Mị Tướng Quân

Chương 141: Bừng tỉnh ngộ




“Yên tâm, yên tâm! Bổn vương hiểu, mẫu hậu lúc nào cũng suy nghĩ quá nhiều, suy nghĩ quá nhiều... Còn nữa, cô tưởng bổn vương là tên ngốc sao.. .? Cô muốn bổn vương thêm thứ gì, bổn vương lập tức thêm thứ đó sao? Bổn vương đã tìm hiểu chán chê rồi, biết dược tính và công hiệu của hoa ngũ tiền, phối hợp với mười mấy loài hoa khác đúng là không chê vào đâu được. Lúc này mới thêm vào...”



Thảo nào An Dật vương nói thích nàng ta, thì ra bởi vì nàng giúp đỡ ông ta rất nhiều... Ta đã nói rồi, bằng cái vẻ ngẩn ngẩn ngơ ngơ này, không thể nào khiến Vĩnh Lạc đế đội mũ xanh phải không?



Ta hoang mang, thật sự rất hoang mang. Thì ra để có thể ủ được thứ rượu có công dụng chữa bệnh thần kì đó, An Dật vương cần có sự nhắc nhở của Thanh phi. Nhưng vì lẽ gì? Rốt cuộc Thanh phi muốn hại hay giúp ta đây?



Thanh phi thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Vương gia, đã gặp Vương phi rồi, vậy thiếp thân xin cáo từ...”



Ta cười thầm, xem ra mặc dù An Dật vương coi cô là tri kỷ, nhưng cô lại không hiểu ông ta cho lắm. Đừng coi ông ta là tên ngốc, mặc dù ông ta hơi ngơ ngơ, nhưng không hề đần độn, trí nhớ rất tốt.



Quả nhiên, An Dật vương hừ một tiếng: “Thanh phi, cô không hề có ý tốt phải không? Mới tới được một lúc, ba phen mấy bận đã định đi rồi ư? Cô nói xem, rốt cuộc cô tới đây thăm cháu dâu ta hay còn có ý định nào khác?”



Thanh phi hoảng hốt, vội nói: “Đương nhiên thiếp thân đến thăm Vương phi nương nương. Thiếp thân... Thiếp thân chỉ hơi vội...”



An Dật vương hài lòng nói: “Vậy thì cô ở lại đây thêm một lát đi. Căn phòng này trống không, chỉ có một người nằm ngay đơ trên giường, ta sợ lắm...”



Nếu trong tay có kiếm, chắc chắn ta sẽ nhảy lên đâm một nhát... Kiểu người gì thế này, mở miệng thì nói đến thăm ta, nhưng thăm kiểu đó sao? Ăn nói như thế hả?



Thanh phi không dám nói muốn rời đi nữa, đành phải phụ họa: “Đúng vậy, đúng vậy...”



Tuy An Dật vương không hiểu nhân tình, nhưng dù sao cũng xuất thân từ hoàng cung, vẫn được nuôi dạy đàng hoàng, nhớ lời Hoàng thái hậu dặn, nam nữ thụ thụ bất thân... Đặc biệt là giữa chú và cháu dâu... Cho nên, ông ta không đưa tay sờ mò, mà chỉ ghé mặt vào sát mặt ta. Khoảng cách rất gần... Thậm chí ta còn nhận thấy được sáng nay chắc chắn ông ta đã ăn chút tỏi.



Mấy sợi lông tơ trên mặt ông ta chà vào mặt ta...



“Vương gia, ngài làm gì thế? Để người ta nhìn thấy thì không hay đâu...” Thanh phi khuyên.



“Cô tưởng ta bảo cô ở đây làm gì, không phải để cô làm chứng sao? Chứng minh ta không làm gì con bé cả. Làm sao, ta đang nhìn sắc mặt con bé, không được à?”



“Vậy... Vậy ngài đừng ghé sát như vậy!”



