Mau Buông Ra, Tôi Là Chị Dâu Của Cậu

Chương 90:'Bỏ đứa bé đi'




Mặt trời đã lặn xuống từ khi nào, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt, cơn gió chiều tối thổi mạnh qua khiến cho mái tóc dài quật vào mặt cô. Khương Gia Hy vén mái tóc lên.

Hình như đã quá rất nhiều cái 8 phút, đáng lẽ cô đã có thể tự bắt xe về từ lâu, nhưng cô tin anh...

Tin anh sẽ đến đón cô nên cô vẫn đứng chờ, bàn tay cứng nhắc cầm chiếc điện thoại lên, ấn dãy số quen thuộc ấy.

Ánh mắt cô hướng về con đường ngược lại, những hồi chuông dài dằng dặc, u ám như trái tim cô bây giờ vậy.

Cô bất lực buông thõng tay xuống, không phải anh nói quan trọng là anh sẽ đến chỗ cô trong vòng 8 phút sao? Bắt cô đợi lâu như vậy, môi nở nụ cười đau khổ.

Bàn chân cô nặng nề nhấc lên, như một cái xác không hồn, cô cứ thế đi thẳng về phía trước, trong đầu đang tưởng tượng đến cảnh anh giờ phút này có lẽ đang ở cạnh Thụy Nhan.

Sau đó, cô không biết mình đã đi bao lâu, đi như thế nào, chỉ biết đến khi hai chân mình mỏi đi thì căn nhà của Tiểu Ngạn đã hiện lên trước mắt. Cô đưa tay ấn chuông cửa.

Cánh cửa nhanh chóng mở ra, gương mặt của Tiểu Ngạn vô cùng lo lắng.

\- 'Gia Hy\, cậu đi đâu vậy? Sao giờ mới về? Có biết mình lo lắm không? Làm gì cũng phải nghe điện thoại chứ\!'\.

Khương Gia Hy bước vào trong, Tiểu Ngạn kéo cô lại :'Cậu làm sao thế? Tại sao lại khóc đến nông nổi này. Đi vào đây, sao tay chân lại lạnh thế. Cậu không sợ đứa bé bị ảnh hưởng sao?'

Khương Gia Hy ngồi xuống ghế, Tiểu Ngạn tăng nhiệt độ điều hòa lên rồi đi lấy cho cô cốc nước ấm :'Có chuyện gì sao?'

Khương Gia Hy để cốc nước nằm trong lòng hai bàn tay, là nước nóng mà cô thấy lạnh ngắt, từ từ trả lời :'Duật Hành hẹn mình đi ăn tối...'

\- 'Đi ăn thì tại sao lại khóc?' Tiểu Ngạn khó hiểu hỏi\.

Khương Gia Hy sịt mũi :'Nhưng anh ấy...không đến...mình đã đợi rất lâu, không thể đợi được nữa...thực sự không thể đợi được nữa...'

\- 'Cái tên khốn nạn này\.\.\.' Tiểu Ngạn tức giận nói một câu rồi xoa bả vai cô :'Vậy\.\.\.cậu đã ăn gì chưa? Mình đi nấu gì cho cậu nhé\!\.'

Khương Gia Hy ai oán lắc đầu :'Mình không đói.'

\- 'Đừng nói linh tinh\, cậu không đói là do tâm trạng thôi\, còn đứa bé trong bụng cậu sẽ đói\. Khương Gia Hy\, cậu nghiêm túc đi\, nếu anh ta như vậy\.\.\.chi bằng cậu bỏ đứa bé đi\.' Tiểu Ngạn nói\.

Khương Gia Hy đưa đôi mắt ngấn lệ nhìn cô, bỏ đứa bé sao? Bạn cô vừa mới nói gì chứ?

\- 'Cậu không thấy anh ta bây giờ thế nào sao? Làm bà mẹ đơn thân trong cái xã hội này không phải chuyện dễ\, cậu lại cứ như thế này\.\.\.nếu thương đứa bé\, cậu phải suy nghĩ thoáng hơn\.\.\.'

