Tô Tú cho rằng lúc này gặp Huyền Bồng chân quân đã cực kỳ không ổn, không ngờ sư phụ nhà mình cũng vội vàng chạy tới: Ai dám ở phái Liệt Dương làm hại đệ tử của ta hả?”
Nàng thầm thở dài, quả nhiên vừa rồi Bạch Đằng khởi động pháp bảo hộ thân của nàng đã gây ra phiền phức.
Bạch Đằng hoàn toàn không ngờ một phép giam cầm thông thường như ban nãy mà lại gọi cả sư phụ mình và sư phụ người ta tới.
Lúc này, mặt gã lúc trắng lúc xanh, đối mặt với cái nhìn của hai vị tôn giả khó bề giải thích, trong đó một vị còn là kẻ thù giết cha vừa được đề cập đến thì sóng lòng cuộn dâng mãnh liệt. ---Đọc full tại Truyện Full---
Hai vị tôn giả ai quản đồ đệ người nấy.
Hoài Minh chân quân tới hỏi Tô Tú: “Tú Tú, con có bị thương ở đâu không? Sao chuông hộ hồn vi sư cho con lại kêu?"
Huyền Bồng chân quân lại hỏi Bạch Đằng: “Sao lại ra tay?
Mặt Bạch Đằng biến sắc, cuối cùng cúi gằm mặt kiềm chế phiền muộn trong lòng, cố tỏ vẻ bình tĩnh thưa: “Là đệ tử lỗ mãng, nhất thời gấp gáp nên mới…”
Chưa kịp nói xong đã nghe tiếng hừ khẩy của Hoài Minh chân quân cho thấy ông cực kỳ không vui.
“Thần hồn của Tú Tú chưa lành, vậy mà ngươi còn ra tay với nàng, thế thì yên tâm. sao được?”
Bạch Đằng cắn răng nói: “Là ta sai, đã quên mất chuyện thần hồn của nàng chưa lành”
Tô Tú không xen vào, để mặc Bạch Đằng bị hai vị trưởng lão trách mắng. Sau chuyện này, dẫu nói kiểu gì thì Hoài Minh chân quân cũng không chịu để Tô Tú một mình đi rèn luyện, còn đề phòng Bạch Đằng đến độ khiến Huyền Bồng chân quân chịu vạ lây, mắng y rằng: “Đồ đệ của đệ đúng là ngày càng coi trời bằng vung, nếu không ai quản thì chẳng biết sẽ làm ra chuyện tày đình gì nữa!”
Bạch Đằng nghe vậy thì tức nghẹn, bị kẻ thù giết cha sỉ nhục như thế mà không dám phản bác một chữ.
Huyền Bồng chân quân lia mắt nhìn Tô Tú, bình thản nói: “Thế đi chung đi.”
Hai đệ tử nào dám cãi, đành ngoan ngoãn đi theo các sư phụ.
Tô Tú không ngờ rằng kết cục sẽ biến thành như vậy, trước khi xuống núi nàng mới dối gạt Nhị sư huynh rằng sẽ đi rèn luyện cùng với sư thúc, không ngờ sư thúc lại đến thật.
Nàng đi được một lúc thì nhận được truyền âm của Nhị sư huynh: “Sư muội! Ta vừa mới phát hiện Huyền Bồng chân quân ở phòng sách chưa đi, có phải muội quên nhắc ngài ấy không? Không sao, ta đã báo cho Huyền Bồng chân quân chuyện muội xuống núi, ngài ấy bảo sẽ tới ngay!” ---Đọc full tại Truyện Full---
Tô Tú: “…”
Không còn mặt mũi gặp ai nữa.
Tô Tú giơ tay ôm mặt, lén nhìn sư thúc đang đi đằng trước qua kế tay.
Địa điểm rèn luyện cách phái Liệt Dương hơi xa, mọi người hoặc cưỡi kiếm hoặc cưỡi vũ khí khác, chiếu theo kế hoạch của Tô Tú thì nàng cần tầm một hai ngày mới có thể tới chỗ ấy, ai ngờ vì chuyện Bạch Đằng gây ra khiến sư phụ nàng tới, bởi vậy nàng cưỡi nhờ kiếm sư phụ, đêm đó đã tới nơi rèn luyện.