“Gần lắm sao? Đã đụng chạm da thịt đâu! Đúng rồi, cô sờ giúp ta đi, người con bé có cứng không?”



Bây giờ ta vô cùng khẳng định, An Dật vương này quá nhàn rỗi nên kiếm chuyện làm...



Thanh phi rất lúng túng, nhưng không biết phải làm sao, cũng không có thể nói “Ta sờ từ trước rồi”, đành phải nghe theo lời ông ta, sờ sờ người ta, sau đó bình tĩnh đáp: “Vương gia, thiếp thân có thể khẳng định, người Vương phi không hề cứng...”



Bị An Dật vương quấn lấy, dù là một người lý trí thâm trầm cũng trở nên ngốc nghếch.



An Dật vương đi tới đi lui trước giường, nói điều suy nghĩ: “Không cứng, vậy thì thật kỳ lạ, tại sao con bé vẫn chưa tỉnh? Sao lại nằm lâu như vậy?”



Thanh phi im lặng, mãi mới nói: “Chuyện này, thiếp thân cũng không rõ lắm...”



Giọng nàng ta phiếm chút lo lắng, hiển nhiên đang lo lắng còn tiếp tục ở đây, sớm muộn gì cũng bị người nhà bắt tại trận!



Đương nhiên An Dật vương không hề lo nghĩ đến chuyện này, chỉ cần lẻn vào, về sau có bị bắt, cùng lắm bị Hoàng thái hậu giáo huấn một bữa mà thôi. Cho nên, ông ta lại bắt đầu nghiên cứu kẻ nằm chết dí trên giường là ta đây... Vẫn nhớ kỹ nguyên tắc nam nữ thụ thụ bất thân, mặt ông ta dí sát cánh tay của ta, thân thể gần đến vô cùng... Thậm chí ta còn cảm thấy chóp mũi ông ta tiến vào trong quần áo của ta luôn.



“Vương gia...” Thanh phi hơi ngượng, thật sự không chịu nổi nữa, khuyên can, “Vương gia, trên người Vương phi không có mùi gì đâu, ngày nào Ninh vương điện hạ cũng sai người vệ sinh cho nàng mà...”



Ta nghe thấy tiếng chó ngửi xương.



“Cô thì biết gì, ta đang ngửi xem rốt cuộc con bé mắc bệnh gì... Khắp người con bé mang mùi hương như chi lan, không giống thứ mùi yếu ớt của những kẻ nằm trên giường lâu ngày... Đựng trợn mắt thế chứ, bổn vương thấy rõ mà... Dù ngày nào cũng tắm rửa, nếu nằm ở trên giường mãi, cũng sẽ có mùi như vậy.”



“Kiến thức của Vương gia thật bao la, ngay cả những thứ này cũng biết. Vậy theo ngài thấy, Vương phi bị làm sao thế?”



Từ câu hỏi của nàng, ta nhận ra nỗi niềm hoảng loạn. Cũng phải thôi, e rằng vị Vương gia hành sự chẳng ra thể thống gì này đang xoáy đúng chỗ đau của nàng ta.



An Dật vương thở dài một hơi, đứng dậy: “Chuyện này bổn vương cũng không rõ lắm, bổn vương còn phải nghiên cứu một chút. A... Cô hỏi chuyện này làm gì? Chẳng lẽ cô cũng biết?”



Người này đúng là mồm miệng bộc tuệch.



Thanh phi nói: “Nào có, thiếp thân cũng chỉ hỏi bừa mà thôi.”



Chợt có một luồng gió lạnh ùa vào từ khe cửa. Khuôn mặt để lộ bên ngoài của ta cảm thấy cơn gió lạnh lẽo ấy, như giữa đêm đông, vô cùng rét buốt.



Sát khí như có như không trên người nàng ta ập tới cùng cơn gió lạnh này, rồi biến mất ngay lập tực... Vẻn vẹn một câu nói mà thôi, vậy mà nàng ta động sát ý với vị Vương gia mà Thái hậu sủng ái nhất này ư? Nếu nàng ta là người bình thường, sẽ không có sát ý như vậy. Đã là thế, e rằng thân phận của nàng còn nằm ngoài dự liệu của ta.



