Chương cuối: Rừng rậm.
Lúc này, đừng nói là Huyền Bồng nhường Bạch Đằng tám phần mà dù gặp Hoài Minh chân quân nhường gã năm phần thì gã cũng không chắc giành phần thắng. Bạch Đằng rất khiếp sợ khi
biết chuyện mình đã nhận nhầm kẻ thù giết cha. ---Đọc full tại Truyện Full---
"Sao có thể... Sao có thể sai được!"
Trái ngược với vẻ thong dong bình tĩnh của Huyền Bồng chân quân, trạng thái của gã có thể xem là điên cuồng. Những người khác chẳng còn hứng xem tiếp, ai thắng ai thua đã rõ như ban ngày, nên không buồn nán lại.
Khác với đám người dần tản đi, Tô Tú xem trận đấu rất chăm chú. Đến khi Bạch Đằng chết dưới kiếm của sư thúc, nàng mới giãn mày, tảng đá đè nặng trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống.
Ánh mắt Bạch Đằng lướt qua đám đông, dừng trên người Tô Tú đứng phía sau đong đầy đau đớn và hối hận, nhưng gã không còn cơ hội nữa. Đám Hoài Minh chân quân và Phong Tụng trưởng lão nhìn Huyền Bồng chân quân thu kiếm về với vẻ ngạc nhiên. Mọi người cứ ngỡ y sẽ không ra đòn chết, chỉ muốn phế đi Liệt Dương tâm pháp và đuổi gã xuống núi mà thôi.
Tô Tú chẳng quan tâm người khác thấy thế nào, dù sao nàng rất hả dạ khi nhìn Bạch Đằng chết, rốt cuộc không phải lo ngay ngáy sau này sẽ xuất hiện biến cố khiến bản thân không thoát khỏi kết cục chết trong tay gã như trong nguyên tác nữa. Cùng ngày, Trưởng môn triệu tập toàn bộ đệ tử trong môn phái đến để giải thích sơ lược chuyện của Bạch Đằng, đồng thời cấm các đệ tử bàn tán về chuyện này. Tối đó, lúc Tô Tú đến nơi ởcủa trưởng lão tìm sư thúc thì phát hiện y lại biến thành hươu đứng dưới mái hiên ngắm mưa, bây giờ lầu các này luôn rộng mở chào đón nàng, không hề bị kết giới nhốt bên ngoài như trước.
"Sư thúc không vui ạ?" Nàng bước đến hỏi.
Hươu đen ngoảnh lại nhìn nàng một cái, hình như có hơi kinh ngạc: "Sao lại hỏi
thế"
"Không phải thì tốt" Tô Tú. thật thà nói, "Ta cứ tưởng sư thúc không vui vì cảm thấy
chuyện tự tay giết chết đồ đệ của chính mình quá tàn nhẫn, nhưng ta lại rất vui khi thấy Bạch Đằng chết."
Hươu đen cảm thấy nàng đúng là quá thành thật với mình, chuyện gì cũng dám nói.
Dù đó là suy nghĩ ích kỷ xấu xa thì cũng không hề e ngại mà thoải mái phô bày nó ra. Hươu đen nghiêng người nhìn Tô Tú, màn sương đen chờn vờn quanh nó cứ tan hợp hợp tan mãi.
Tô Tú cười tủm tỉm nhìn sang.
"Sao lại vui?" Hươu đen hỏi. Tô Tú nói: "Bởi ta không phải Tô Tú ngày xưa, cứ luôn sợ mình sẽ chết trong tay gã”
Câu này chứa đựng quá nhiều thông tin, nhưng Hươu đen lại không hề kinh ngạc chút nào. Y dùng cặp mắt vàng sẫm lẳng lặng nhìn nàng, nhận ra nụ cười của nàng rất nghiêm túc.
"Lúc trước ta tu bổ thần hồn cho nàng vốn đã không cách nào xoay chuyển được nữa, thế nhưng thần hồn của nàng lại đột ngột tự lành lại mới cho ta cơ hội" Hươu đen nói, "Ta cũng từng ngờ ngợ nhưng không tìm hiểu thêm."
Tô Tú thắc mắc: "Vì sao không hỏi cho ra lẽ?"
Hươu đen thản nhiên đáp: "Ta thích nàng như bây giờ."
Tô Tú nghe mà sửng sốt.
Cái gì gọi là thoả lòng thoả dạ, thời khắc này nàng cuối cùng đã thể nghiệm.
