Mi Có Khướt Mới Tán Được Nữ Chính

Quyển 5 - Chương 8




Bạch Đằng nhanh chóng nhận ra mình không ổn, cổ họng gã khô khốc, mắt cay xè cứ như đã khóc khản giọng.

Quan trọng nhất là ánh mắt mọi người nhìn gã quá sức kỳ quái, ai nấy đều có vẻ muốn nói lại thôi khiến gã lo ngay ngáy.

Tô Tú dụi mắt, cả đêm không ngủ nên nàng không dẫn được mà ngáp một cái, thấy Bạch Đằng rốt cuộc cũng tỉnh táo mới khẽ hỏi: “Sư phụ, chúng ta đi được chưa ạ?”

Bạch Đằng không kìm được mà đưa mắt ra hiệu cho bạn thân, lảng lặng hỏi hắn có chuyện gì, nhưng bạn thân lại ngoảnh đi không nhìn gã cứ như chê gã mất mặt vậy.

Ngay cả đám đệ tử thường ngày luôn thân thiết, sùng bái gã như lãnh tụ cũng lục tục tránh khỏi tầm mắt gã, lại còn châu đầu bàn tán với nhau.

Không ngờ Bạch Đằng lại là loại người này, chẳng những khăng khăng muốn ra tay với trưởng lão phái Liệt Dương, mà còn lợi dụng tình cảm để tra tấn Tô Tú, thậm chí xem tình nghĩa chân thành của bọn họ chỉ là bệ đỡ.

Bạch Đằng hoàn toàn không biết chính mình đã tự vạch trần bao nhiêu bí mật trước mặt người khác, chỉ cảm thấy thái độ mọi người khác lạ, nhưng lại không rõ lạ chỗ nào.

“Về phái Liệt Dương rồi nói.” Hoài Minh chân quân mặt không đổi sắc nói.

Bạch Đằng đi tới bên Huyền Bồng chân quân, khế hỏi: “Sư phụ, vừa rồi đệ tử bị sao thế... Con chỉ nhớ lúc ấy đã thấy một con hươu yêu...” ---Đọc full tại Truyện Full---

Tô Tú chẳng buồn đợi gã nói xong đã sáp tới kéo Huyền Bồng chân quân đi: “Sư thúc! Ta có kết ấn trận pháp muốn hỏi ngài, ngài mau xem giúp ta.”

Bạch Đằng: “...”

Ngươi không có sư phụ à?! Gã chặn bạn thân lại ép hỏi đầu đuôi câu chuyện, bạn thân lành lạnh nói: "À, có chuyện gì đâu, tối qua đột nhiên xuất hiện hai con yêu thú, mọi người đều bị yêu khí vây hãm, vật lộn mãi mới thoát được, trong lúc đó sư phụ đã tiêu diệt yêu thú.”

Bạch Đằng không ngu, lập tức nắm được trọng điểm:

“Bị yêu khí vây hãm, sao lại bị vây hãm? Vì sao ta lại là người tỉnh táo cuối cùng?” Bạn thân nói: “Đương nhiên là vì trước đó ngươi xông lên trước nên bị yêu khí ảnh hưởng nặng nhất, còn bị vây hãm thế nào thì chẳng ai giống ai, nếu không ta cũng không tỉnh trước ngươi.”

Bạch Đằng chợt rơi vào trầm tư, bạn thân nhịn mãi cuối cùng vẫn không kìm được mà khuyên: “Ngươi... Ôi”

“Có gì mau nói." Bạch Đăng nhíu mày.

Bạn thân chỉ về phía Tô Tú đang cưỡi chung kiếm với Hoài Minh chân quân đằng trước: “Ngươi đối xử tốt với Tô Tú người ta chút đi, đừng có động một tí là mắng người ta, người ta tốt với ngươi là phúc của ngươi, dẫu ngươi không cảm kích cũng chớ buông lời cay nghiệt.”

Bạch Đằng nhìn bạn thân như nhìn người lạ, kiềm chế không thốt ra câu ngươi là đồ điên, bạn thân cũng không cho gã cơ hội nói gì mà cưỡi kiếm vội vã bay về trước.