Rốt cuộc cô gái này là ai?



An Dật vương lại ngửi khắp người ta thêm một lượt, chỉ thiếu mỗi không liếm thôi. Lúc này ông ta mới đứng dậy, bất dắc dĩ nói: “Chịu thôi, bổn vương cũng không rõ đã xảy ra chuyện gì nữa, xem ra Hoàng điệt tuy không muốn gặp ta, ta vẫn phải tìm nó nói chuyện, xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”



Thanh phi cười nói: “Nếu trên người Vương phi nương nương không có thứ mùi suy yếu, chứng tỏ mấy ngày nữa nàng ta sẽ tỉnh thôi. Cũng khó trách Ninh vương điện hạ trở nên khó tính, liệu Ninh vương có quở trách Vương gia không chữa khỏi cho Vương phi nương nương không?”



An Dật vương hít khí lạnh như bị đau răng: “Cô nói cũng phải, không biết Hoàng điệt của ta nổi cáu gì nữa. Mấy ngày gần đây không biết làm sao, làm cho người ta nhìn mà sợ, nhìn mà sợ... Cứ chờ một thời gian nữa đi, nó hết giận rồi tìm nó bàn chuyện sau.”



Ta cuống lên. An Dật vương này làm sao thế, mới hai ba câu đã bị Thanh phi tẩy não rồi hả? Nếu có lời nhắc nhở của ông ta, không chừng Hạ Hầu Thương sẽ đề phòng Thanh phi?



Ta càng gấp gáp, càng cảm thấy thân thể nặng nề, bình thường chỉ cảm thấy như khúc gỗ, giờ đây lại như cục sắt.



Nhưng tai mắt vẫn bén nhạy như trước, nghe thấy rõ ràng từng từ từng chữ. Đúng là làm ta cuống chết rồi.



Được Thanh phi nhắc nhở, xem chừng An Dật vương nhớ ra tính xấu của Ninh vương điện hạ, cuối cùng cũng chịu đi: “E rằng Hoàng điệt ta sắp về rồi, chúng ta mau tránh đi thì hơn... Cô đừng hiểu lầm, bổn vương không sợ nó đâu, bổn vương không muốn so đo với tiểu bối thôi!”



“Đúng vậy, đúng vậy, vậy chúng ta đi trước phải không ạ?” Thanh phi cười nói.



“Mặc dù cô cùng độ tuổi với Ninh vương, nhưng có phải cũng sợ nó không? Thế nên phải thay trang phục cung nữ mới dám tới đây?”



“Đúng vậy, nói đến đây, dù gì bản phi cũng là mẫu phi của Ninh vương. Nhưng bản phi mới vào cung, tránh tị hiềm thì hơn...”



“Ừ, ừ, vậy chúng ta đi mau...”



Cánh cửa lặng lẽ mở ra, tiếng trục cửa bôi dầu như nước lướt qua lòng sông phủ kín đá cuội. Ta muốn hét lớn một tiếng: “Các người đừng đi”, nhưng không ai có thể nghe thấy.



Đột nhiên, từ nơi xa có tiếng quát trầm lắng, như hàm chứa băng lạnh, “Sao hai người lại ở đây?”



Ta như trút được gánh nặng, rốt cuộc hắn cũng tới rồi.



Vừa thả lỏng, mí mắt ta lại cảm thấy có chút ánh sáng le lói. Mặc dù không thấy rõ như trước, như ánh mặt trời ẩn hiện trong màn sương mù dày đặc giữa buổi hoàng hôn, nhưng chỉ vậy thôi ta cũng làm ta mừng rỡ như điên, ý niệm đầu tiên là: Cuối cùng... ta có thể nhắc nhở hắn rồi.



