Mị Dục

Chương 12-2




Tại một con đường ngầm heo hút và tăm tối...

Khác hẳn với tiếng người cười nói rộn rã, reo hò hòa lẫn với sự hưng phấn tột độ ở phía bên trên, con đường nằm bên dưới lòng đất lại được bao phủ với bóng tối và hơi lạnh buốt giá, tạo cho con người ta cảm giác rùng rợn ngay khi tiến vào bên trong.

Las Vegas là thành phố nổi tiếng với sự nguy nga, tuyệt mỹ về mọi mặt, nhưng ẩn chứa dưới vẻ đẹp ấy cũng là một thế giới đầy nguy hiểm, chết chóc mà ai cũng phải dè chừng. Vì vậy, những con đường ngầm phục vụ cho những vụ giao dịch đen hay những vụ giết người, cưỡng bức của bọn tội phạm là không thể không kể đến, đặc biệt những con đường này còn được xây dựng như một mê cung chằng chịt lối đi nhằm mục đích che giấu những hoạt động phi pháp của bọn chúng...

Một bóng đen cao lớn lặng lẽ tiến vào bên trong con đường ngầm vừa dài vừa eo hẹp, từng bước chân sải đều những bước vững chắc mà yên ắng, không để phát ra dù chỉ là một tiếng động nhỏ, trên tay cầm một thiết bị hình cầu được lắp ráp rất tỉ mỉ và kĩ lưỡng, với lớp bề mặt được bao phủ bởi hàng ngàn chiếc lỗ li ti tinh xảo nhưng cũng đầy nguy hiểm chết người...

Tiếng người rầm rộ trong show diễn của Mai Lị Á dường như không thể lấn át áp khí bức người đến man rợ của con đường ngầm bí hiểm sâu hun hút, càng đi lại càng khiến cho con người ta muốn chùn bước, hoảng sợ và bỏ chạy với nỗi sợ hãi đến tột cùng, sợ vì những hoạt động ám muội diễn ra ở bên trong và cũng sợ vì sinh mạng của mình sẽ bị cướp đi bất cứ lúc nào.

Tuy nhiên, càng đi sâu vào bên trong, con đường ngầm lại không mấy tối tăm như mọi người vẫn nghĩ, khắp không gian bao phủ lối đi lúc này là ánh sáng xanh khói mờ ảo vương chút bụi bặm và ẩm thấp, ghim theo đó là những chiếc bẫy được lắp đặt đầy mưu mô và xảo quyệt trên những bức tường xám xịt nhằm trực bắn những kẻ lạ mặt không mời mà đến...

Vẫn tiếp tục sải những bước chân đều đặn với thần sắc lạnh lẽo và u lãnh, Đinh Cẩn Vệ dường như nhắm mắt làm ngơ trước những chiếc bẫy chết người kia, đồng thời khóe miệng nhếch lên một nụ cười đầy khinh miệt hòa lẫn ngạo khí tựa như chúng chỉ là những món đồ chơi lừa bịp trẻ con tầm thường không đáng để ý...

Anh khoác trên mình một bộ quần áo chống đạn đen bóng và kín đáo, hai bàn tay đeo đôi găng cảm biến chuyên dụng mà Lendida chế tạo nhằm điều khiển những vật dụng yêu cầu xác định danh tính chủ nhân, còn gương mặt vô cảm đầy áp khí nay cũng được bảo vệ bằng một lớp mặt nạ mỏng tang vô hình cùng chiếc khẩu trang che kín khuôn mặt và chiếc mũ lưỡi trai kéo sụp xuống qua đôi mắt, tất cả như tạo nên một con người với bề ngoài vừa bí ẩn nhưng cũng đầy thâm độc.

Bởi lẽ, anh muốn tránh khỏi máy xác nhận DNA của bọn tội phạm...

Đôi găng cảm biến và chiếc mặt nạ vô hình là hai thiết bị công nghệ tiên tiến mà Lendida vừa chế tác hoàn thiện, với hai chức năng chính là ngăn ngừa tia phóng xạ chuyên dịch mã DNA trên bề mặt da của cơ thể sống và giúp cho người sử dụng xóa bỏ mọi dấu vết khi chạm vào một vật thể lạ.