Từ xa nhìn lại, có thể thấy âm khí ngút trời bốc trên trấn nhỏ hoang vắng, tấm bia đá cũng có hai bộ xương trắng quần lấy nhau.
Đêm ngập sương, đám đệ tử tới trước một bước đều ở đó chờ Bạch Đằng, không ngờ lại chờ được cả hai trưởng lão, đám người nhát gan vừa. rồi còn sợ hãi vì âm khí chỗ này quá nặng giờ bỗng vui phát khóc.
May quá, có sư phụ và trưởng lão ở đây thì dù bên trong có Yêu vương hay Ma vương cũng không sợ!
“Sư phụ, trưởng lão, bọn con vừa điều tra xong, trấn này không có ai ở, đã thành cứ điểm của yêu ma.” Một đệ tử bước lên giải thích, “Chúng dùng phép ảo giác dụ dân làng và người đi qua núi tới nơi này, nên ngọn núi này thường xuyên có người mất tích”
“Lúc trước bọn con tới từng nghe nói có một người đàn ông ban ngày vừa bị yêu quái bắt đi, mong rằng hắn có thể gắng gượng tới lúc chúng ta giải cứu.”
Tô Tú nhìn về phía trấn nhỏ dày đặc âm khí. Theo cốt truyện nguyên tác, nàng tình cờ gặp người đàn ông bị bắt, sau đó biết được câu chuyện tình giữa người và yêu. Đằng trai không chấp nhận được chuyện nhà gái là yêu quái, song nữ yêu kia lại động lòng thật, bèn khăng khăng muốn giữ hắn lại.
Nữ chính bị chuyện tình bi đát của đôi này cảm động, nên lúc Bạch Đằng muốn giết yêu quái đã ra tay ngăn trở, bởi vậy mà Bạch Đằng làm nàng bị thương, khiến Nhị sư huynh nổi điên rồi hai người họ xông vào đánh nhau. Tô Tú không kìm được mà ôm trán, chuyện gì thế không biết.
May mà Nhị sư huynh không ở đây.
“Trước hết bày trận phong ấn nơi này đã” Hoài Minh chân quân hạ lệnh phân công đám đệ tử làm việc.
Để tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Tô Tú chủ động để nghị: “Sư phụ, con cũng đi bày trận. Thế thì chỉ đứng ngoài không cần đi vào.
Hoài Minh chân quân nói: “Thế cũng tốt, con nên ở bên ngoài.”
Có lẽ sợ những đệ tử khác lời ra tiếng vào, Hoài Minh chân quân để Tô Tú ở ngoài, tự mình đi vào trừ yêu. Người ở lại bảo vệ trận pháp phong ấn đổi thành Huyền Bồng chân quân.
Tô Tú cẩn thận nhớ lại cách bày trận, rồi lén nhìn thao tác của những đệ tử khác, bắt đầu điều động linh lực kết ấn, còn chưa làm xong đã thấy Huyền Bồng chân quân liếc mắt sang nói: “Sai
“Sai chỗ nào ạ?” Nàng khiêm tốn hỏi.
Huyền Bồng chân quân chụm tay kết ấn, động tác chậm rãi để nàng có thể nhìn kỹ. Tô Tú nghiêm túc học hỏi, một lần đã thành công, thấy quang trận vừa kết ấn nổi lên mặt đất dung hợp với quang trận của những đệ tử khác thì hơi kích động, vẻ vui sướng bất ngờ lộ rõ ra mặt.
Huyền Bồng chỉ nhìn lướt qua rồi thu mắt về, đứng yên bên cạnh như thanh kiếm sắc bén trấn áp tất thảy xao. động.
Đây là lần đầu Tô Tú xem trận pháp lớn gần đến vậy, còn có cảm giác tham gia, thấy trận pháp hình thành cũng có chung niềm vinh dự. Nàng bất giác nhìn sang người bên cạnh, muốn chia sẻ niềm vui này với y, nhưng sau khi thấy khuôn mặt điềm tĩnh của sư thúc thì lập tức tỉnh lại.