Nhưng ánh sáng đó như gió nhẹ lướt qua lá xanh, bỗng nhiên tắt lịm, xung quanh lại chìm vào tăm tối.



Thì ra chỉ khi trạng thái thoải mái, ta mới có thể khống chế thân thể?



Nếu mong muốn làm việc nào đó thì lại không được?



Nhưng, sau khi hắn coi ta hệt như trân bảo, sao ta có thể không dồn hết tâm trí nghĩ cách cứu hắn được?



Đúng vậy, ta muốn cứu hắn, muốn hắn không chịu thương tổn, muốn hắn bình an, trong lòng ta tràn ngập những suy nghĩ này. Hắn đối xử với ta như vậy, sao ta có thể bỏ qua tấm chân tình ấy chứ?



Nhưng kể từ đó, tứ chi của ta lại nặng nề như đá, dù chỉ nhúc nhích chút thôi cũng không được.



“Hoàng điệt, ta đến thăm cháu dâu chút thôi... Hì hì, ngươi đừng xụ mặt ra thế, ta không làm gì đâu...”



“Không nhọc ngài uổng công, nàng ấy vẫn khỏe. Vị này là...?”



“Nàng ấy à, là mẫu phi của ngươi đó, nàng cũng muốn thăm một chút...”



“Giữ lấy cô ta…”



Ngoài cửa có tiếng đao côn va chạm.



An Dật vương giận dữ: “Hoàng điệt, chúng ta chỉ có ý tốt, ngươi đừng có vô lý như vậy. Ngươi dám giam giữ Hoàng thúc của ngươi sao?”



Thanh phi cất tiếng hoảng hốt: “To gan, bản phi là trưởng bối của ngươi!”



….



Cánh cửa mở toang ra, tay áo bằng voan mỏng trên tay ta bị thổi bay. Hắn lao tới chỗ ta như gió lốc, chẳng quan tâm tới điều gì, lập tức giở trò với ta. Kề tai vào sát ngực ta, nghe nhịp tim rồi đưa ngón tay bắt mạch, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy.



“May thay...”



Sao nàng ta để hắn cảm nhận được chứ, ngân châm mảnh như sợi tóc cắm vào thân thể, vết thương còn lại trên da cũng chỉ tin hin như lỗ chân lông mà thôi.



Lòng ta rệu rã, phải làm sao mới có thể nhắc nhở hắn đây?



Cuối cùng không tìm được điều gì khả nghi nên An Dật vương và Thanh phi được thả, nhưng Hạ Hầu Thương đứng ngoài cửa dặn dò Lục Nhĩ: “Ngươi phái người theo dõi cô ta.”



Ta thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng hắn cũng có lòng cảnh giác với nàng ta. Nhưng hắn vẫn một mực chú ý đến ta, phải làm thế nào mới có thể cho hắn biết, kẻ đối phương muốn đối phó thật ra chính là bản thân hắn mà thôi?



Ta đột nhiên giật thót, hắn càng toàn tâm chú ý đến ta, e rằng càng lún sâu vào cái bẫy của kẻ địch.



Nhưng ta phải nhắc nhở hắn thế nào đây?



Ta cả đời giỏi về bố cục, đánh cờ, nhưng không ngờ, cuối cùng ta lợi trở thành quân cờ trong tay người khác, dùng để đối phó người quan tâm ta nhất?



Hắn đi tới, đóng cửa phòng trong và phòng ngoài. Vừa nghe thấy tiếng đóng cửa, ta nghĩ: Trời ạ, lại tới rồi.



Nếu những chuyện hắn làm với ta có thể khiến ta có chút tri giác, thì thật tốt biết bao.



Cảm thấy ngón tay hắn đặt bên thắt lưng ta, thở dài.



Vạt áo trước bị kéo ra... Ta chờ đợi...



Nhưng hắn bỗng dừng lại, khẽ nói: “Suýt nữa thì quên mất...” Tiếng áo sột soạt, hắn nhét một vật vào tay ta, “Nàng xem đây là cái gì?”