Lần rèn luyện này kết thúc rất sớm. Đến xế chiều, cả đoàn người đã về đến phái Liệt Dương, Hoài Minh chân quân và Huyền Bồng chân quân muốn tới chỗ Trưởng môn báo cáo chuyện yêu thú trong trấn nhỏ, những đệ tử khác tản đi theo nhóm, đợi đến mai sẽ biết được phần thưởng rèn luyện.

Sau khi về, Bạch Đằng đến phòng thuốc lấy ít thuốc chữa thương, về phòng bôi xong thì ngủ.

Trong vòng một đêm ngắn ngủi, tin đồn về gã đã lan khắp phái Liệt Dương.

Ngày hôm sau, Bạch Đằng thấy không ổn lắm. Đám đệ tử cứ nhìn lén gã, nhưng ánh mắt của họ lại khác hẳn ngày thường, ngày thường là kiểu sùng bái và ngưỡng mộ, còn bây giờ lại là kiểu khinh bỉ cùng cực, vui sướng chờ gã gặp chuyện.

Cứ như gã đã biến thành một thằng hề nhảy nhót, chẳng hiểu sao lại bị mọi người quan sát cười nhạo.

Bạch Đằng trông thấy Lâm

Thu Linh đi hái sương linh, đang định bước tới chào thì lại thấy bóng hồng tri kỷ khi xưa đang mặt mày rạng rỡ đưa ống sương linh cho Đại đệ tử của Hoài Minh chân quân.

Hai người trò chuyện rôm rả, mặt Lâm Thu Linh không giấu nổi niềm ái mộ, là thứ chưa hề có khi ở bên gã. Bạch Đằng nhìn ngây cả người.

Hai người này thân thiết như thế từ bao giờ!

Có lẽ khi lòng gã chỉ có mỗi hình bóng Tô Tú thì Lâm Thu Linh đã hoàn toàn thất vọng về gã. ---Đọc full tại Truyện Full---

Phải lâu sau Tô Tú mới phát hiện Đại sư huynh và người thương của nam chính ở bên  nhau. Đại sư huynh còn lo tiểu sư muội sẽ hiểu lầm hoặc bài xích, không ngờ nàng lại lắc đầu nguầy nguậy, còn khen chàng làm rất tốt, cổ vũ chàng hãy tập trung yêu đương, đừng quan tâm đến người khác.

Chỉ có Nhị sư huynh là ôm kiếm phiền muộn, than thở với sư phụ: “§ư huynh ngày nào cũng ở bên Lâm sư tỷ, sư muội ngày nào cũng tìm sư thúc chơi cờ, vì sao bọn họ lại đột nhiên bận rộn không chịu chơi với con chứ?”

Hoài Minh chân quân cũng đang bận hỏi: “Con là trẻ con chắc? Không biết tự kiếm chuyện cho vui à? Vi sư đang vội, tự con nghĩ cách đi”

Nhị sư huynh Hoài Minh chân quân vội vàng bàn bạc với Trưởng môn và các vị trưởng lão xem nên xử lý chuyện Bạch Đằng thế nào.

Trưởng môn vuốt chòm râu bạc hỏi: “Dẫu sao Bạch Đằng cũng là đệ tử của Huyền Bồng, Huyền Bồng nghĩ sao về chuyện này?”

Vừa dứt lời đã hỏi, “Huyền Bồng đâu?”

Hoài Minh chân quân thở dài: “Vẫn chưa tới.”

Phong Tụng trưởng lão hừ một tiếng: “Chắc còn đang chơi cờ."

Đúng là Huyền Bồng chân quân đang chơi cờ thật, có điều là dạy Tô Tú chơi cờ vây.

Sau khi phát hiện Tô Tú không bị màn sương mù tà linh ảnh hưởng, lúc ở cạnh nàng, Huyền Bồng chân quân rất thích biến thành hươu, phần lớn thời gian là Tô Tú chơi cờ với một con hươu đen nửa nằm bên bàn cờ.