Nàng chưa vui sướng được bao lâu đã nghe Hươu đen nói tiếp: Quanh người ta có sương tà linh, vốn chỉ ở trong Rừng Yêu, không nên vào hồng trần, song nhiều năm trước ta có duyên với phái Liệt Dương nên mới vào núi báo ân. Cha của Bạch Đằng vốn xem như một mối hoạ của phái Liệt Dương, giờ ân oán đã giải quyết xong, ta cần phải quay về.
Tô Tú: “…”
Câu hỏi đầu tiên của nàng là: "Báo ơn cho ai? Báo ơn gì" ---Đọc full tại Truyện Full---
Không phải là loại lấy thân báo đáp kỳ quái gì đấy chứ?
Hươu đen không rõ vì sao vẻ mặt nàng lại lạ lùng thế, bỗng thấy hơi tủi thân, nhưng vẫn thành thật trả: “Liệt Dương, giúp ông ta phát triển môn phái."
Hoá ra là Trưởng môn.
Tô Tú yên tâm, nàng nhìn cặp sừng hươu lấp lánh ánh huỳnh quang, hơi ngứa tay nhưng may mà vẫn kiềm chế được, rời mắt đi hỏi: "Hoá ra lúc trước sư thúc phiền muộn vì chuyện này, ngài không thể không trở về sao?"
Nàng cũng biết sư thúc thích dùng hình hươu đen hơn, nói vậy là trong lòng nó cũng thích Rừng Yêu hơn là chốn hồng trần mà nó phải che giấu bản ngã. Hươu đen nhìn nàng, lặng thinh hồi lâu.
Tô Tú cũng không thèm để ý, tự lải nhải một mình: "Hầu như mọi người trong phái Liệt Dương đều khá tốt, cũng rất thích sư thúc. Nếu ngài đi, phái Liệt Dương sẽ mất đi một vị trưởng lão có sức chiến đấu mạnh mẽ, sư phụ ta và Phong Tụng trưởng lão sẽ mất đi một người bạn chơi cờ hay, mà ta cũng...”
Nói đến đây, nàng sực nhớ ra chuyện gì mà bát đầu nói lắp.
Phải rồi, sá gì kẻ khác, chính nàng cũng sẽ mất đi sư thúc!
Bấy giờ Tô Tú mới nhận ra trọng điểm, ngước mắt lên đối nhìn Hươu đen: "Nói vậy là nếu sư thúc trở về Rừng Yêu thì ta sẽ không gặp được ngài nữa."
Lúc này Hươu đen mới nói: "Ta đã ở nhân gian quá lâu, sương mù tà linh quá mạnh sẽ gây ảnh hưởng, mang đến tai hoạ cho nhân gian."
Nên không thể không trở về.
Tô Tú thấy vô cùng buồn bã và lưu luyến.
Nàng hỏi: "Ta có thể đi cùng ngài không?"
"Đương nhiên" Hươu đen bảo, "Nhưng nàng cần phải chuẩn bị sẵn sàng, đó là Yêu quốc, là địa bàn ta thống lĩnh, nếu nàng đến tức Rừng Yêu sẽ có một Vương hậu."
Tô Tú chớp chớp mắt.
Hươu đen lại nói tiếp: "Ở thế gian, nàng vẫn còn những tình cảm ràng buộc, như sư phụ và các sư huynh. Thiên hạ mênh mang, có rất nhiều nơi và rất nhiều thứ nàng chưa tới chưa gặp, sau khi vốn hiểu biết của nàng giàu có hơn thì suy nghĩ cũng sẽ khác bây giờ."
Tô Tú ngồi xuống bên bàn cờ, ấm ức nói: "Sư thúc, câu này của ngài cứ như đang nói sau khi ta hiểu biết nhiều hơn thì sẽ thay lòng đổi dạ ấy."
Hươu đen:"..."
"Chớ nói xằng." Hươu đen hơi ngước đầu trông đầy vẻ uy nghiêm, "Trong cõi đời dằng dặc, nàng nên sống vì chính mình, đi nhìn ngắm những thứ sống động ấy."
Hiểu biết nhiều hơn sẽ khiến nàng trở nên tốt đẹp hơn. ---Đọc full tại Truyện Full---
Nàng chỉ cần vui vẻ thoải mái du ngoạn nhân gian.
Những nỗi niềm tương tư, đau khổ, chua xót cứ giao cho ta là được, đến khi nào nàng cam tâm tình nguyện ngoảnh lại mới thôi.
Tô Tú là một chú chim non khát cầu tự do, khó có thể bị một mảnh rừng rậm bó chân, còn Hươu đen lại là người bảo vệ khu rừng, chỉ đành đứng một chỗ xa xa trông nàng.
Nó không muốn Tô Tú phải hy sinh sự tự do.