Chương 141: Bừng tỉnh ngộ




“Yên tâm, yên tâm! Bổn vương hiểu, mẫu hậu lúc nào cũng suy nghĩ quá nhiều, suy nghĩ quá nhiều... Còn nữa, cô tưởng bổn vương là tên ngốc sao.. .? Cô muốn bổn vương thêm thứ gì, bổn vương lập tức thêm thứ đó sao? Bổn vương đã tìm hiểu chán chê rồi, biết dược tính và công hiệu của hoa ngũ tiền, phối hợp với mười mấy loài hoa khác đúng là không chê vào đâu được. Lúc này mới thêm vào...”



Thảo nào An Dật vương nói thích nàng ta, thì ra bởi vì nàng giúp đỡ ông ta rất nhiều... Ta đã nói rồi, bằng cái vẻ ngẩn ngẩn ngơ ngơ này, không thể nào khiến Vĩnh Lạc đế đội mũ xanh phải không?



Ta hoang mang, thật sự rất hoang mang. Thì ra để có thể ủ được thứ rượu có công dụng chữa bệnh thần kì đó, An Dật vương cần có sự nhắc nhở của Thanh phi. Nhưng vì lẽ gì? Rốt cuộc Thanh phi muốn hại hay giúp ta đây?



Thanh phi thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Vương gia, đã gặp Vương phi rồi, vậy thiếp thân xin cáo từ...”



Ta cười thầm, xem ra mặc dù An Dật vương coi cô là tri kỷ, nhưng cô lại không hiểu ông ta cho lắm. Đừng coi ông ta là tên ngốc, mặc dù ông ta hơi ngơ ngơ, nhưng không hề đần độn, trí nhớ rất tốt.



Quả nhiên, An Dật vương hừ một tiếng: “Thanh phi, cô không hề có ý tốt phải không? Mới tới được một lúc, ba phen mấy bận đã định đi rồi ư? Cô nói xem, rốt cuộc cô tới đây thăm cháu dâu ta hay còn có ý định nào khác?”



Thanh phi hoảng hốt, vội nói: “Đương nhiên thiếp thân đến thăm Vương phi nương nương. Thiếp thân... Thiếp thân chỉ hơi vội...”



An Dật vương hài lòng nói: “Vậy thì cô ở lại đây thêm một lát đi. Căn phòng này trống không, chỉ có một người nằm ngay đơ trên giường, ta sợ lắm...”



Nếu trong tay có kiếm, chắc chắn ta sẽ nhảy lên đâm một nhát... Kiểu người gì thế này, mở miệng thì nói đến thăm ta, nhưng thăm kiểu đó sao? Ăn nói như thế hả?



Thanh phi không dám nói muốn rời đi nữa, đành phải phụ họa: “Đúng vậy, đúng vậy...”



Tuy An Dật vương không hiểu nhân tình, nhưng dù sao cũng xuất thân từ hoàng cung, vẫn được nuôi dạy đàng hoàng, nhớ lời Hoàng thái hậu dặn, nam nữ thụ thụ bất thân... Đặc biệt là giữa chú và cháu dâu... Cho nên, ông ta không đưa tay sờ mò, mà chỉ ghé mặt vào sát mặt ta. Khoảng cách rất gần... Thậm chí ta còn nhận thấy được sáng nay chắc chắn ông ta đã ăn chút tỏi.



Mấy sợi lông tơ trên mặt ông ta chà vào mặt ta...



“Vương gia, ngài làm gì thế? Để người ta nhìn thấy thì không hay đâu...” Thanh phi khuyên.



“Cô tưởng ta bảo cô ở đây làm gì, không phải để cô làm chứng sao? Chứng minh ta không làm gì con bé cả. Làm sao, ta đang nhìn sắc mặt con bé, không được à?”



“Vậy... Vậy ngài đừng ghé sát như vậy!”



“Gần lắm sao? Đã đụng chạm da thịt đâu! Đúng rồi, cô sờ giúp ta đi, người con bé có cứng không?”