Bây giờ Tô Tú mới hiểu, với Huyền Bồng chân quân mà nói, y thích làm một “con hươu” hơn là trưởng lão phái Liệt Dương.

Huyền Bồng chân quân giảng giải xong một trang trong cuốn sách dạy chơi cờ mới đứng dậy, biến về hình người nói: “Ngươi tự đọc đi, ta phải tới phòng họp một chuyến.”

Tô Tú ôm sách hỏi: “Là tới bàn chuyện Bạch Đằng ạ? Sư thúc định làm thế nào?”

Cốt truyện nguyên tác đã không còn tác dụng gì tới thời điểm này, Tô Tú cũng không đoán nổi hướng phát triển của những chuyện kế tiếp.

Thấy vẻ hiếu kì của Tô Tú, Huyền Bồng chân quân bình tính nói: “Nếu gã tới trả thù thì cho gã cơ hội thôi.”

Tô Tú hấp háy mắt, “Gã đời nào thắng nổi sư thúc.”

Huyền Bồng chân quân đưa mắt nhìn khoảnh sân vẫn còn là ban đêm, trong sân vẫn mưa lắc rắc phủ lên đèn đá và hoa cỏ, dịu dàng dằng dại.

Sư thúc đi rồi.

Tô Tú nhìn theo hướng y đi mà ngơ ngẩn, không rõ vì sao lại cảm thấy sư thúc có ý khác. Phát hiện Huyền Bồng chân quân chưa tới, đám trưởng lão trong phòng họp bèn bàn tán đủ chuyện, từ việc tối nay ăn gì cho tới việc đồ đệ của ai thầm thương trộm mến ai, cuối cùng vì ai nấy đều bênh đồ đệ của mình mà cãi nhau ầm ĩ.

Hoài Minh chân quân nhìn đám người túm tụm cãi vã thì đầu nổi đầy vạch đen:

“Sao hả? Người nên tức giận nhất là ta còn chưa nồi sùng mà mấy người lại cãi nhau trước à!”

Phong Tụng trưởng lão nghĩ bụng ông chưa nổi sùng là vì Huyền Bồng chân quân còn chưa tới thì có.

Trưởng môn trông thấy Huyền Bồng chân quân ung dung đến muộn giữa đám đông nhốn nháo, huơ huơ tay nói: “Dừng lại hết đi, để ta nghe xem Huyền Bồng nói gì nào.”

Tiếng huyên náo trong phòng họp dần lặng đi, mọi người đều dồn mắt vào Huyền Bồng chân quân đứng ở cửa.

Huyền Bồng chân quân nói: “Người là ta giết, cứ để gã báo thù là xong.”

Mọi người đều hiểu rõ lề lối hành xử của y, nghe xong thoáng thấy kinh ngạc. Phong Tụng trưởng lão hỏi: “Bao giờ?”

Huyền Bồng chân quân: “Tối nay.”

Hoài Minh chân quân do dự: “Dù là thế thì gã cũng không thể tiếp tục ở phái Liệt Dương nữa.” ---Đọc full tại Truyện Full---

Một trưởng lão khác cũng lên tiếng: “Bất kể giữa Bạch Đằng và Huyền Bồng ai thắng ai bại thì đều phải xóa bỏ tâm pháp Liệt Dương trên người gã.”

Trưởng môn gật đầu nói: “Nếu ngươi đã quyết ý thì cứ làm theo cách của ngươi, những người khác muốn cãi cứ tiếp tục, cãi xong về nhớ dạy dỗ đồ đệ của mình, lẽ nào tu luyện chưa đủ bận hay sao mà còn rảnh rang yêu đương, yêu đương còn chưa đủ, lại còn lăng nhăng quen những dăm ba người một lúc, trăng hoa như thế đúng là làm bẽ mặt gia đình, cần phải phạt nghiêm để chúng tự giác một chút, mau báo tên chúng ra.”

Đám trưởng lão: “...”

Trưởng môn lại nói: “Hơn nữa, sao lại hoạnh họe người trong nhà hả? Sao không ra ngoài gieo họa cho môn phái khác ấy?”