Tô Tú hoàn toàn thấu hiểu tâm tư Hươu đen, nàng nhìn Hươu đen một lúc lâu rồi vươn tay về phía nó, khế nói: "Sư thúc, ngài đúng là một con hươu chín chắn, cũng là con hươu mà ta thích nhất."
Hươu đen tiến về trước hai bước, được Tô Tú ôm vào lòng. Nàng vùi đầu, cọ cọ lên cổ nó, để cả hai truyền hơi ấm cho nhau.
Tô Tú hỏi: "Vậy khi nào ngài đị?”
Hươu đen: "Ngày mai."
"Nhanh quá." Tô Tú rầu rĩ than, hơi nhổm dậy, nghiêng đầu cọ lên hõm cổnó, "Không thể nán lại vài hôm sao?"
Hươu đen từ tốn đáp: "Không thể nán lại, hoa cỏ quanh đây chịu ảnh hưởng đã bắt đầu...
Tiếng nói bặt đi khi nụ hôn của Tô Tú đậu trên má nó. Hươu đen hơi khoanh tay nhìn nàng, Tô Tú vươn tay vuốt ve cặp sừng hươu của nó: "Ngày mai đi thì chẳng còn thời gian nữa, để ta hôn một tí chắc không quá đáng nhỉ?"
Ngón tay Tô Tú khẽ vuốt ve một bên sừng, lại kiễng chân hôn nó.
Hươu đen cúi xuống lần nữa: "Không quá đáng."
Đêm nay Tô Tú ngủ lại lầu các không về.
Ngày hôm sau, Huyền Bồng chân quân tỉnh trước nàng, buộc trang phục bằng một sợi đai mảnh, tóc xõa xuống đất. Y bước tới giá gỗ nhìn thần kiếm Diệt Tà đang bị phong ấn, lát sau giơ tay lên, chích một giọt máu đầu tim nhỏ vào thân kiểm.
Thân kiếm Diệt Tà lại được giải phong ấn lần nữa.
Ánh sáng lóa của thanh kiếm thân gọi tỉnh Tô Tú, nàng ngơ ngác ngồi dậy trên
giường, thấy thanh kiếm tỏa sáng rực rỡ đẹp đế bay đến trước mặt mình, người con trai đứng sau kiếm nói: “Nó là của nàng.”
Tô Tú từ từ vươn tay cầm lấy chuôi kiếm, rút kiếm khỏi vỏ dễ như trở bàn tay. Thần lực Diệt Tà náu trong thân kiếm hòa vào nàng, năng lượng to lớn như có thể chém giết vạn vật trong càn khôn.
Huyền Bồng chân quân đi tìm trưởng môn phái Liệt Dương, không ai biết hai người đã nói gì, song cùng ngày hôm ấy, Trưởng môn đã tuyên bố với bên ngoài rằng trưởng lão Nam Sơn Huyền Bồng hôm nay sẽ rời khỏi phái Liệt Dương.
Không ít đệ cử đều cho rằng Huyền Bồng chân quân ra đi vì chuyện của Bạch Đằng, càng thấy ghét bỏ cái chết của Bạch Đằng hơn.
Khoảng thời gian Huyền Bồng chân quân không ở đây, biểu hiện của Tô Tú rất bình thường, nên làm gì thì làm đó, một mực nghiêm túc học hành tu luyện.
Nhưng sư phụ và mấy sư huynh của nàng lại cẩn thận từng li từng tí, cố không nhắc đến sự tồn tại của Huyền Bồng chân quân trước mặt nàng.
Sư phụ thấy nàng chăm chỉ học hành tu luyện bèn khuyên: “Sư đệ của ta tính tình cố chấp chết cũng không sửa, đệ ấy muốn đi thì chẳng ai ngăn nổi. Con còn nhỏ, đợi khi nào lớn ra ngoài gặp gỡ nhiều đệ tử của mấy môn phái khác sẽ thấy sư thúc của con cũng thường thôi”
Tô Tú vổn đang chép sách thần chú ngẩng lên ngạcnhiên hỏi: “Hóa ra sư phụ biết con thích sư thúc ạ?”
Hoài Minh chân quân kinhhãi: “Hóa ra con thích Huyền Bồng?!” ---Đọc full tại Truyện Full---
Tô Tú:”...”
Dưới sự bức ép của Hoài Minh chân quân, Tô Tú thành thật thú nhận chuyện mình thích Huyền Bồng chân quân. Sư phụ tức giận muốn bắt sư đệ đã xuống núi về xẻ làm tám khối, những mong Tô Tú lạc
đường quay đầu.