Bàn tay cô đặt lên bụng mình, nơi sinh linh bé nhỏ đó chỉ còn đang là cục máu, cô sẽ không bỏ, nhất định không bỏ. Anh thay đổi, cô chấp nhận, nhưng cô sẽ không bỏ đứa bé này.

\- 'Không được\.\.\.mình không thể\.\.\.' Cô lắc đầu\, nghẹn ngào nói\.

Tiểu Ngạn thở phào, biết bạn mình sẽ như thế này, cô nói :'Vậy cậu đợi mình, mình đi nấu đồ ăn cho cậu. Vào trong tắm rửa đi, nhớ cẩn thận.'

Khương Gia Hy gật đầu, cô đứng dậy đi vào phòng ngủ, nhẹ nhàng bước từng bước rồi đi vào phòng tắm. Bên ngoài, Tiểu Ngạn lấy điện thoại gọi cho Đường Duật Hành, cô cần nói chuyện cho ra nhẽ.

Nhưng không khác Khương Gia Hy là mấy, chỉ tốn công chờ đợi hồi chuông tắt.

Đồ ăn được bày ra bàn, Khương Gia Hy ngồi xuống, chỉ mới nhìn thấy mà ruột gan cô đã đảo lộn, bụm miệng lại đi vào nhà vệ sinh.

\- 'Ọe\.\.\.ọe\.\.\.' Cô nôn khan\, cả ngày nay chưa ăn gì\, giờ không có gì nôn ra ngoài nước\.

Tiểu Ngạn vuốt lưng cô :'Thế nào rồi? Phụ nữ ba tháng đầu sẽ rất khổ sở, ráng chịu.'

Đường Duật Hành đi ra khỏi cồng biệt thự của Đường gia, Thụy Nhan sau khi được tiêm thuốc an thần đã ngủ thiếp đi, anh mới được ra về. Ngồi vào xe, anh mở điện thoại lên, ánh mắt bỗng chốc trầm lại.

Có rất nhiều cuộc gọi nhỡ, mà đứng đầu danh sách lại là 'Gia Hy'. Tim anh trùng xuống, đến giờ phút này anh mới sực nhớ ra cô, anh thật đáng trách.

Anh đã khiến cô đứng đợi lâu như vậy, gì mà 8 phút chứ? Anh thật khốn nạn mà.

Bàn chân nhấn ga, chiếc xe lao đi về phía đường lớn.

Anh gọi lại cho cô, nhưng cô đã khóa máy. Nhanh chóng gọi cho Tiểu Ngạn, ánh mắt đầy tia hối hận và tự trách.

Tiểu Ngạn đang đắp mặt nạ, nghe thấy tiếng chuông điện thoại thì vội vàng chụp lấy, nhìn vào trong phòng, cũng may cô không bị thức giấc, khó khăn lắm mới chịu ngủ.

Nhìn thấy dãy số đó thì cô đứng dậy đi vào nhà vệ sinh rồi đóng cửa lại :'Nếu cậu gọi để hỏi tôi về việc Gia Hy đang ở đâu hay làm sao thì tắt máy đi. Đường Duật Hành, rốt cuộc cậu muốn cô ấy phải khổ thế nào nữa.'

\- 'Cô ấy ở đó chứ?' Đường Duật Hành không có thời gian nghe thêm\, anh hỏi\.

Tiểu Ngạn nhẹ giọng :'Cô ấy đi rồi, không có ở đây. Cậu không cần đi tìm nữa đâu.' Nói rồi cô tức giận tắt máy, sẵn tiện tắt nguồn.

Đường Duật Hành cau mày, nhìn điện thoại rồi dừng xe, mở cửa đi xuống, nhưng ở đây vắng vẻ không một bóng người.

Tim anh như ngừng đập, nhìn xung quanh :'Gia Hy...'

Im lặng, chỉ có tiếng côn trùng thi nhau kêu. Anh gọi lại cho cô, nhưng điện thoại cô vẫn khóa máy.