Vì vậy, có thể nói đây sẽ thực sự là những thiết bị cực kì hữu ích khi thực hiện những hoạt động ngầm mà không muốn bại lộ danh tính, vì vậy Lendida đang chuẩn bị một bước tiến mạnh nhằm thúc đẩy và tung ra thị trường những thiết bị này trong thời gian sắp tới, quyết cạnh tranh khốc liệt với Learvania đến cùng trong lĩnh vực công nghệ điện tử thương mại đang ngày càng nở rộ.

Dù vậy, điều đáng lo ngại nhất không phải là những vụ tranh đấu kí kết hợp đồng trên thương trường, mà là sự lạm dụng của bọn tội phạm với tính hiện đại, hoạt năng của chính các thiết bị này...

Đinh Cẩn Vệ khẽ nghiêng đầu nhìn sang hai bức tường đang ôm sát lối đi chằng chịt, đôi mắt ẩn chứa những tia nhìn đầy lãnh khốc ghim vào những chiếc bẫy đang nằm lặng lẽ trên đó, chúng nằm bất động như thể bị con người đối diện khống chế mà không làm gì được ngoài việc ẩn hiện trong làn khói xanh mờ ảo...

Tại nơi này, anh đã xác định chắc chắn, rằng kẻ khủng bố đứng đằng sau âm mưu lần này rất có khả năng đang tàng trữ hoặc mua bán bom ở đây...

Bởi lẽ, đây là một trong những nơi thực hiện những giao dịch đen hay buôn bán chất cấm và vũ khí nổi tiếng nhất thế giới...

Một thông tin giúp anh xác thực điều này rõ hơn, đó là khi máy đo nhiệt độ lòng đất tại địa điểm show diễn được tổ chức gần đây có chút biến chuyển, nhiệt độ trong lòng đất cao hơn bất thường so với mọi khi chứng tỏ có hoạt động ngầm của con người bên dưới hay nói rõ hơn, chúng đang thực hiện những vụ mua bán chất nổ với nhau...

"Rõ ràng là có uẩn khúc và mâu thuẫn ở đâu đó." - Đinh Cẩn Vệ vừa đi vừa nhớ lại những lời cuối cùng anh nói với Lạc Di Như khi chỉ có hai người ở trong căn phòng sòng bạc. - "Nhiệt độ lòng đất cao hơn bình thường, không lẽ việc bọn tội phạm buôn bán chất nổ so với việc Mai Lị Á bị dọa đánh bom trong show diễn chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên?".

"Ý anh là ngoài chúng ta còn có người khác biết về việc này?" - Lạc Di Như nghe đến đây thì nhíu mày, cô cũng từng nghĩ đến trường hợp này trước đây nhưng cũng không mấy để ý vì điều quan trọng trước nhất đối với cô là phá được vụ đánh bom.

"Một phần là thế, nhưng có một chi tiết khác quan trọng hơn. Cô nghĩ thế nào nếu kẻ đó biết và lợi dụng điều này để tự tạo ra một vụ đánh bom của chính mình, rồi chỉ cần xóa dấu vết và đổ lỗi lên người mà chúng ta đang truy lùng là xong?".

"Không khả thi. Mai Lị Á mà tiết lộ thông tin thì bây giờ báo chí đã sục sôi hết lên rồi. Còn nếu người tung tin lại chính là kẻ dọa đánh bom thì khác gì bảo hắn tự chửi mình là kẻ đầu đất, đâu cần khiến chúng ta phải tốn thời gian thế này."

"Ai là người cung cấp thông tin về vụ dọa đánh bom cho cô?" - Vành môi Đinh Cẩn Vệ khẽ cong, đồng thời gương mặt tuấn mỹ khẽ nghiêng nhìn sang người đối diện, dường như đang chất vấn nhưng thực chất anh đã biết cô có câu trả lời.

Lạc Di Như lúc này mới nhớ ra, rằng cuộc gọi hôm đó không phải chỉ có cô mà Đinh Cẩn Vệ cũng trực tiếp nghe được*, nhưng thay vì ngạc nhiên, nét mặt của cô lại tỏ ra bình thản, đoạn nở một nụ cười đầy hấp lực đáp lại sự nghi hoặc mà Đinh Cẩn Vệ đưa ra.