Phong Tụng trưởng lão ho khan: “Nhưng nếu gieo họa cho đệ tử của môn phái khác...”

Trưởng môn cũng ho khan: “Thế còn phải hỏi? Phái Liệt Dương ta làm gì có hạng vô sỉ như vậy!”

Hoài Minh chân quân nhìn sư đệ mình lẳng lặng đi mất thì bỗng sực nhớ mà hỏi: “Nếu là đệ tử và trưởng lão..."

Một vị trưởng lão khác đột nhiên máy mắt: “Hoài Minh, sao ông có thể làm chuyện kích thích thể chứ!”

“Ta nói là ta chắc?” Hoài Minh chân quân trợn trắng mắt. Một nữ trưởng lão vừa uống trà vừa ung dung phán: “Nếu có đệ tử có thể khiến các trưởng lão đang ngồi đây động lòng thì cũng xem “Chẳng cần đệ tử cố công thì bà đã động lòng suốt còn gì”

Hoài Minh chân quân nhìn đám trưởng lão chuyển từ cãi vã sang ẩu đả mà không khỏi thở dài, câu hỏi này chẳng có lời đáp.

Chuyện Bạch Đằng cơ bản đều giao cho Huyền Bồng chân quân toàn quyền xử lý, còn Bạch Đằng lúc này đang tìm Tô Tú khắp nơi, muốn cùng nàng nói tiếp chuyện dưới chân núi.

Nhưng gã hỏi một vòng lại phát hiện thái độ của những đệ tử khác đã khác hẳn lúc trước.

“Tô Tú? Ngươi lại muốn hành hạ nàng? Giữ chút thể diện đi!"

“Sư huynh à, huynh bỏ cuộc đi, cho dù ta biết cũng không nói cho huynh, đây là lần cuối cùng ta gọi huynh là sư huynh, hãy trân trọng đi”

“Ngươi đừng quấy rầy Tô sư muội nữa, Tô sư muội xúi quẩy lắm mới gặp ngươi.”

Bạch Đằng nghe vậy thì nổi khùng: “Ngươi có ý gì?”

Mọi người đều khinh thường nói chuyện với gã, đám đệ tử Nam Sơn dù không buông lời ác nghiệt với gã thì cũng dùng ánh mắt mười mươi thất vọng nhìn gã, điều này khiến Bạch Đằng càng không chấp nhận nổi.

Rốt cuộc mấy kẻ này làm sao  vậy?

Bạch Đằng thầm bực bội, vừa ngẩng lên thì thấy Tô Tú ôm một xấp sách dạy chơi cờ đi ra từ khúc cua. Đám đệ tử xung quanh đều chào nàng thân thiện, Tô Tú tươi cười đáp lại họ.

Đại sư huynh và Lâm Thu Linh cũng ở đó, lúc hai người họ nhìn sang, Nhị sư huynh đang cưỡi kiếm đáp xuống đất, cầm đống sách dạy chơi cờ giúp Tô Tú. Bạch Đằng đột nhiên bực bội, rảo bước tới gọi: “Tô Tú!”

Tô Tú nghe được có phần kinh ngạc, nàng cứ tưởng Bạch Đằng đã bị bắt tới phòng họp.

Nhị sư huynh hừ lạnh một tiếng: “Đừng quan tâm gã.”

Bạch Đằng tiến tới chắn đường họ, dùng ánh mắt dữ dằn như ác thú nhìn Tô Tú: “Sao mấy hôm nay thái độ của mọi người lại kỳ lạ như vậy, có phải ngươi nói gì không?”

Tô Tú nhướng mày: “Ta nói gì cơ?”

Đại sư huynh và Lâm Thu Linh tiến tới, cũng chắn giữa hai người họ. Bạch Đằng chưa từng thấy hai người họ chướng mắt như vậy, gầm lên: “Cút ngay!”

Lâm Thu Linh nhíu mày che chở Đại sư huynh, nhìn Bạch Đằng với ánh mắt không tán đồng.

