Mẹ Ngốc Cực Phẩm Thật Uy Vũ

Chương 70-2




Muốn đến nơi này, mắt phượng cô nhẹ híp mắt: "A... Buồn cười, Hiên Viên Liệt, anh cảm thấy có ý tứ sao? Thân thể tôi có qua vô số người đàn ông. Mà anh, Thủ lĩnh Đế Quốc Hắc Dạ cao cao tại thượng, lại còn đụng đến một người phụ nữ như thế, thật sự là khôi hài, anh cứ thiếu phụ nữ như vậy sao?"

Tay dài bỗng nhiên vươn vào: "Vậy xem ra, tôi nhất định phải đem cô rửa sạch sẽ thật tốt, mới có thể tiếp tục hưởng dụng."

Thân thể Tiêu Tiêu bắt đầu run rẩy, việc trải qua đêm kia, thế nhưng mà thân thể cô như cũ không thích ứng như vậy. Hai chân cọ đụng bàn thủy tinh.

Vẫn như cũ gắt gao cắn môi dưới.

"không phải là lúc bị mỗi người đàn ông đùa bỡn, cô cũng như thế này? Làm bộ ngây ngô vô tội, làm bộ không cam lòng phẫn nộ! A... Thủ đoạn cô câu đàn ông có thể mới mẻ một chút không?" mắt đen anh nhíu lại, bỗng nhiên rút tay ra.

Lúc anh chuẩn bị tiếp tục ra tay, đau đớn cô vừa mới bị quẳng ở trên bàn cũng chầm chậm tiêu tan rồi. Xoay người một cái, váy xẻ tà dài ở thời điểm này lại làm cho cô hành động thuận tiện lên. Cô lăn mình một cái, từ trên bàn lăn đến mặt đất, miễn cưỡng thoát ly anh khống chế. Bò đứng lên.

Hiên Viên Liệt cũng không kinh ngạc cử động của cô, bởi vì anh biết người phụ nữ này có thực lực. Theo tay cầm lên một khăn tay lau sạch lấy ngón tay: "Rõ ràng rất vui vẻ, vẫn còn né tránh, đây là cô đang chơi lạt mềm buộc chặt sao?"

Giọng nói lạnh băng băng, vẫn chói tai như vậy. Tiêu Tiêu cười nhẹ, trở lại phòng vệ sinh, nhanh chóng cởi xuống váy đỏ trên người, đổi lại váy màu tím của mình.

Cầm váy đỏ đi ra ngoài, anh đang nhàn nhã ngồi ở trên ghế sofa.

Phất tay, Tiêu Tiêu ném váy đỏ đến trên thân anh: "y phục này cao quý, Mộ Tiêu Tiêu tôi mặc không nổi!" Nói xong, cô đi đến cửa.

"Người phụ nữ, cô muốn đi đâu? Qua tranh thủ Ngạn đồng tình sao?"

"Tôi không có vô sỉ như anh vậy. Tôi và Lam Đình Ngạn, chẳng qua là quan hệ bằng hữu bình thường." Cô bước nhanh tới, mở cửa phòng ra. Tuy cô nói dối ở trước mặt anh, nói mình có rất nhiều người đàn ông, thế nhưng mà, cô tuyệt đối sẽ không đem mũi dùi đẩy tới Lam Đình Ngạn. Bởi vì trong lòng cô, Lam Đình Ngạn là một bạn đáng giá kết giao.

"Người phụ nữ, nhớ kỹ thân phận của cô. Hôm nay cô có thể đi. Nhưng mà, đừng vọng tưởng vĩnh viễn thoát đi."

Tiêu Tiêu ngoái nhìn anh một chút, không có nói nhiều, vô cùng rõ ràng, bởi vì một phần khế ước này, cô có nhược điểm rơi vào trong tay Hiên Viên Liệt.

Đi ra phòng nghỉ, ngẫm lại tranh thủ đỡ tường, vừa mới bị đè một chút, có chút hơi đau. Mày nhăn lại: "Hụ khụ khụ khụ khục." Trong cổ họng phát ra vài tiếng ho khan.

Lúc này yến hội đã sắp kết thúc rồi... Cô mới từ lầu hai vừa xuống tới, Lam Đình Ngạn liền nghênh đón: " không phải cô qua đổi y phục sao? Làm sao vẫn là cái này?"

"Không sao, tôi hơi mệt chút, quà sinh nhật của anh về sau tôi nhất định bổ sung đủ. Hôm nay tôi về trước rồi." nói với Lam Đình Ngạn xong, cô kéo thân thể rời khỏi yến hội.

Nhìn lấy bóng lưng cô rời đi, lông mày Lam Đình Ngạn nhẹ nhàng vặn lên.

Bên ngoài yến hội, Các lão và Mộ Miêu Miêu một mực chờ lấy, thấy cô đi ra lập tức tiến lên, thấy dáng vẻ cô mất hồn, mặt mũi Các lão tràn đầy nghi hoặc: "Tiêu Tiêu, cháu làm thế nào rồi hả? Lúc trước không phải còn khiêu vũ cùng Lam Đình Ngạn thật tốt sao?"

Ông và Miêu Miêu nhìn thấy Tiêu Tiêu vui vẻ cùng người khiêu vũ mới yên lòng đi ra. Ai biết nháy mắt lại biến thành dạng này.

"Không có việc gì, không có việc gì." Tiêu Tiêu liên tục khoát tay.

"Mẹ, mẹ thật không có chuyện gì sao?"