Mau Xuyên Nữ Phụ: Nam Thần Cầu Anh Đừng Hắc Hoá!

Chương 297: [TG11] Minh vương hắc ám VS Thiên sư sơ cấp (11)




Vốn dĩ hoàn cảnh âm trầm khủng bố càng khiến người ta sinh ra sợ hãi, trong lúc đó lại vô ý dẫm phải xương cốt mà không thét chói tai cũng đã rất tốt rồi.

Nhưng Vô Dược thân là thiên sư vẻ mặt lại bình đạm, cũng không để ý một chút việc nhỏ như vậy. Dù sao thì là đạo cụ hay là thật, đối với cô mà nói cũng không khác nhau.

Tư Mộ vẫn ngoan ngoãn như cũ dựa vào trên người cô, nỗ lực làm một Bảo Bảo ngoan.

Thời điểm bọn họ đi tới đi lui, đột nhiên một cái bóng từ phía sau hiện lên.

Vô Dược chậm rãi quay đầu lại, nhìn con quỷ bị đánh ngã ở trên tường. Nếu nghiêm túc xem, nhất định có thể nhìn thấy trên người con quỷ có dán một tấm phù.

Con quỷ kia vẻ không thể tin được nhìn Vô Dược. Cô ta căn bản không biết cô động tay khi nào.

Vô Dược buông anh trong lòng ngực xuống, chậm rãi ngước mắt nhìn về phía lệ quỷ, môi đỏ khẽ mở phun ra: "Chơi vui không?"

Nữ quỷ lui lại mấy bước, âm thanh có chút run rẩy nói: "Cô... Cô là thiên sư."

Vô Dược nhướng mày, đạm mạc nhìn cô ta, nghĩ phải giải quyết cô ta như thế nào mới tốt.

Cũng không biết có phải con lệ quỷ kia đã nhận thấy được bản thân không phải đối thủ của cô hay không, vội vàng xin tha nói: "Thiên sư tha mạng, tôi biết sai rồi. Cô liền tha cho tôi đi."

"A!" Khoé môi Vô Dược khóe môi giơ lên một chút, sau đó nhàn nhạt phun ra: "Một trong Mười đại Quỷ Vương, Hồng Oán. Tôi không tin một cái phù định quỷ có thể giải quyết cô."

Hồng Oán giơ tay bắt lấy phù dính vào quần áo của cô ta, ưu nhã hướng Vô Dược đi đến, bên môi còn treo mỉm cười: "Không tồi nha, tiểu thiên sư cũng thật tinh mắt. Khó mới gặp được một thiên sư tinh mắt như vậy, hay là tôi có thể suy xét không giết cô."

Vô Dược như là thất thần sửa sang lại đầu tóc hơi loạn của Tư Mộ, sau đó mở miệng: "Đều thích mặc Hồng y, cũng không biết là cô lợi hại hơn, hay là Hồng y Nương tử lợi hại hơn đây?"

Sắc mặt Hồng Oán hơi hơi thay đổi một chút, sau đó tận lực trấn định bản thân mở miệng nói: "Cho nên cô muốn nói gì?"

Vô Dược chậm rì rì trả lời: "Không muốn nói gì, cũng không biết quỷ hồn của Hồng y Nương tử ăn ngon hơn... Hay là cô ăn ngon hơn."

"Hừ! Chỉ bằng cô cũng có thể giết được Hồng y Nương tử?" Việc Hồng y Nương tử bị giết, bọn họ khẳng định cũng biết được. Nhưng mà vẫn luôn không biết là ai giết.

Vô Dược nhìn tiểu thiếu niên tinh xảo bên cạnh mình, nhàn nhạt mở miệng: "Đương nhiên không phải tôi giết... Nhưng mà... Là do người bên cạnh tôi giết. Vốn dĩ chỉ là muốn ở bên này bắt con lệ quỷ làm bữa tối cho em ấy, nhưng nếu cô ăn mất con lệ quỷ kia rồi, em ấy đành phải ăn cô thôi."

Sau khi nghe được lời cô nói, Hồng Oán mới bắt đầu đánh giá thiếu niên bên cạnh cô, thiếu niên lớn lên thập phần tinh xảo, đến bây giờ một câu cũng chưa nói, cũng không lộ ra bộ dạng sợ hãi.

Vừa mới bắt đầu, cô ta chỉ là cho rằng thiếu niên đi theo bên cạnh cô đã quen cho nên mới không sợ hãi những việc này. Hiện tại nghiêm túc đánh giá, liền có thể phát hiện xung quanh anh thật sự mang theo quỷ khí.

Nhìn sắc mặt của anh không giống như là bị quỷ gây thương tích, hoặc là bị quỷ bám vào người mới nhiễm. Như vậy chỉ có một loại khả năng - Quỷ Vương Minh giới chuyển thế. Lại nghĩ nghĩ, Vô Dược bình tĩnh thong dong, khẳng định bởi vì trong lòng cô nắm chắc mới có thể có bộ dạng này. Vậy thì trăm phần trăm là Quỷ Vương thật.

Quỷ Vương Minh giới so với Quỷ Vương của nhân gian, hoàn toàn không phải cùng một cấp bậc. Nếu là bản thể nói, một giây liền có thể đem cô nghiền áp.

Lúc này Hồng Oán sắc mặt mới bắt đầu trắng bệch lên, âm thanh nói lắp hỏi: "Ngươi... Vậy... Vậy các ngươi muốn làm gì?"

Vô Dược bình tĩnh mà nhìn cô ta, tiếp tục bình tĩnh trần thuật mục đích bọn họ tìm cô ta: "Vừa mới nói nha, cô ăn bữa tối của em ấy. Em ấy đương nhiên phải ăn cô."