Mị Tướng Quân

Chương 140: Thêm một kẻ biến thái




Sau khi “A” một tiếng, cô gái này không nói thêm gì nữa, nhưng chỉ cần một tiếng “A” này thôi, ta đã đoán được người này là ai. Bởi vì tiếng “A” kia dịu dàng uyển chuyển, âm cuối lượn lờ vấn vít, phảng phất như lời nỉ non giữa tình nhân, bất ngờ khiến ta nhớ tới lúc Hạ Hầu Thương nói vói ta bằng giọng như vậy… Ngân nga trong miệng hắn…



Lạc đề quá rồi…



Sao bây giờ ta nghĩ cái gì cũng liên quan tới Hạ Hầu Thương vậy?



Cho nên, ta nhận ra tiếng của nàng, là Tập Nguyệt.



Bây giờ là Thanh phi, lúc này nên hầu hạ bên giường cao gối êm của Vĩnh Lạc đế… Làm chuyện mà ta chưa từng làm với Hạ Hầu Thương mới phải… Tự dưng ta lại nghĩ tới Hạ Hầu Thương rồi…



Nàng ta chạy đến chỗ ta làm gì?



Ta chẳng có giao tình gì với nàng ta cả, tuy trước kia Tiểu Thất đưa nàng ta tới, nhưng không biết đã qua tay bao kẻ, chắc hẳn nàng ta không biết người giật dây. Đối với ta mà nói, nàng ta chỉ là phần mào đầu mà thôi.



Nàng ta đến gặp ta? Hay là tới giết ta?



Chẳng lẽ Tiểu Thất nhờ nàng ta tới? Không thể nào, Tiểu Thất không lỗ mãng như vậy, nàng ta hoàn toàn không biết gốc gác của bọn ta… Nhưng rốt cuộc bọn ta hiểu nàng ta tới đâu? Bỗng chốc ta cũng mông lung.



Còn mông lung hơn nữa chính là, nàng ta cũng bắt đầu lột quần áo của ta… Ta muốn ngửa mặt lên trời gào ầm lên, sao người trong cung đều trở nên biến thái như vậy chứ?



Quần áo của ta vừa mới mặc xong đấy, sao cô lại cởi ra hết? Có ý gì đây? Đừng bảo cô cũng dành cho ta tình cảm giống với Hạ Hầu Thương đấy nhé?



Ngoài kinh hoàng ra ta còn có chút tự đắc, thầm nghĩ mình đúng là nam nữ xơi tuốt... Bình tĩnh, bình tĩnh… Bây giờ ta đâu phải là Quân Triển Ngọc, vì sao nàng ta phải coi trọng ta chứ?



Ta nghĩ hơi quá rồi, nàng cởi quần áo của ta để châm cứu…



Ta bỗng cảm thấy huyệt Đàn Trung đau nhói, cây châm từ từ xuyên vào, khiến ta vô cùng kinh hãi. Huyệt Đàn Trung lại đại huyệt của cơ thể, không phải nàng ta muốn ta không bao giờ có cơ hội tỉnh lại đấy chứ? Nghĩ vậy, ta quýnh lên, cũng cảm thấy có dòng nước ấm ùa vào từ huyệt Đàn Trung, kéo dọc tới tận ngón chân, ngón chân có thể động đậy một chút.





Nàng vui vẻ nói: “Quả thật như thế… Đáng tiếc…”



Lời còn chưa dứt, nàng ta lại châm vào huyệt Linh Khư bên cạnh huyệt Đàn Trung. Nhưng lần này không có dòng nước ấm chảy tràn, chỉ cảm thấy thân thể cực kỳ mỏi mệt, tứ chi nặng nề không nhấc lên nổi. Mỗi một nhát châm, thân thể ta lại càng nặng nề, nhưng đầu óc lại cực kỳ tỉnh táo… Rõ ràng nàng ta làm vậy không phải vì cứu ta.



“Ninh vương đối xử với cô thật tốt, không ngờ thân thể của cô lại có thể chuyển biến tốt như vậy… Chắc Ninh vương nghĩ hết biện pháp giúp cô phải không? … Đáng tiếc, bây giờ… vẫn chưa phải lúc.”



Nàng ta khẽ thở dài, cầm áo ngủ bằng gấm ở bên cạnh đắp lên người ta. Ta cảm thấy lớp bông mềm mại trong áo ngủ bằng gấm dưới lớp áo gấm. Nàng ta đưa ngón tay vén mái tóc xõa bên gò má, giọng nói nồng đậm vẻ ghen tị: “Có người đối xử với cô tốt như vậy, cô thật may mắn… Đáng tiếc…”



Nàng ta nói ba từ “Đáng tiếc” liên tiếp. Bởi vì ta thường xuyên bị ép phải nghe Hạ Hầu Thương lảm nhảm mãi, quá nhàm chán nên có thói quen đếm những từ lặp lại trong lời hắn nói. Bởi vì đôi khi Hạ Hầu Thương rất thích nói đi nói lại một từ, ví dụ như: Thích, mãng tiên… vân vân. Sao ta cứ nghĩ đến hắn mãi thế nhỉ?