Nàng gãi gãi đầu, sa vào trạng thái nhận lỗi: “Thật xin lỗi sư thúc, ta không cố ý lấy ngài làm cớ nói dối.”
Huyền Bồng chân quân khẽ ngước cằm, yên lặng chờ nàng nói tiếp. ---Đọc full tại Truyện Full---
“Ta sợ Nhị sư huynh đi theo ta sẽ gặp nguy hiểm nên nghĩ cách để huynh ấy ở lại, bèn bảo ngài đi cùng ta cho huynh ấy yên tâm." Tô Tú ngoan ngoãn nói, “Sau này ta sẽ không thế nữa.”
Thật ra trong lòng nàng chắc chắn trăm phần trăm rằng sư thúc sẽ không giận, nhưng cũng không dám làm gì quá đáng, chuyện cần xin lỗi vẫn phải xin lỗi.
Quả nhiên Huyền Bồng chân quân không hề tức giận, sau khi lặng thinh một lát thì buông một câu không rõ cảm xúc: “Ngươi nên báo ta trước, thế thì ta có thể xuống núi với ngươi.”
Tô Tú sửng sốt: “Chuyện này không hay lắm, dẫu sao sư thúc cũng là trưởng lão, theo ta xuống núi rèn luyện có hơi... đặc biệt.”
Huyền Bồng chân quân hình như đang cười, Tô Tú bắt gặp cảnh y thoáng nhoẻn môi. Nàng chấn động trước nụ cười mỉm như cánh quỳnh e ấp của y.
“Thế ngươi không cảm thấy mình đặc biệt ư?” Huyền Bồng chân quân bình tĩnh nói, “Khi ngươi chăm chú nhìn đám sương tà linh vây quanh ta mà không hề bị ảnh hưởng thì ngươi đã là người đặc biệt nhất đời này rồi.”
Đó là thứ tà ác nhất thế gian, có thể dụ dỗ linh hồn thuần khiết nhất đời sa vào vòng tội lỗi, trở nên cuồng, ấy thế mà Tô Tú lại không hề bị ảnh hưởng, thậm chí còn có thể tập trung chơi cờ năm quân khi y biến thành hươu.
Tô Tú nghe vậy thì ngơ ngác, vẫn chưa nhận rõ sự đặc biệt này, chỉ vô thức cảm thấy vui vẻ.
Sư thúc bảo nàng là người đặc biệt nhất.
Hơi mờ ám, nhưng không ngăn nàng nghe xong khấp khởi mừng vui.
Vì thế có qua có lại nói: “Sư thúc, ngài cũng là người đặc biệt nhất với ta.”
Tô Tú nói rất chân thành, cặp mắt trắng đen rõ ràng không hề có ý do dự hay trốn tránh, chỉ đơn thuần thổ lộ suy nghĩ bản thân.
Với nàng mà nói, Huyền Bồng chân quân là người ít liên quan đến nữ chính nguyên tác nhất, đương nhiên là người đặc biệt nhất trong lòng nàng, thậm chí nàng còn có cảm giác ỷ lại y.
Huyền Bồng chân quân lẳng lặng nhìn nàng một lát, hỏi: “Đặc biệt như thế nào?”
Ơ?
Tô Tú ngớ người.
Lúc đối phương nhíu mày, Tô Tú buột miệng nói: “Ta rất thích ngài..." toả hương,
có thể khiến ta yên tâm.
Nhưng nàng chưa dứt lời thì trong trấn đột nhiên vọng ra tiếng yêu thú rú vang vô cùng thê lương, quanh phong ấn rung chuyển, yêu khí quét ngang suýt phá bỏ phong ấn, Tô Tú cuống quýt kết ấn khống chế phong ấn.
“Có phải đám người sư phụ gặp nguy hiểm không ạ?”
Đám yêu ma trong trấn này đúng là tài ba, theo nguyên tác, đám đệ tử không diệt trừ nổi chúng, đành tay không mà về, nhưng nam chính lại lén giết chết một con đại yêu, lấy được nội đan của nó, bởi vậy mà tu vi tăng mạnh.