"Không thể là người đó, tôi chắc chắn".

(*bạn nào không nhớ chi tiết này thì quay lại chapter 6 nha!)

Hồi tưởng kết thúc cũng là lúc Đinh Cẩn Vệ đang đứng trước một cánh cổng sắt lớn, ngay bên cạnh là một tên to con đang cầm trên tay thuốc gây mê, súng điện và một khẩu súng lục đã lên đạn sẵn, dường như chỉ nhằm trực bắn bất cứ ai muốn bước qua cánh cổng này.

_ Tháo chiếc mũ và cái khẩu trang ra. - Thân hình to lớn của hắn tiến đến gần Đinh Cẩn Vệ, đoạn hắn cất chất giọng khàn khàn và nặng tai của người bản xứ tựa như đang ra lệnh cho anh. - Hoặc là thực hiện, hoặc là viên đạn này sẽ ghim ngay vào hộp sọ của mày!

Anh vẫn đứng yên, lặng lẽ nhìn con người thô kệch đang hăm hăm tiến về phía mình, đồng thời ngón tay cái khẽ xoay thiết bị hình cầu đang cầm trên bàn tay, tìm đến một nút bấm và nhấn vào nó, làm cho không gian tĩnh lặng bỗng vang lên một tiếng "bíp" không mấy thuận tai.

Rầm...

Thân hình to con của gã canh cửa lập tức đổ xuống và va chạm với mặt đất một lực khá mạnh, tạo ra một tiếng nặng nhọc vang lên khắp con đường ngầm tăm tối tưởng như có thể gây được sự chú ý của tất cả những người đang có mặt trong con đường này. Hai đồng tử của hắn trợn ngược trong lòng mắt, làn da thì tím xanh và bắt đầu xuất hiện nhiều cục u và vết tím bầm dập trông đến rợn người...

Hắn đã tắt thở...

Tắt thở ngay sau khi thiết bị hình cầu của Đinh Cẩn Vệ được kích hoạt xác định mục tiêu và phóng ra những mũi kim chứa nọc độc bọ cạp cực kì mạnh...

Lặng cúi người không màng để ý xác người vừa gục xuống với nhiều vết bầm dập do trúng độc bọ cạp đang nằm trên mặt đất, Đinh Cẩn Vệ liền lấy tay nâng gáy của hắn lên, đoạn tiến đến bảng điều khiển gần đó rồi áp một con ngươi của hắn vào máy xác định DNA mắt, lập tức cánh cửa sắt to lớn liền mở ra, để lộ một con đường ngầm khác nhưng lại ẩn chứa một điều rất đặc biệt...

Đây là lối thoát hiểm chủ yếu của bọn tội phạm, là cầu nối giữa thế giới trên mặt đất và thế giới ngầm dưới đây, hay nói cách khác, đây chính là thông đạo mà bọn chúng sử dụng khi có bất trắc xảy đến hoặc có những vụ giao dịch đen với những kẻ mang danh là những ông trùm khét tiếng của giới băng đảng...

Chính vì vậy, đây cũng là nơi được tổ chức xây dựng nhiều lối thoát hiểm nhất trong hệ thống đường ngầm dày đặc như mê cung này...

Dĩ nhiên, để khám phá được con đường thoát hiểm này là một điều không hề dễ dàng, chưa nói đến cách làm thế nào để có thể sử dụng con đường ấy khi chưa bước qua được cánh cổng sắt và gã côn đồ to lớn đứng bên ngoài...

Đinh Cẩn Vệ khẽ nhếch môi, anh đặt cái xác dựa vào bức tường ẩm mốc rồi lẳng lặng bước qua, đồng thời luồn tay vào trong túi áo, kích hoạt con chip định vị anh mang theo trong người, cùng lúc đôi mắt tuyệt đẹp liền nháy liên tục vài cái...

Ngay sau những cái nháy mắt của Đinh Cẩn Vệ, cái xác của gã to lớn bỗng chốc bốc cháy và tan thành tro bụi bay vào không gian mờ ảo ẩn chứa sắc xanh yếu ớt của con đường, dường như tất cả chỉ diễn ra trong một khoảnh khắc rất ngắn nhưng lại xóa hoàn toàn được dấu vết của người gây nên toàn bộ câu chuyện, vừa bí ẩn nhưng cũng khiến con người ta không khỏi cảm thấy rùng rợn và kì lạ...