Nhị sư huynh không vui: “Ngươi đang quát ai đấy?!”

Đám đệ tử xung quanh nhao nhao đối chọi với Bạch Đằng: “Ngươi đừng đổ oan cho Tô sư muội.”

“Là chính ngươi nói, đừng đổ cho người khác!”

Bạch Đằng ngơ ngác, trong lòng đã nghĩ tới khả năng nào đó, cả người rơi vào trạng thái bất an: “... Ta đã nói gì…”

Có đệ tử lớn tiếng kể: “Ngày đó xuống núi rèn luyện, mọi người đều bị yêu khí ảnh hưởng thần trí, ngươi là người cuối cùng tỉnh lại, trong lúc đó đã kể sạch tất cả bí mật!”

“Ngươi tới phái Liệt Dương là để tìm sư phụ của Tô sư muội tức Hoài Minh chân quân để báo thù!”

Bạch Đằng cảm thấy đầu óc nổ tung, đôi ngươi co chặt, trong mắt phản chiếu hình ảnh đám đệ tử đang nhìn gã chằm chằm, từng biểu cảm trên gương mặt họ đều kích thích thần kinh gã.

Không ngờ gã lại... lại nói sạch sành sanh trước mặt những người này mà không hay biết gì, khó trách bị xem như kẻ ngốc nhiều ngày như vậy!

Bạch Đằng thấy ngực mình như bị đá đè, một ngụm máu tanh dồn lên cổ họng. Gã hoa mắt chóng mặt, rời mắt từ đám người sang Tô Tú, há miệng mấp máy như định nói gì đó. Tô Tú lại chỉ lẳng lặng nhìn gã không nói một lời.

“Tô Bạch Đẳng bất giác ỷ lại vào tình yêu và lòng bao dung vô bờ mà Tô Tú từng cho gã, cố kìm ngụm tanh trong cổ họng, tuy giọng điệu u ám nhưng ánh mắt nhìn nàng lại chất chứa vài phần hy vọng, “Nếu tất cả mọi người đã biết thì ta cũng không cần giấu giếm nữa... Bây giờ nàng cũng hiểu rõ nỗi khổ của ta rồi, vậy những lời nàng từng nói còn tính không?”

Tất cả mọi người đều chờ đợi câu trả lời của Tô Tú, nhưng lại nghe nàng cười phụt một tiếng, khẽ lắc đầu nói với giọng tiếc hận: “Người con gái từng một lòng một dạ đối xử tốt với ngươi đã chết trong Luyện ngục Băng giá ở Nam Hải rồi”.

“Trên đời này sẽ không còn ai đối tốt với ngươi như nàng nữa đâu.” ---Đọc full tại Truyện Full---
 
Trái tim Bạch Đằng bị đả kích nghiêm trọng, ngụm tanh ngọt trong cổ họng rốt cuộc không kìm được mà phun ra.

Gã những tưởng đó là tất cả, không hề gì, gã có thù hận chống đỡ, nội tâm chết lặng một lát bỗng ngẩng đầu cười vang, nổi điên trở tay rút kiếm quát: “Vậy hôm nay ta sẽ kết thúc tất thảy ân oán!”

Đám người Huyền Bồng chân quân thong thả tới đây. ---Đọc full tại Truyện Full---

Bạch Đằng mặt mày dữ tợn nói: “Sư phụ, ngài đừng cản ta!"

Huyền Bồng chân quân dừng lại, một tay cưỡi kiếm, bình thản nói: “Cha ngươi do ta giết.”

Bạch Đằng sững người. Đả kích dành cho gã còn chưa hết sao?

“Vừa hay ta tới cũng là để chấm dứt chuyện này” Huyền Bồng lại nói, “Tâm trạng ngươi đang bất ổn nên ta sẽ nhường ngươi tám phần.”

Những đệ tử khác: “…”

Trưởng lão à, ngài nể tình thầy trò xưa kia nên mới không thốt ra mấy lời xát muối vào tìm người khác như nhường chín phần đúng không?

HẾT CHƯƠNG