Bây giờ ta vô cùng khẳng định, An Dật vương này quá nhàn rỗi nên kiếm chuyện làm...



Thanh phi rất lúng túng, nhưng không biết phải làm sao, cũng không có thể nói “Ta sờ từ trước rồi”, đành phải nghe theo lời ông ta, sờ sờ người ta, sau đó bình tĩnh đáp: “Vương gia, thiếp thân có thể khẳng định, người Vương phi không hề cứng...”



Bị An Dật vương quấn lấy, dù là một người lý trí thâm trầm cũng trở nên ngốc nghếch.



An Dật vương đi tới đi lui trước giường, nói điều suy nghĩ: “Không cứng, vậy thì thật kỳ lạ, tại sao con bé vẫn chưa tỉnh? Sao lại nằm lâu như vậy?”



Thanh phi im lặng, mãi mới nói: “Chuyện này, thiếp thân cũng không rõ lắm...”



Giọng nàng ta phiếm chút lo lắng, hiển nhiên đang lo lắng còn tiếp tục ở đây, sớm muộn gì cũng bị người nhà bắt tại trận!



Đương nhiên An Dật vương không hề lo nghĩ đến chuyện này, chỉ cần lẻn vào, về sau có bị bắt, cùng lắm bị Hoàng thái hậu giáo huấn một bữa mà thôi. Cho nên, ông ta lại bắt đầu nghiên cứu kẻ nằm chết dí trên giường là ta đây... Vẫn nhớ kỹ nguyên tắc nam nữ thụ thụ bất thân, mặt ông ta dí sát cánh tay của ta, thân thể gần đến vô cùng... Thậm chí ta còn cảm thấy chóp mũi ông ta tiến vào trong quần áo của ta luôn.



“Vương gia...” Thanh phi hơi ngượng, thật sự không chịu nổi nữa, khuyên can, “Vương gia, trên người Vương phi không có mùi gì đâu, ngày nào Ninh vương điện hạ cũng sai người vệ sinh cho nàng mà...”



Ta nghe thấy tiếng chó ngửi xương.



“Cô thì biết gì, ta đang ngửi xem rốt cuộc con bé mắc bệnh gì... Khắp người con bé mang mùi hương như chi lan, không giống thứ mùi yếu ớt của những kẻ nằm trên giường lâu ngày... Đựng trợn mắt thế chứ, bổn vương thấy rõ mà... Dù ngày nào cũng tắm rửa, nếu nằm ở trên giường mãi, cũng sẽ có mùi như vậy.”




“Kiến thức của Vương gia thật bao la, ngay cả những thứ này cũng biết. Vậy theo ngài thấy, Vương phi bị làm sao thế?”



Từ câu hỏi của nàng, ta nhận ra nỗi niềm hoảng loạn. Cũng phải thôi, e rằng vị Vương gia hành sự chẳng ra thể thống gì này đang xoáy đúng chỗ đau của nàng ta.



An Dật vương thở dài một hơi, đứng dậy: “Chuyện này bổn vương cũng không rõ lắm, bổn vương còn phải nghiên cứu một chút. A... Cô hỏi chuyện này làm gì? Chẳng lẽ cô cũng biết?”



Người này đúng là mồm miệng bộc tuệch.



Thanh phi nói: “Nào có, thiếp thân cũng chỉ hỏi bừa mà thôi.”



Chợt có một luồng gió lạnh ùa vào từ khe cửa. Khuôn mặt để lộ bên ngoài của ta cảm thấy cơn gió lạnh lẽo ấy, như giữa đêm đông, vô cùng rét buốt.



Sát khí như có như không trên người nàng ta ập tới cùng cơn gió lạnh này, rồi biến mất ngay lập tực... Vẻn vẹn một câu nói mà thôi, vậy mà nàng ta động sát ý với vị Vương gia mà Thái hậu sủng ái nhất này ư? Nếu nàng ta là người bình thường, sẽ không có sát ý như vậy. Đã là thế, e rằng thân phận của nàng còn nằm ngoài dự liệu của ta.