_ Lạc quý cô, quý cô có người muốn gặp mặt. - Một cô phục vụ tiến đến bên người con gái mang vẻ đẹp và khí thế đầy quyền lực đang ngồi trên chiếc ghế dát đá quý tuyệt đẹp rồi cất giọng thông báo.

Nghe đến đây, đôi mắt sắc lạnh khẽ nheo lại, làm cho hai hàng mi cong dài bất giác xô vào nhau, đồng thời gương mặt không góc chết khẽ nghiêng, mặt đối mặt với cô phục vụ đứng bên cạnh, cùng lúc đó đôi môi liền cong lên thành một nụ cười đầy quỷ quyệt.

_ Cảm ơn, phiền cô đưa tôi đi gặp mặt người đó.

Tại một căn phòng VIP của khu nghỉ dưỡng, thân thể của một người con gái bị trói toàn thân vừa được những vệ sĩ đặt xuống mặt sàn căn phòng, làm cho màu đá cẩm thạch ánh lên làn da sáng mịn một gam màu tuyệt đẹp mà cũng đầy gợi tình, bắt mắt. Tuy nhiên, đối diện với cô giờ đây là một nhân vật mà cô đã biết sẵn, rằng cô sẽ phải gặp mặt từ trước...

Tấm lưng cao lớn của hắn đang đứng đối diện với gương mặt cô, toàn thân toát lên một ngạo khí ngút trời hòa lẫn với vẻ đẹp quyến rũ, gai góc của tuổi trung niên khiến cho bao phái đẹp thèm khát, đôi bàn tay của hắn thì kẹp trong túi quần jeans đen bó sát, làm tôn lên dáng vẻ cao ráo, đầy say luyến của một người đàn ông từng trải, in lại sự trưởng thành trên đó...

_ Là nữ chủ một tập đoàn cường thịnh, là nhà phát minh của rất nhiều thiết bị hoạt năng đi trước thời đại của thế kỉ, đồng thời cũng là một trong những thiên tài bậc nhất và trẻ tuổi nhất của thế giới, vậy mà lại muốn gặp một người mà mình chưa bao giờ gặp qua?

Đôi mắt lạnh băng lặng nhìn người đàn ông cao lớn trước mặt, cả không gian căn phòng lại rơi vào khoảng lặng yên tĩnh mà rùng rợn, tuy không một ai lên tiếng sau câu nói của người đàn ông kia nhưng dường như hắn đã biết trước điều này, hắn liền quay người rồi bước đến bên thân người bị trói trước mặt rồi khẽ nhếch môi.

_ Đẹp quá, một vẻ đẹp thật biết thôi thúc khát dục của bất cứ một thằng đàn ông nào!

Gương mặt kiều mị vẫn bình thản, hai con ngươi xanh biếc vẫn nhìn trân trân vào ánh mắt của PM, vừa kiên định cũng vừa không chịu khuất phục. Và rồi trong không gian tĩnh lặng, một thanh âm trong trẻo liền cất lên phá vỡ bầu không giữa hai người.

_ Thật không ngờ trên đời này lại có người được nhiều người ngưỡng mộ đến vậy.

Lời nói vừa dứt cũng là lúc cô gái xoay mình co đầu gối chân phải giáng cho PM một cú đánh đau điếng khiến hắn ngã ra đằng sau, khiến cho gương mặt hắn lúc này bỗng trở nên tối sầm và u hoặc.

Hắn ngước lên, cùng lúc nhìn thấy đôi con ngươi màu xanh biếc tuyệt đẹp dần đã chuyển thành màu nâu đen từ lúc nào.

_ Cô...cô phông phải...

Rẹt...

Tiếng súng điện vang lên cắt ngang lời nói của PM, vừa ngay sau đó hắn liền gục xuống và ngất lịm, đồng thời chủ nhân của chiếc súng điện ấy ung dung tiến lên phía trước, gương mặt nở một nụ cười đầy đắc ý.

_ Cám ơn, Hàn thiếu gia.

2 tiếng trước...

