Editor/ Beta: Nê————
Kẻ lừa đảo.
Con người và ngay cả thiên sứ cũng là kẻ dối trá ghê tởm.
Nàng yên lặng không nói gì, càng chứng minh những lời Orleans nói là sự thật.
Đường đường là thân vương huyết tộc vậy mà lại bị người khác trêu đùa tình cảm, như một con trung khuyển xoay quanh nàng.
Cho dù bây giờ Bạch Tiên Tiên không nói, Hạ Dạ vẫn có thể thấy được sự đắc ý, kiêu ngạo lại bừa bãi trên người nàng.
Bàn tay cầm dù của hắn dần trắng bệch, sau đó kiên quyết xoay người rời đi.
Trở lại phòng, hắn dùng lực lượng đốt sạch cây dù đen.
Tựa như ——
Tình cảm chết non giữa chừng.
Trái tim có chút rung động lúc này lại hoàn toàn tĩnh mịch.
Hắn cúi đầu sờ ngực mình, mặt vô cảm nằm vào trong quan tài.
Quan tài đắp lên, trước mắt chìm vào bóng đêm.
Hạ Dạ có một giấc mơ.
Thiếu nữ lừa gạt hắn, làm hắn nhớ lại những chuyện đã qua.
Hắn vừa sinh ra là chủ nhân của Thành Mansfeld.
Không có cha mẹ.
Nhưng việc này không ảnh hưởng hắn tự hỏi cha mẹ mình là ai, đây là một vấn đề rất thú vị. Người hầu không nói cho hắn, hắn liền nghiên cứu nó rất nhiều lần, cả ngày lật xem lịch sử gia phả của huyết tộc, tìm kiếm chủ nhân đời trước của Thành Mansfeld.
Có một ngày, có một người đàn ông thần bí dụ dỗ hắn ra khỏi lâu đài.
Lúc đó Hạ Dạ vẫn là một tiểu shota, cũng đã học được khí thế của thân vương.
Chân người đàn ông run lên một cái, trên mặt nở nụ cười: "Hạ Dạ đại nhân, ngươi muốn gặp cha mẹ mình không? Chỉ cần bước ra khỏi lâu đài, ngài sẽ nhìn thấy bọn họ, họ đang ở trong một lâu đài dưới ánh mặt trời."
Hạ Dạ ngẩng khuôn mặt tuấn tú lên, màu đỏ trong mắt hiện ra vẻ kiêu căng, hắn chưa từng rời khỏi lâu đài, trong lòng cũng có chút chờ mong.
Nghĩ nghĩ, hắn nói: "Được thôi. Ngươi dẫn đường đi."
Ngay cả ma cà rồng cũng có lúc ngây thơ ngu ngốc.
Hạ Dạ Mansfeld luôn được bảo vệ tốt, cứ như vậy đi theo gã đàn ông đột nhiên xuất hiện ra khỏi lâu đài.
Sau đó.....
Ngày hôm đó ánh mặt trời rất nóng, nóng như thiên la địa võng, khiến người hắn đầy thương tích.
Hạ Dạ không hiểu, rõ ràng rất ấm áp, nhưng sao lại đau vậy chứ?
Nhưng sao bọn họ lại không thấy đau?
Người đàn ông mặc áo bào trắng đứng cạnh gã, nở một nụ cười khiêu khích nhìn người đang cuộn tròn trên mặt đất, đứa bé đang không ngừng hư thối rồi lành lại, nỗi đau lặp đi lặp lại không ngừng.
"Lúc trước tôi còn tưởng chủ nhân mới của Thành Mansfeld lợi hại lắm, bây giờ xem ra, huyết mạch của gia đình Mansfeld đều ngu ngốc như vậy, vậy mà lại bị tôi dùng dăm ba câu dụ đi."
Người mặc áo bào trắng gật đầu: "Cha mẹ nó đã chết trong tay chúng ta, nó cũng không ngoại lệ đâu."
Bọn họ là...
Người của giáo hội.
Cha mẹ hắn đã chết trong tay giáo hội.
Nhưng trong lòng Hạ Dạ không có bi thương, hắn trời sinh chính là huyết tộc thiếu hụt tình cảm, cha mẹ hắn đã chết rồi, nhưng hắn chỉ cảm thấy là do họ không đủ mạnh.
Mà hắn, tuyệt đối sẽ không chết.
Ngay lúc nỗi đau tra tấn xương cốt, đôi mắt đỏ tươi kia trở nên đậm hơn tựa như luyện ngục.
Hắn nắm chặt tay lại, cố gắng không khóc, sau đó cắn chặt răng đứng lên.
Những con người dối trá đều phải chết.
Người lừa dối Hạ Dạ Mansfeld, toàn bộ đều phải chết!!
Sau đó....
"Hạ Dạ đại nhân, phản đồ dụ dỗ người đâu rồi?" Người hầu trung thành tìm tới.
Hạ Dạ sạch sẽ ngồi ở dưới bóng cây, trên người mang theo một loại khí thế không thể đến gần.
"Chết rồi."
"Chết hết rồi?"
"Ừm."
Người hầu kinh hãi.
Y nhận được tin tức, một nửa người của giáo hội muốn tiêu diệt Hạ Dạ đại nhân, kết quả...
Nhìn mặt đất sạch sẽ, hoàn toàn không thể tưởng tượng ở đây từng có một trận chiến.
"Mặt trời hôm nay đẹp đấy." Hạ Dạ đứng dưới dù đen mà người hầu giơ lên, lén nhìn vết nước trên đất.
Nơi đó phản xạ ra một tia ánh sáng.
Hắn nói với người hầu: "Ta một mình ở lâu đài rất buồn, cho nên mới muốn đi dạo. Ừm, ta thích mặt trời nhất, nếu có một ngày, huyết tộc chúng ta có thể đứng dưới ánh mặt trời thì tốt rồi."
Ta ghét ánh mặt trời nhất, nó khiến ta ấm áp lại thống khổ, khát vọng lại tuyệt vọng.