“Ở yên đây đừng nhúc nhích” Huyền Bồng chân quân hạ chú hộ thân cho nàng rồi đi vào trong trấn.
Tô Tú biết mình không giúp được gì, nghe lời không chạy lung tung, lại kết ấn sửa chữa trận pháp, vì tiêu hao linh lực mà thấy hơi choáng váng, suýt đứng không vững, vội rời khỏi trận pháp. Trận pháp có Huyền Bồng chân quân khống chế nên tạm thời không có vấn đề gì, nhưng mây đen trong trấn giăng đầy, mắt thường cũng thấy được. Không biết màn. sương đen lan tràn từ bao giờ, trên phố đốt đầy đuốc sáng bập bùng, ngọn lửa nghiêng hẳn về một phía, cứ tắt liên tục.
Tô Tú có thể nghe tiếng yêu thú rít gào mỗi lúc một giận dữ, âm thanh rung trời, vừa nhìn đã biết đang đánh nhau rồi. ---Đọc full tại Truyện Full---
Đương lúc nàng yên lặng cầu khấn thì kết giới đột nhiên vỡ vụn, khí đen trong trấn không bị khống chế dâng ngút trời.
Tô Tú nheo mắt nhìn, ngay cả kết giới bố trí bởi một người giỏi giang như sư thúc mà cũng vỡ vụn, chứng tỏ con yêu thú này đã có sức chọc trời khuấy nước.
Đám đệ tử trông coi kết giới xung quanh đang xôn xao không biết làm gì, bàn bạc xem có nên đi vào hay vẫn đứng ngoài quan sát thì mây đen trên trời và sương đen dưới đất đã theo vết nứt lùa. về phía họ.
Tô Tú và đám đệ tử vội vàng lùi ra sau, trong lúc sợ hãi bỗng nhìn thấy đám Hoài Minh chân quân và Bạch Đằng lao ra khỏi màn sương đen.
“Sư huynh!”
“Sư phụ!”
“Trưởng lão!”
Đám đệ tử vui mừng, nhưng bị Hoài Minh chân quân quát lớn: “Đừng tới đây! Mau lùi ra sau! Đừng để bị con yêu thú này mê hoặc, cũng đừng để bị sương mù tà linh trên người nó...”
Tô Tú chưa nghe hết lời sư phụ nói thì lực chú ý đã đồn vào con hươu đen đang đi ra khỏi màn sương đen.
Không hiểu sao sư thúc lại biến hình, đứng trong đám mây cuồn cuộn quan sát đám người phàm. Màn sương đen quanh người y và đám sương mù đầy yêu khí hòa trộn vào nhau nhưng bị đè nén mạnh mẽ, ảnh hưởng tới thần trí đám người phàm bên dưới.
Tô Tú không hề thấy hươu đen uy nghiêm và đáng sợ, nhưng lại thấy đám người xung quanh bỗng ngây dại hoặc trở nên điên cuồng, vứt bỏ vũ khí trên tay, ngã xuống đất co rúm người đau đớn.
Ngay cả sư phụ của nàng cũng vứt kiếm ngồi dưới đất khẽ nỉ non những điều nàng không hiểu.
Tô Tú thoáng nhìn thấy Bạch Đằng đau đớn quỳ rạp xuống đất ôm đầu gào thét: “Không! Không như nàng nghĩ đâu! Ta cũng thích nàng! Là sư phụ nàng, là lão ta đã giết phụ thân ta!
Hươu đen nghe vậy, lẳng lặng rời mắt khỏi Tô Tú, bình thản nhìn Bạch Đằng. Bấy giờ Tô Tú mới hiểu sự đặc biệt lúc trước Hươu đen đề cập là gì, nàng dợm bước tới thì nghe Hươu đen nói: “Chờ đó.”
Sau lưng nó vọng tới tiếng con yêu thú gào lớn, Tô Tú chỉ thấy sương đen cuồn cuộn buộc nàng phải lùi về sau nhưng lại không thấy rõ tình hình bên trong. Rốt cuộc là yêu thú gì mà lại khiến sư thúc phải hiện nguyên hình để diệt trừ?