Sư phụ: “Thế gian mênh mông có rất nhiều người, con sẽ gặp được người tốt hơn.”
Ngụ ý: Xuống núi đi nhiều gặp nhiều đi con ơi!
Tô Tú mang theo thần kiếm Diệt Tà của nàng, hân hoan xuống núi nhập thế, khám phá trời cao bể rộng.
Mới đầu hai sư huynh không yên tâm nên đi cùng nàng, sau một hai năm thì Tô Tú đi một mình, quả đúng là nàng đã gặp rất nhiều người, cũng trải qua rất nhiều chuyện. Lúc nguy nan có thần kiếm Diệt Tà mà Hươu đen cho nàng bảo vệ nàng bình an, khi vui sướng nàng sẽ nhớ tới Hươu đen, kể lại những chuyện mình đã trải qua để tiên núi nhắn lại cho nó.
Mỗi khi đi ngang qua núi rừng là Tô Tú lại có thể nhìn thấy Hươu Đen đang đi đằng xa cách nàng một
khoảng nhất định.
Nó biết Tô Tú không bị sương tà linh ảnh hưởng, nhưng lại băn khoăn cho những người bạn đồng hành của nàng.
Vì thế Tô Tú bỏ lại những người khác, chạy như bay tới ôm chặt nó, giống như Vật trang sức treo trên người Hươu đen, cọ đầu làm nũng.
Đám tiên núi thỉnh thoảng sẽ kể với Tô Tú rằng Hươu đen cai quản Rừng Yêu cứ nhìn về một hướng ngẩn ngơ mãi từ khi mặt trời mọc đến lúc mặt trời lặn.
Chỉ khi có tiên núi truyền tin của Tô Tú đến mới khiến Hươu đen đứng dậy đi.
Năm này sang năm khác, Tô Tú đã từ một đệ tử nhãi nhép vô danh thành bậc tôn giả thế gian.
Nàng mang theo quà tạ ơn về môn phái thăm hỏi sư phụ và mấy sư huynh.
Mỗi lần quay về, mọi người đều muốn xem thần kiếm Diệt Tà của nàng còn sử dụng được không, thấy Tô Tú vẫn điều khiển được thần lực Diệt Tà thì lại thi nhau thở dài, xem ra không thể khiến nàng từ bỏ Huyền Bồng chân quân được.
Đêm đến, mấy sư huynh dẫn đám đệ tử mới vào môn phái xuống núi phóng pháo hoa, Tô Tú đứng cạnh nhìn, nghe đám sư đệ sư muội mới tới reo hò cười nô.
Nàng ngẩng lên nhìn bầu trời đêm, pháo hoa nở rộ hết đóa này đến đóa khác. Tối nay Tô Tú đã hạ quyết
định: Nàng muốn đi tìm Hươu đen.
Thế gian vui vẻ vô cùng, nhưng lại chẳng phải chốn về của nàng. Đi qua nhiều nơi như vậy, thấy nhiều thứ như vậy, có bạn tốt có kẻ thù, nhưng nàng vẫn khó có thể hòa mình vào thế giới này.
Cứ cảm thấy mọi thứ đều dành cho một Tô Tú khác. Chỉ có Hươu đen là của nàng.
Ngày hôm sau, Tô Tú bèn lạy chào môn phái, đi vào trong núi sâu. Dãy núi biếc xanh, phía cuối ngọn núi lớn, nàng thấy một dòng suối trong vắt đầy hoa, Hươu đen đứng bên suối, thong dong ngước mắt nhìn nàng.
Tô Tú tươi cười nhào về phía nó như trước: “Sư thúc, ta tới tìm ngài đây!”
Cam tâm tình nguyện tới tìm ngài.
Làm người bảo vệ Rừng Yêu. không hề buồn tẻ, ít ra theo. Tô Tú thì còn vui vẻ hơn ở nhân gian.
Rừng Yêu rất lớn, lớn đến khó tưởng tượng được, chứa đựng hằng hà sa số yêu quái yêu tinh, cứ chết rồi sống, sinh sôi không ngừng.
Có yêu quái tốt, cũng có yêu quái cả ngày thích gây chuyện, lần nào đi tuần núi Tô Tú cũng thấy rất vui, có khi chẳng buồn về nhà khiến Hươu Đen phải đi tìm.
Tô Tú gặp một người con gái vận đồ xanh trong Rừng Yêu, cứ ngỡ là con người vào nhầm chốn, đang định tốt bụng nhắc nhở thì thấy nước suối dưới chân nàng biến thành một ngọn sóng nói: “Cô nhóc mau đi trộm trái cây đi, nhân lúc con hươu trong rừng này còn chưa phát hiện ra chúng ta, mau ăn hết đám quả tiên kia để bồi bổ cơ thể.”