_ Để cô ấy đóng thế, cậu có chắc? - Hàn Bách Huyễn khoanh tay ngả lưng vào chiếc sofa gần đó, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Lạc Di Như đang chăm chú đắp chiếc mặt nạ lên cô gái ngồi đối diện.

Cô gái đóng thế ấy chính là cô gái mà Lạc Di Như gặp ở quán cà phê cùng Hàn Bách Huyễn hôm nọ...

_ Tôi biết cô là một diễn viên chuyên nghiệp. - Lạc Di Như cất từng thanh âm trong veo thì thầm với cô gái, hai con ngươi đẹp long lanh đang tập trung chăm chú để tạo từng đường nét trên khuôn mặt cô gái sao cho giống với gương mặt của mình. - Mong cô hoàn thành tốt nhiệm vụ.

_ Nhưng nếu thân phận tôi bị lộ...

_ Thân phận của cô sẽ được bảo mật tuyệt đối, chỉ cần cô làm theo những gì tôi đã sắp xếp là được.

Cô gái ngồi đối diện chỉ còn biết im lặng, lặng lẽ ngắm nhìn từng đường nét ngũ quan của Lạc Di Như với sự trầm trồ ngưỡng mộ, cô cũng khao khát rồi có ngày mình sẽ sở hữu được một tư dung hoàn mĩ như vậy, tuy nhiên hoàn cảnh hiện tại lại không phải là điều mà cô mong muốn...

Đinh Cẩn Vệ đi men theo thông đạo anh tìm được ban nãy, con đường ngầm giờ đây không còn được bao bọc bởi những bức tường vững chắc, thẳng tắp mà thi thoảng lại hiện lên vài ô trống nhỏ - đó chính là những lối đi bí mật thông lên mặt đất được bọn tội phạm xây dựng chặt chẽ và quản lí nghiêm ngặt từ trước.

Tuy nhiên, có thể sử dụng những lối đi bí mật này không phải là một điều dễ dàng bởi con đường ngầm nằm bên dưới mặt đất khá sâu, vì vậy độ cao của mỗi lối đi sẽ dao động trong mức từ tám đến mười mét, là một độ cao không mấy dễ chịu cho những kẻ đột nhập hoặc muốn tẩu thoát khỏi con đường ngầm mỗi khi có biến cố xảy đến.

Con đường ngầm khi trước còn mang trong mình một khoảng lặng heo hút và đầy tăm tối nhưng giờ đây, khi có nhiều lối đi bí mật xuất hiện mang theo tiếng hò reo, cổ động của những người hâm mộ nhiệt tình cùng với tiếng nhạc đầy gợi cảm, phấn khích của show diễn ở bên trên, con đường ngầm lúc này lại giống như một mặt đệm phản chiếu tất cả những âm thanh đó, phá vỡ bầu không gian tĩnh lặng và ảm đạm bao trùm từ lâu.

Đinh Cẩn Vệ liếc nhìn chiếc đồng hồ điện tử hiện lên qua đôi găng cảm biến, cùng lúc đó anh đang đứng bên dưới một lối đi bí mật, đôi mắt anh khẽ nheo lại nhìn lên phía bên trên, tìm đến chút ánh sáng và không gian nhộn nhịp đang diễn ra trên mặt đất, thần thái tuy vẫn u lãnh nhưng ẩn sâu trong đó đang là một sự hi vọng...

Lúc này đã là 9:30 tối...

Là thời khắc anh và cô đã định sẵn, rằng hai người sẽ có một cuộc hẹn...

Anh đưa hai bàn tay ra phía trước, hai cánh tay cơ gân khỏe khoắn đang sẵn sàng chờ đợi, chờ đợi để nâng đỡ lấy một người con gái có vẻ đẹp và hình thể thật luyến tình cùng trí tuệ sắc sảo, nhạy bén, đã cùng anh lên kế hoạch vừa gai góc, nguy hiểm nhưng cũng đầy thú vị này.

_ Nhảy đi.

Lời anh vừa dứt, trong không gian bỗng vang lên tiếng bước chân thật nhanh nhẹn bên trên mặt đất, đồng thời ngay sau đó một thân hình cao ráo thả mình xuống lối đi sâu hun hút ấy, đôi con ngươi màu xanh biếc nhìn trực diện với gương mặt của người bên dưới, hai ánh nhìn hoang tàn, u lãnh giao nhau đồng thời mang trong đó là một sự hưng phấn hiện lên không kém...

