Thời điểm Hồng Oán đang chuẩn bị ra chiêu, đột nhiên không biết nghĩ tới cái gì, liền thu hồi tay: "Nếu cô muốn giết tôi, hẳn là đã sớm động thủ đi. Cô muốn cái gì? Hay là muốn tôi làm gì?"
Vô Dược khóe môi giơ lên, đáy mắt xẹt qua một tia vừa lòng: "Thông minh. Kỳ thật nha, mỗi ngày đều phải bắt quỷ gì đó, thật sự quá mệt mỏi. Tôi muốn cô giúp chúng tôi bắt quỷ, cho đến em ấy lớn. Chỉ cần em ấy lớn lên, tôi liền thả cô, như thế nào?"
Hồng Oán suy tư một hồi, dù sao nếu không đồng ý cũng là đường chết, không bằng cứ đồng ý. Cuối cùng gật gật đầu: "Được."
Vô Dược lấy ra một cái vòng cổ bằng ngọc, sau đó chậm rãi mở miệng nói: "Lệ khí trên người cô quá nặng, trốn ở trong này mới có thể che dấu lệ khí trên người cô. Tôi cũng không muốn bị người khác phát hiện ra cô."
Hồng Oán do dự một hồi, cuối cùng vẫn trốn vào.
Vô Dược thu vòng ngọc lại, sau đó bế Tư Mộ lên. Cảm thấy mỹ mãn liền về nhà. Lệ quỷ cô tìm vẫn còn, về nhà lại cho anh ăn.
Vô Dược tìm kiếm hai năm chủ tuyến mới bắt đầu, nhiệm vụ của cô là hai năm sau có thể đem mọi việc của hai người đều giải quyết, sau đó đưa Tư Mộ trở về, vậy nhiệm vụ tâm nguyện của nguyên chủ có thể hoàn thành đi.
Quan trọng là... Cô hiện tại ở nhân gian còn không tìm ra anh. Bên trong nguyên cốt truyện, cũng không có tin tức liên quan đến anh, có thể nói nam nữ chủ đã đi khắp nhân gian, không thể không có một chút tin tức của anh, trừ khi anh không ở nhân gian. Nếu anh không ở nhân gian, vậy chỉ có khả năng ở Quỷ giới. Chỉ sau khi nam nữ hoàn thành nhiệm vụ, một lần nữa mở ra Minh giới đại môn, cô mới có khả năng ẩn vào.
Vô Dược nằm ở trên giường đang suy nghĩ sau khi mở ra Minh giới đại môn, cô đi tìm anh như thế nào? Hơn nữa nếu cô trực tiếp đi tìm anh như vậy, liệu anh có cho rằng cô có mục đích kỳ quái gì không?
Nghĩ nghĩ đột nhiên nhớ tới nếu không có đại vai ác Tư Mộ, vậy nam nữ chủ sẽ như thế nào...
Tĩnh Dạ yên lặng hướng cô giải thích: Không có việc gì, nếu hắn không trở thành đại vai ác. Sẽ có người thay thế hắn trở thành đại vai ác.
Nhìn Tĩnh Dạ, Vô Dược hỏi một câu: Hắn ở đâu?
Sau đó không còn nghe được Tĩnh Dạ trả lời, Vô Dược bi thương phát hiện chính mình thế nhưng bị nó che chắn.
Sau đó trong lòng yên lặng đối với nó thăm hỏi một câu: Ta tiếu lệ sao.
Thời điểm Vô Dược lấy lại tinh thần, Tư Mộ đã tắm rửa xong đi ra. Vô Dược thuần thục cầm lấy máy sấy giúp anh sấy tóc, sau đó lại đưa anh về phòng ngủ của anh.
Tư Mộ ủy khuất nhìn cô, khuôn mặt nhỏ phụng phịu. Nhưng nguyên nhân chính là như vậy, mới càng có vẻ ủy khuất.
Vô Dược hôn lên mặt anh, sờ sờ đầu anh, nói với anh: "Tư Mộ trưởng thành rồi, phải tự mình ngủ."
Tư Mộ thuần thục ôm lấy đùi cô, vùi đầu trên eo cô, môi trương trương, qua một lúc mới phun ra một câu: "Em sợ quỷ."
Phốc ~ ha ha ha, Vô Dược cảm thấy may mắn bản thân vừa nãy không uống nước. Trên thế giới có nhiều lý do như vậy anh không chọn, lại cố tình chọn một cái lý lo... không thích hợp với anh nhất. Đứa nhỏ này chắc lại nhìn thấy cái lý do sứt sẹo này ở đâu đó trên TV.
Vô Dược tận lực khắc chế xúc động muốn cười to của bản thân. Lại sờ sờ đầu anh: "Tư Mộ a! Chị đã dạy dỗ em, nói dối là không đúng."
Tư Mộ ngẩng đầu, đôi mắt ướt dầm dề không chớp mắt nhìn cô, môi đỏ nhấp nhấp, cuối cùng mới mở miệng nói: "Nhưng mà bọn họ cũng nói như vậy..."
Sau đó có thể thành công cùng người mình muốn cùng nhau ngủ. Vì sao tới anh thì lại không được?