Người con gái vận đồ xanh che mặt đi về phía trước: “Tà Thần nhà ngài đúng là... chẳng bao giờ gây họa cho thế gian, lại cứ thích gây họa cho thần núi.”
Ngọn sóng cười nắc nẻ đáp: “Tà Thần phải làm chút chuyện mà Tà Thần nên làm chứ, suyt, mau lên, nghe nói con hươu rừng dạo này đang mải chơi với phu nhân nó, không rảnh ngó ngàng đến chúng ta đâu.”
Tô Tú đứng tại chỗ gãi đầu nhưng không ngăn họ lại, có điều tối về đã kể lại cho Hươu đen nghe chuyện này, thế mới biết ngọn sóng kia là Tà Thần một cõi, và cũng là một Thần Sông rất tài ba.
Trong khoảng thời gian này, Tô Tú hiếm khi ở bên Hươu đen ân ái như thế, bỗng nhiên nghe thấy đám tiên núi ngoài gác mái ríu rít bảo có một con hồ ly to tới.
Hươu Đen ra ngoài trước, một lát sau Tô Tú mới ló đầu khỏi cửa sổ trông ra, thấy một con hồ ly chín đuôi màu trắng khổng lổ đang thì thầm trò chuyện với Hươu đen nhà nàng.
Hình như Hồ ly phát hiện ra nàng, hướng mắt về phía gác mái.
Tô Tú không trổn tránh, chụm tay tựa vào cửa sổ tò mò nhìn nó. ---Đọc full tại Truyện Full---
Hồ ly trắng không ở bao lâu đã đi, sau khi Hươu Đen quay lại kể: “Phu nhân nó sắp chết, nó muốn mượn đường sông của Rừng Yêu giúp nàng tiến vào Yêu Quốc, tới tộc Hồ ly.”
Tô Tú cảm thán: “Đúng là một con hồ ly si tình.”
Mấy ngày sau, nàng và Hươu Đen được mục kích đám cưới hồ ly, nhìn hồ ly trắng dẫn phu nhân của nó men theo dòng suối tiến vào Yêu Quốc. Xong chuyện, Hồ ly trắng đưa cho Hươu đen vài ba bé hồ ly chưa thức tỉnh linh trí làm quà cảm ơn.
Nhìn đám hồ ly lăn lộn trên giường với Tô Tú, Hươu đen nghĩ bụng, gì mà hồ ly si tình, nó vẫn là con hồ ly đáng ghét trước kia mà thôi. Lúc Tô Tú đi thả hồ ly thì gặp một cặp nam nữ trẻ tuổi đeo sọt tranh đi vào núi. Người con trai có vóc đáng cao lớn, mặt mũi tuấn tú, nước da khác hẳn người thường, đang nói gì đó với người con gái đeo sọt tranh.
Triệu Y Nguyệt đáp: “Ta không có, ta đều thích, bây giờ ta sẽ vẽ hình rồng cho ngài.”
Thế là Tô Tú thấy người con trai kia hóa thành rồng vàng giẫm lên dãy núi nhìn xuống nhân gian, đưa vuốt nâng người con gái mặt mày hiện đầy vẻ bất đắc dĩ kia trong lòng bàn chân.
Tô Tú nhớ tới nghề điêu khác mình học được ở nhân gian, bèn ngoảnh đầu nhìn
Hươu đen đang dạy dỗ đám tiểu yêu cách đó không xa, cầm thần kiếm Diệt Tà chém một khúc cây rồi tỉ mỉ chạm khắc.
Bỗng khóc mắt nàng lóe thấy một con bướm đen bay qua, nó đậu trên tay một người con gái, khe khẽ vẫy cánh.
Liễu Kiều nghe nó nói xong thì cười hỏi: “Người ta gọi hươu rừng là sư thúc, ta gọi ngài là lão gia, bàn về vai vế thì chúng ta thắng, ngài đã vui chưa?” ---Đọc full tại Truyện Full---
Bướm đen: “...”
Mặt trời lặn, sắc trời dần tối đi, Hươu đen tuần núi về, thấy Tô Tú đang đứng thẫn thờ dưới tán cây thay vì chạy lung tung.
Tô Tú đi tới, treo hình một người một hươu mà mình tự khắc lên sừng hươu của nó, thấy thỏa mãn mới theo Hươu đen về.
Ngày mai đi tuần núi với sư thúc sẽ có gì hay nữa đây?
HẾT