Rốt cuộc cô gái này là ai?



An Dật vương lại ngửi khắp người ta thêm một lượt, chỉ thiếu mỗi không liếm thôi. Lúc này ông ta mới đứng dậy, bất dắc dĩ nói: “Chịu thôi, bổn vương cũng không rõ đã xảy ra chuyện gì nữa, xem ra Hoàng điệt tuy không muốn gặp ta, ta vẫn phải tìm nó nói chuyện, xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”



Thanh phi cười nói: “Nếu trên người Vương phi nương nương không có thứ mùi suy yếu, chứng tỏ mấy ngày nữa nàng ta sẽ tỉnh thôi. Cũng khó trách Ninh vương điện hạ trở nên khó tính, liệu Ninh vương có quở trách Vương gia không chữa khỏi cho Vương phi nương nương không?”



An Dật vương hít khí lạnh như bị đau răng: “Cô nói cũng phải, không biết Hoàng điệt của ta nổi cáu gì nữa. Mấy ngày gần đây không biết làm sao, làm cho người ta nhìn mà sợ, nhìn mà sợ... Cứ chờ một thời gian nữa đi, nó hết giận rồi tìm nó bàn chuyện sau.”



Ta cuống lên. An Dật vương này làm sao thế, mới hai ba câu đã bị Thanh phi tẩy não rồi hả? Nếu có lời nhắc nhở của ông ta, không chừng Hạ Hầu Thương sẽ đề phòng Thanh phi?



Ta càng gấp gáp, càng cảm thấy thân thể nặng nề, bình thường chỉ cảm thấy như khúc gỗ, giờ đây lại như cục sắt.



Nhưng tai mắt vẫn bén nhạy như trước, nghe thấy rõ ràng từng từ từng chữ. Đúng là làm ta cuống chết rồi.



Được Thanh phi nhắc nhở, xem chừng An Dật vương nhớ ra tính xấu của Ninh vương điện hạ, cuối cùng cũng chịu đi: “E rằng Hoàng điệt ta sắp về rồi, chúng ta mau tránh đi thì hơn... Cô đừng hiểu lầm, bổn vương không sợ nó đâu, bổn vương không muốn so đo với tiểu bối thôi!”



“Đúng vậy, đúng vậy, vậy chúng ta đi trước phải không ạ?” Thanh phi cười nói.



“Mặc dù cô cùng độ tuổi với Ninh vương, nhưng có phải cũng sợ nó không? Thế nên phải thay trang phục cung nữ mới dám tới đây?”



“Đúng vậy, nói đến đây, dù gì bản phi cũng là mẫu phi của Ninh vương. Nhưng bản phi mới vào cung, tránh tị hiềm thì hơn...”



“Ừ, ừ, vậy chúng ta đi mau...”



Cánh cửa lặng lẽ mở ra, tiếng trục cửa bôi dầu như nước lướt qua lòng sông phủ kín đá cuội. Ta muốn hét lớn một tiếng: “Các người đừng đi”, nhưng không ai có thể nghe thấy.



Đột nhiên, từ nơi xa có tiếng quát trầm lắng, như hàm chứa băng lạnh, “Sao hai người lại ở đây?”



Ta như trút được gánh nặng, rốt cuộc hắn cũng tới rồi.



Vừa thả lỏng, mí mắt ta lại cảm thấy có chút ánh sáng le lói. Mặc dù không thấy rõ như trước, như ánh mặt trời ẩn hiện trong màn sương mù dày đặc giữa buổi hoàng hôn, nhưng chỉ vậy thôi ta cũng làm ta mừng rỡ như điên, ý niệm đầu tiên là: Cuối cùng... ta có thể nhắc nhở hắn rồi.



