Editor/ Beta: Nê————
Hai người trong hoa viên hoàn toàn không biết Hạ Dạ đã từng đến đây.
Nhìn thánh giá bạc trong tay, Bạch Tiên Tiên mỉa mai mà cong cong khóe môi, tạm thời không xé rách mặt với Orleans.
Orleans: "Liliane, tôi cũng không muốn uy hiếp em đâu, nhưng bây giờ người hầu của Thành Mansfeld đã đến chiến trường chi viện rồi, khiến giáo hội liên tục bại trận. Vì hoà bình của thế giới và giáo hội, em nhất định phải giết chết Hạ Dạ, chỉ cần hắn chết, người hầu của Thành Mansfeld nhất định sẽ quay về đưa tang, cho giáo hội có cơ hội thở dốc."
"Liliane, em không biết huyết tộc có bao nhiêu tàn nhẫn đâu, bọn họ vì đạt được ánh sáng mà mỗi nhân viên của Thần đều bị hút thành thây khô, ngày nào tôi cũng cầu nguyện cho các đồng bào khác, mong họ đừng quá thê thảm..."
"Hơn nữa huyết tộc nhận được ánh sáng cũng có giới hạn thời gian, nhưng vì giết người hút máu, họ như phát điên mà bắt các thần tử. Bởi vì trong cơ thể người của Thần có lực lượng mạnh mẽ, có thể giúp chúng đi lại dưới mặt trời lâu hơn."
"Orleans, nói xong chưa? Nói xong rồi thì tôi đi đây." Tiên Tiên bỏ cây thánh giá vào trong túi, sau đó xoay người rời đi.
Orleans nhìn theo bóng nàng rời đi, lại không nhìn thấy sự lạnh lẽo trong mắt nàng.
Nàng chỉ muốn ném cho Orleans năm chữ.
Muốn quản chuyện của——bổn cung?
Nhưng càng nhịn thì càng hơn người.
Muốn bỏ dở trận chiến này, chỉ có thể xuống tay trên người Hạ Dạ thôi.
Nhưng không phải là giết chết hắn.
Thân là thân vương huyết tộc, Hạ Dạ có quyền ngăn chiến.
Bạch Tiên Tiên nghĩ, Hạ Dạ hẳn là biết được đạo lý có thịnh thì sẽ suy tàn, huyết tộc đã tồn tại trong bóng tối mấy vạn năm, thật sự đạt được ánh sáng trong chốc lát sao.
Tất cả cũng chỉ là sự ảo tưởng hư vô thôi.
Nàng đi vào lâu đài, dò hỏi người hầu: "Hạ Dạ đang ở đâu?"
"Bẩm phu nhân, ở tầng 5 ạ."
Tiên Tiên nhíu mày, thường vào lúc này, hắn sẽ đến tìm cô rồi, sao hôm nay lại ngủ lâu như vậy?
Nàng đẩy cửa phòng tầng 5 ra, bên trong là một mảng tối thui.
Người đàn ông không ngồi trên quan tài như mọi khi, mà là đang nằm trong đó.
Tiên Tiên qua đi dùng sức đẩy quan tài ra, liền nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt đang ngủ say của hắn.
"Hạ Dạ?"
Bên môi nàng có một nụ cười, cúi đầu xuống khẽ cắn lên vành tai hắn.
Nam nhân bỗng nhiên bừng tỉnh, trong nháy mắt, Tiên Tiên cảm giác ánh mắt hắn nhìn nàng, như đang nhìn...... Một người xa lạ.
Rất nhanh, ánh mắt hắn lại trở nên dịu dàng.
"Liliane, đưa ta một đoạn đường đi."
"Chàng muốn đi đâu?"
Hạ Dạ thình lình nói câu này, khiến Bạch Tiên Tiên kinh sợ.
"Chiến trường. Ta nghĩ, thân là thân vương huyết tộc, ta không nên đứng ngoài cuộc, không màng tới con dân của mình."
Hắn đứng dậy khỏi quan tài, thân ảnh màu đen bao phủ lên người thiếu nữ, cúi người xuống hôn lên mặt cô.
Hạ Dạ Mansfeld, ngươi đúng là cực kỳ lừa mình dối người!
Coi mọi chuyện chưa từng xảy ra, thì nó thật sự không xảy ra chắc?
Hắn rất khổ sở, rõ ràng hắn không có uống thuốc nhưng vẫn yêu nàng như thế, còn bị nàng trêu đùa nữa chứ.
Còn nàng thì nhận lấy thánh giá, chuẩn bị giết hắn.
Cảm nhận được hơi thở ánh sáng trong túi thiếu nữ, sâu trong đáy mắt Hạ Dạ ẩn chứa khổ sở.
"Liliane, thứ gì trong túi em vậy?"
Tiên Tiên đột nhiên ngẩn ra.
Chuyện này hình như có chút không đúng.
Hạ Dạ rất không đúng.
"Không có. Hạ Dạ, không có cái gì hết." Lần đầu tiên, yêu phi nương nương cảm thấy chột dạ, nụ cười khô cằn như hoa tươi mất nước.
Hạ Dạ một tay ôm lấy nàng, một tay mạnh mẽ lấy thánh giá bạc ra.
Thánh giá dính nước thánh chạm vào da hắn, thiêu đột da thịt trên tay.
Đinh.
Trong căn phòng yên tĩnh, tiếng thánh giá chữ thập rơi xuống đất như đang cười nhạo bọn họ.