Lặp lại một từ, ắt hẳn có điều gian trá. Nàng ta tưởng ta mắt mù tai điếc, mặc dù thận trọng kín đáo theo bản năng, nhưng cùng lúc đó, tính cảnh giác của nàng ta thấp hơn hẳn bình thường, mới lỡ lời một chút đã tiết lộ bí mật lớn nhất trong nội tâm nàng ta.



Nhưng tại sao nàng ta lại nói ‘Đáng tiếc’ ba lần liên tiếp? Nàng ta đang tiếc nuối điều gì?



Quanh năm sống trong chiến trường giết chóc, ta cực kỳ nhạy cảm với sát khí hoặc ác ý toát ra từ người khác, nhưng ta không cảm giác được ác ý từ nàng ta. Có điều việc châm cứu này chắc chắn không tốt lành gì.



Hơn nữa, ta cảm thấy nàng ta càng châm, thân thể ta càng nặng nề như gỗ. Cảm giác nhẹ nhàng thoải mái vừa nãy hoàn toàn biến mất.



Bóng tối xung quanh bao phủ khắp người ta như màn sương mù… Mấy ngày gần đây, lúc cung nhân mở cửa, sự khác biệt giữa ánh nắng và ánh nến sẽ tác động phần nào lên mí mắt ta. Nhưng sau khi nàng ta châm kim, cảm giác le lói ấy hoàn toàn tắt lịm, thân thể như nằm trong quan tài gỗ.



Nhưng kỳ lạ chính là, làn da ta lại nhạy cảm hơn, thính lực tốt hơn, thậm chí ta có thể cảm nhận rõ ràng rằng có người ở bên cạnh ta mở miệng nói, hơi thở khẽ khàng phả lên mặt ta, miệng mũi cách ta xa hay gần.



Rốt cuộc nàng ta đã làm gì?



“Chỉ nhìn thôi cũng biết Ninh vương điện hạ tận tâm với cô đến mức nào…” Trong lời nàng ta nói có chút thương xót. Nàng ta đang thương xót cho điều gì chứ? Là tình cảnh của ta? Mọi chuyện đã xảy ra từ lâu lắm rồi, nếu thương xót cũng không thương xót vào lúc này. Hơn nữa, một cô gái thương xót cho một cô gái không quen không biết, thật sự rất kì dị… Ta chợt hiểu ra, phải chăng người nàng ta đang thương xót không phải là ta?




Váy lụa quét qua góc ghế, lướt trên sàn nhà không một hạt bụi, chậm rãi đi ra cửa. Ta nghe thấy lúc nàng ta đi lại, lụa mỏng gấm hoa cọ sát với làn da, càng lúc càng xa, nhưng ta càng lúc càng tỏ tường. Ta đoán không nhầm, người nàng ta thương hại không phải là ta… Trong lời nói có sự hậm mộ và ghen tị, nhưng không hề có thiện cảm. Cần gì phải thương xót hay quan tâm tới sống chết của một cô gái mà mình không có thiện cảm chứ… Còn đối với Hạ Hầu Thương lại khác hẳn, kính yêu, đầy thiện cảm… Như vậy đối tượng thương xót của nàng ta là hắn hả?



Nghĩ tới đây, trái tim ta chợt đập thình thịch loạn nhịp, cảm xúc bối rối bỗng lan tràn. Nhưng ta tự an ủi mình, đừng sợ, đừng sợ, võ công của hắn cao cường như vậy, hộ vệ bên người đều là cao thủ bậc thầy, thân phận vô cùng cao quý, sao xảy ra chuyện gì được chứ?



Nhưng nhược điểm duy nhất của hắn chính là ta… Không biết tại sao khi nảy sinh suy nghĩ này, trong lòng ta có niềm vui thoáng qua, nhưng nỗi khủng hoảng chiếm phần nhiều.



Nếu quả thật là như thế, vậy những người này đã nhắm trúng điểm trí mạng của hắn.



Canh phòng cẩn mật cũng khó có thể ngăn chặn kẻ địch đánh phá từ bên trong, huống chi có ai đề phòng Thanh phi chứ? Ta chợt hiểu, gia thế trong sạch, xuất hiện đúng lúc, thì ra có người sắp xếp. Ta và Tiểu Thất làm bọ ngựa rình ve, nhưng không ngờ còn có chim sẻ chờ ở phía sau.



Từ khi nằm trên giường không thể nhúc nhích, đây là lần đầu tiên lòng ta nóng như lửa đốt thế này, chỉ mong có thể đứng dậy. Tự nói với mình, nhất định phải cảnh báo Hạ Hầu Thương, nhưng sau khi bị châm kim, thân thể càng nặng nề hơn. Ta nghe thấy tiếng cửa gỗ chạm hoa vừa mới bôi dầu lặng lẽ đóng lại, thậm chí cả cung nữ canh giữ ở phòng bên cạnh cũng không phát hiện ra có người đi vào rồi lại đi ra.



Từ khi ta đến đây, khung cửa sổ được bảo dưỡng liên tục vì không muốn để phát ra bất cứ một âm thanh nào, để tránh làm phiền ta… Nhưng bây giờ, ta vô cùng hi vọng có chút tiếng động phát ra, có thể kinh động người ở phòng bên cạnh.