Nhưng ánh sáng đó như gió nhẹ lướt qua lá xanh, bỗng nhiên tắt lịm, xung quanh lại chìm vào tăm tối.



Thì ra chỉ khi trạng thái thoải mái, ta mới có thể khống chế thân thể?



Nếu mong muốn làm việc nào đó thì lại không được?



Nhưng, sau khi hắn coi ta hệt như trân bảo, sao ta có thể không dồn hết tâm trí nghĩ cách cứu hắn được?



Đúng vậy, ta muốn cứu hắn, muốn hắn không chịu thương tổn, muốn hắn bình an, trong lòng ta tràn ngập những suy nghĩ này. Hắn đối xử với ta như vậy, sao ta có thể bỏ qua tấm chân tình ấy chứ?



Nhưng kể từ đó, tứ chi của ta lại nặng nề như đá, dù chỉ nhúc nhích chút thôi cũng không được.



“Hoàng điệt, ta đến thăm cháu dâu chút thôi... Hì hì, ngươi đừng xụ mặt ra thế, ta không làm gì đâu...”



“Không nhọc ngài uổng công, nàng ấy vẫn khỏe. Vị này là...?”



“Nàng ấy à, là mẫu phi của ngươi đó, nàng cũng muốn thăm một chút...”



“Giữ lấy cô ta…”



Ngoài cửa có tiếng đao côn va chạm.



An Dật vương giận dữ: “Hoàng điệt, chúng ta chỉ có ý tốt, ngươi đừng có vô lý như vậy. Ngươi dám giam giữ Hoàng thúc của ngươi sao?”



Thanh phi cất tiếng hoảng hốt: “To gan, bản phi là trưởng bối của ngươi!”



….



Cánh cửa mở toang ra, tay áo bằng voan mỏng trên tay ta bị thổi bay. Hắn lao tới chỗ ta như gió lốc, chẳng quan tâm tới điều gì, lập tức giở trò với ta. Kề tai vào sát ngực ta, nghe nhịp tim rồi đưa ngón tay bắt mạch, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy.



“May thay...”



Sao nàng ta để hắn cảm nhận được chứ, ngân châm mảnh như sợi tóc cắm vào thân thể, vết thương còn lại trên da cũng chỉ tin hin như lỗ chân lông mà thôi.



Lòng ta rệu rã, phải làm sao mới có thể nhắc nhở hắn đây?



Cuối cùng không tìm được điều gì khả nghi nên An Dật vương và Thanh phi được thả, nhưng Hạ Hầu Thương đứng ngoài cửa dặn dò Lục Nhĩ: “Ngươi phái người theo dõi cô ta.”



Ta thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng hắn cũng có lòng cảnh giác với nàng ta. Nhưng hắn vẫn một mực chú ý đến ta, phải làm thế nào mới có thể cho hắn biết, kẻ đối phương muốn đối phó thật ra chính là bản thân hắn mà thôi?



Ta đột nhiên giật thót, hắn càng toàn tâm chú ý đến ta, e rằng càng lún sâu vào cái bẫy của kẻ địch.



Nhưng ta phải nhắc nhở hắn thế nào đây?



Ta cả đời giỏi về bố cục, đánh cờ, nhưng không ngờ, cuối cùng ta lợi trở thành quân cờ trong tay người khác, dùng để đối phó người quan tâm ta nhất?



Hắn đi tới, đóng cửa phòng trong và phòng ngoài. Vừa nghe thấy tiếng đóng cửa, ta nghĩ: Trời ạ, lại tới rồi.



Nếu những chuyện hắn làm với ta có thể khiến ta có chút tri giác, thì thật tốt biết bao.



Cảm thấy ngón tay hắn đặt bên thắt lưng ta, thở dài.



Vạt áo trước bị kéo ra... Ta chờ đợi...



Nhưng hắn bỗng dừng lại, khẽ nói: “Suýt nữa thì quên mất...” Tiếng áo sột soạt, hắn nhét một vật vào tay ta, “Nàng xem đây là cái gì?”