Tô Tú trông coi sư phụ bên cạnh đã bị mê hoặc tâm trí, muốn nghe xem ông nói gì nhưng đó là tiếng địa phương ở vùng nào đó mà nàng chẳng hiểu lấy một chữ, đành thôi.
Song Bạch Đằng lại quỳ khóc trước mặt nàng, lúc thì gào khóc nước mắt giàn giụa bảo ta cũng yêu nàng, lúc thì lại dữ dằn quát sư phụ ngươi đã giết cha ta.
Tô Tú nhìn gã như nhìn tên thần kinh, cực kỳ căm ghét.
Hươu đen không để Tô Tú đợi lâu đã trở ra, Tô Tú đứng dậy nhìn, thấy y không hề bị thương mới khẽ thở phào, chỉ vào sư phụ hỏi: “Phải làm sao đây ạ?”
Huyền Bồng chân quân nói: “Ta đã khống chế sức ảnh hưởng xuống mức thấp nhất, họ phải dựa vào chính mình để tỉnh táo lại.”
Tô Tú khẽ thở hắt ra, “Thế thì tốt, có điểu sư thúc giỏi thật đấy!”
Mặt y hơi khựng lại, vờ bình tĩnh hỏi: “Không muốn hỏi gì khác à?”
“Khác?” Tô Tú chớp chớp mắt.
Huyền Bồng chân quân và nàng đưa mắt nhìn nhau.
Ngay cả khi sư huynh y nhìn thấy hình dạng hươu đen còn rút kiếm cảnh giác, nhưng người trước mặt lại ngây thơ như thể hoàn toàn không biết yêu quái là gì, chẳng hề để phòng cảnh giác hoặc sợ hãi ghét bỏ. Quá đỗi thản nhiên.
Tô Tú vắt óc nghĩ xem rốt cuộc nên hỏi gì: “Sư thúc, ngài nghĩ liệu ta có thể học nổi mấy chiêu thức lợi hại như vậy không?”
Huyền Bồng chân quân nhìn nàng mãi mới đáp: “Không thể.”
Tô Tú gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu rõ.
Nàng đứng nhích lại gần Huyền Bồng chân quân, hất cằm về phía Bạch Đằng đang nổi điên: “Sư thúc nhìn gã kìa.
Huyền Bồng chân quân:"Đang nhìn.” ---Đọc full tại Truyện Full---
Tô Tú lại nói: “Gã bảo sư phụ ta giết cha gã.”
Huyền Bồng chân quân gật đầu: “Đã nghe.”
Chốc sau, Hoài Minh chân quân cũng tỉnh táo lại, ông chưa kịp hỏi chuyện con yêu thú trong trấn đã bị thu hút bởi mấy lời xằng của Bạch Đằng, vừa nghe thì mặt liền hiện vẻ khác lạ.
“Chẳng lẽ kẻ thù giết cha mà thằng nhãi này nói là ta à?” Ông hỏi.
Huyền Bồng chân quân gật đầu: “Chắc thế.”
Hoài Minh chân quân giận dữ hỏi: “Cha nó là ai?”
Huyền Bồng chân quân nói: “Huynh ngẫm kỹ lại xem.”
Hoài Minh chân quân liên tiếp liệt kê vài cái tên, sau khi đối soát với sư đệ nhà mình thì cả giận quát: “Hay thật, lúc đó cha nó đánh lén đã xem như đê tiện vô sỉ, người ra tay là đệ chẳng phải ta, sao lại đổ chuyện này lên đầu ta rồi hành hạ đồ đệ ta kia chứ!”
Sau đó số đệ tử tỉnh lại ngày một nhiều, mọi người biết yêu thú đã bị tiêu diệt bèn nhìn sang Bạch Đằng vẫn còn u mê mà ngỡ ngàng.
Đến lúc Bạch Đằng rốt cuộc khôi phục ý thức, quỳ xuống đất thở hồng hộc, vừa ngẩng lên đã thấy đám người trong môn phái đang đứng vây quanh nhìn mình.
HẾT CHƯƠNG 57