Đáng tiếc không hề.



Ta đang thất vọng, lại loáng thoáng nghe thấy tiếng người: “A, sao cô lại tới đây? Còn mặc quần áo thế này?”




Là An Dật vương, ta mừng như điên… Trong cung này, quả nhiên không có chỗ nào không có bóng dáng của ông ta.



“Vương gia, thiếp thân muốn tới thăm Vương phi nương nương một chút, lại sợ người ta biết mà hiểu lầm nên thay quần áo. Vương gia, ngài đừng trách tội thiếp thân…”



Giọng nói nàng ta mang vẻ hoang mang rối loạn, lòng ta trầm xuống. Nàng ta dùng lời nói để phủ đầu An Dật vương, để ông ta không nói lung tung!



Quả nhiên, An Dật vương nói: “Bổn vương là người như vậy sao? Hiếm lắm mới thấy cô có lòng như vậy, thế nào rồi, vào thăm chưa?”




“Vẫn chưa ạ, thiếp thân chờ một thời gian nữa rồi đến thì hơn. Đúng rồi, Vương gia, ngài tới có chuyện gì thế?”



An Dật vương thở dài một hơi: “Tiểu cô nương… À không, cháu dâu ngủ lâu quá, mãi mà chưa tỉnh, mấy lần trước ta tới thăm cô bé nhưng bị thằng cháu cản lại, nói rằng không ai được vào. Ta là Hoàng thúc của nó mà còn không được vào… Không biết thằng nhóc này thay đổi thành cái gì nữa, ngay cả người thân còn không thèm nhận? Không phải cô bé đó đã làm vợ nó rồi sao? Chẳng lẽ người thân qua lại với nhau không được à? Hôm nay nhân lúc nó bị cha nó gọi đi Cửu Môn, nửa đêm mới có thể trở về, ta mới nhân cơ hội đến thăm con bé một chút... Thanh phi, có phải cô cũng sợ thằng cháu Diêm Vương của ta, bây giờ mới len lén đến thăm không? Đừng sợ đừng sợ, tối nay nó không về được đâu. Chúng ta cùng vào thăm con bé một chút đi.”



Giọng Thanh phi như trút được gánh nặng, đã thế này thì chắc hẳn An Dật vương không rêu rao tin nàng ta đến đây nữa. Nàng ta từ chối: “Hay là để lần sau…”



Mặc dù tính cách An Dật vương rất thẳng thắn, nhưng đôi khi cũng nhắm vào trọng tâm, cũng có lòng nghi ngờ, hơn nữa lòng nghi ngờ tới thản nhiên mà trực tiếp: “A, không phải cô nói đến đây thăm Vương phi sao? Cơ hội tốt như vậy sao không vào?”



Ta mừng như điên, đúng vậy, giữ nàng ta lại, giữ đến lúc có người đến, đương nhiên sẽ nảy sinh nghi ngờ. Mà nếu người này là Hạ Hầu Thương thì quá tốt!



Phi, sao ta lại nhớ tới Hạ Hầu Thương vậy hả?



Thanh phi hết cách, đành phải theo An Dật vương bước vào. An Dật vương vừa đi vừa đắc ý nói: “Đừng lo, mấy cung nữ đó bị ta làm ngất rồi, nửa canh giờ nữa mới tỉnh, đám Bát Tuấn lén la lén lút gì đó cũng bị ta điều đến chỗ khác rồi… Đôi khi ta thật sự rất bội phục mình… Sao ta có thể thông minh như vậy chứ?”



“Đúng vậy, Vương gia là người thông minh nhất trên đời này.” Thanh phi bất đắc dĩ nói.



“Cô cũng cho rằng như vậy à? Ồ, hay quá, trừ cô cháu dâu nằm trên giường, người ta thích nhất trên đời chính là cô đấy.”



Ta muốn lau mồ hôi trên trán, nghĩ thầm: An Dật vương, đa tạ ngài đã đẩy ta lên vị trí người mà ngài thích nhất trên đời này.



Hiển nhiên Thanh phi không coi lời ca ngợi đó là thật, chế nhạo: “Vương gia, được ngài khen ngợi, thiếp thân lấy làm sợ hãi.”



“Đúng vậy, đúng vậy, ta là người không hề dối trá, lúc khen ngợi người khác đều vô cùng thật lòng. Nếu không phải cô nhắc ta bỏ hoa ngũ tiền của Tây Vực vào rượu, chứng hàn của cháu dâu ta sao có thể tiến triển tốt như vậy được… Thấy con bé nhìn ta bằng ánh mắt kính nể cảm kích, ta vui vẻ sảng khoái vô cùng…”



Giọng Thanh phi hốt hoảng: “Vương gia, ngài không nói chuyện này với người ngoài chứ? Ngài cũng biết thiếp thân xuất thân từ Tây Vực, người trong cung đều nghi kị kẻ biết dùng thuốc. Tuy thiếp thân có ý tốt, nhưng nếu bị Hoàng thái hậu biết được…”