Cô nằm gọn trong vòng tay anh, quấn lấy anh một mùi hương thơm thoang thoảng đầy quyến rũ của người con gái mà hiếm ai có được, gương mặt cô giờ đây tuy đã bị che kín, mái tóc thì búi cao, ẩn mình dưới chiếc mũ áo chống đạn rộng rãi nhưng qua đôi con ngươi vừa to vừa tròn đang nhìn anh, anh có thể cảm nhận được cô đang cười.

_ Bắt đầu cuộc vui nào.

Lạc Di Như cất giọng đầy ma mãnh, cô thực sự rất muốn khám phá những điều không phải ai cũng biết của con đường ngầm này và cô cũng biết, đây không phải là trò chơi hơn thua giữa cô và Đinh Cẩn Vệ - đây chính là trò chơi sống còn của hai người...

__________________________________

GÓC TÁC GIẢ:

Xin chào các độc giả của tui lần nữa!!!

Bù cho Chapter 12.1 ngắn cũn cỡn ra thì cả mấy chục ngày nay tui phải nỗ lực hết mình sửa soạn Chapter 12.2 thật đẹp cho các bà các ông ngồi bắc chân lên đọc rồi đây!

Đúng như đã hứa, tui đã trở lại và mang cho các độc giả một "anh" Đinh Cẩn Vệ rồi nhé!!!

Và một điều nữa còn bất ngờ hơn này, đó là TẤT CẢ các chapter của MỊ DỤC (tính từ chapter 1 đến hiện tại và về sau) đều được tui đổi ngôi xưng cho tất cả các nhân vật nam rùi, từ Đinh Cẩn Vệ đến Hàn Bách Huyễn và tất cả những nhân vật nam sắp tới đều được gọi là "anh" nhé =)))) (ba má nào không tin có thể giở ngược lại từng chapter mà xem tui không nói dối đâu!).

Eo thề lúc mà tui ngồi edit lại ngôi xưng của từng chapter ý chả khác gì tìm kim đáy biển cả đau mắt quá trời luôn (cái mặt và cái mắt tui phải dí sát vào cái laptop á!!).

Chapter này là cái chapter bự chả má từ trước đến giờ đấy, coi như là quà Noel muộn cho các độc giả yêu thương của tui nhá! (Nói thật mới đầu tui định bổ đôi chapter này ra và định chỉ đăng 1 nửa thôi, nhưng rồi nghĩ đi nghĩ lại thì thấy thiếu thốn kiểu gì á nên thôi up lên luôn 1 thể cho nhanh!).

Chia sẻ đời sống cá nhân: Thật ra tui định tung chapter này từ hôm 21/12 cơ nhưng mà lúc đấy viết ngắn quá nên phải thêm bớt nhiều cái nữa, 22-23/12 là ngày tui đi tham quan trên miền núi xa lắc xa lơ ý một vạch sóng còn chả chạm tới, 24/12 tui đi chơi Noel say bí tỉ ra nên ngủ khì đến trưa hôm sau luôn, bỏ bê mấy ngày tập gym oan uổng hic ;( Thế nhưng các bạn yên tâm nhé, thể lực của tui cực khỏe luôn nên tui hồi sức quá nhanh, quá nguy hiểm và tung hẳn cho các bạn Chapter 12.2 bự chảng ra thế này đó!

TUY NHIÊN, có một tin khá buồn đối với tui là học kì này tui học sinh tiên tiến rùi, thế nên học kì II tui sẽ phải là một con cực trâu bò á để cứu được cái điểm thấp lẹt đẹt của học kì I lên không là cuối năm vỡ mặt luôn, vì vậy các chapter sắp tới sẽ ra mắt với độ dài NGẮN hơn nhé, tầm tầm bằng chapter 7 đó!

Thôi nói đến đây thôi nhé, tui phải hoàn thành 1 số việc khác còn chưa xong đây ☺

Hẹn gặp lại các bạn ở Chapter 13!

Thân ♥

Vote nàooo!