa nó xuống, đừng để nó có mệnh hệ gì.'

Đường Duật Hành đi vào trong biệt thự, chạy lên lầu bốn rồi gõ cánh cửa chỗ ban công :'Ngoan, vào đây với tôi...'

Cô ta đã khóa bên ngoài nên không thể ra đó được.

\- 'Anh đừng lại đây\.' Thụy Nhan lùi về phía sau :'Anh chỉ toàn lừa em\, anh nói hôm nay anh đến nhưng em phải dùng đến cách này thì anh mới chịu đến\.'

\- 'Tôi có việc bận\.' Anh nói\.

Thụy Nhan lắc đầu :'Anh phải hứa từ giờ sẽ bên cạnh em mãi mãi, chúng ta sẽ kết hôn, được không?'

Ánh mắt Đường Duật Hành trầm xuống, Thụy Nhan nói :'Sao anh không trả lời. Anh không đồng ý sao?'

\- 'Nhưng anh không yêu em\.\.' Không thể nói trái lòng mình\, người anh yêu chỉ có Khương Gia Hy\, không thể nói câu này mới một ai khác\.

Thụy Nhan lảo đảo lùi về sau, Bà Thụy bên dưới sợ hãi tiến lên :'Tiểu Nhan, cẩn thận...'

\- 'Không\, không thể\.\.\.' Thụy Nhan lắc đầu :'Anh không được nói vậy\, chỉ cần ở cạnh em\, em không quan tâm anh yêu ai\.'