Mình Là 2kx, Mình Là 1

Chương 12




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Xưa nay Tạ Vọng chưa từng có hai tháng “phóng túng” tự do như thế.

Y đòi công ty nghỉ phép năm của sáu năm liên tiếp, cùng Triều Bắc Sơn dạo chơi ở Nga. Thực ra theo quy định thì không thể xin nghỉ phép trước, nhưng Triều Bắc Sơn gọi điện trực tiếp cho Hà Viễn, mới nói mấy câu Hà Viễn đã mềm lòng phê duyệt. Bọn họ lên đường từ Sochi, đi qua Moscow, Saint Petersburg, rồi đến Siberia. Rốt cuộc ở năm ba mươi hai tuổi này Tạ Vọng cũng cảm nhận được tình yêu nhiệt liệt đơn thuần, y cùng Triều Bắc Sơn chụp ảnh chung ở trước Điện Kremlin, nắm tay nhau tản bộ bên hồ Baikal, nhìn họa sĩ đường phố múa bút trên đại lộ Nevsky Prospect, ôm chặt lấy nhau ở nhà thờ Đức Mẹ Kazan, trao nhau nụ hôn nóng bỏng nồng nàn.

Bọn họ ở nơi xứ lạ không cần để ý đến ánh mắt của bất kỳ ai, mặc ý hưởng thụ từng giây từng phút bên nhau. Vô số người xa lạ thiện ý chúc phúc bọn họ, dùng tiếng Anh lưu loát hoặc trúc trắc nói bọn họ rất xứng đôi, mỗi khi như thế Tạ Vọng và Triều Bắc Sơn sẽ ăn ý nhìn nhau nở nụ cười.

Tạ Vọng đã làm một chuyện nổi loạn nhất từ trước tới nay. Y luôn luôn sống trong những quy tắc cứng nhắc mình đặt ra, thận trọng dè đặt, nơm nớp lo sợ làm những chuyện xã hội người đời cho là đúng đắn. Nhưng khi ở vùng đất lạnh giá này, ai ai cũng có tính cách phóng khoáng cởi mở, sức sống bừng bừng, y hình như cũng được truyền nhiễm, bắt đầu điên rồ thực hiện mỗi ý niệm thoáng qua trong đầu. Không hỏi đúng sai, chỉ quan tâm mình có muốn hay không, quá sung sướng và cũng quá khó tin —— y và Triều Bắc Sơn đã làm một lần ở quán bar.

Quán bar kia ở ngoại ô Moscow, không bắt mắt nhưng rất náo nhiệt. Có không ít thanh niên Nga tụ tập uống rượu, Tạ Vọng xúi Triều Bắc Sơn đi so tửu lượng thử, quả thật quật ngã không ít gã đàn ông mạnh mẽ. Hứng thú Tạ Vọng dâng cao, bất tri bất giác cũng uống không ít, y chẳng biết gì về rượu rượu Vodka cả, vui vẻ rót lấy rót để, không bao lâu liền say quắc cần câu quấn lấy Triều Bắc Sơn phát điên.

Triều Bắc Sơn sợ y muốn nôn nên kéo y tới toilet rửa mặt. Tạ Vọng say xỉn hớn hở dựa vào bả vai Triều Bắc Sơn, ánh mắt mơ màng, miệng nói nhảm linh tinh. Triều Bắc Sơn ôm y, hỏi y có khó chịu ở đâu không, Tạ Vọng nghe không rõ lắm, tế bào toàn thân y đều đang kêu gào, huyết dịch khô nóng. Tạ Vọng loạng choạng kéo Triều Bắc Sơn vào một buồng nhỏ, kiễng chân ôm cổ cậu rồi hôn lên.

Trong miệng hai người đều nồng nặc mùi rượu, đầu lưỡi chạm nhau mang theo cảm giác tê dại. Triều Bắc Sơn chưa từng thấy một Tạ Vọng nhiệt tình như vậy, tựa như không chống đỡ được lui về phía sau, bị Tạ Vọng ấn lên cửa xâm nhập mãnh liệt vào trong khoang miệng, lướt mạnh qua hàm trên của cậu.

– Cục cưng ơi…

Tạ Vọng cắn nhẹ đầu lưỡi, động tác thoáng chậm lại, mặt đỏ bừng.

– Cho anh, anh muốn…

Triều Bắc Sơn ôm eo y, gương mặt nóng bừng khi được y gọi mời. Hơi thở nóng bỏng của đối phương phả vào bên tai cậu, ngứa quá, cả người cậu khẽ run lên. Nhưng hết lần này tới lần khác Tạ Vọng lại dán sát vào người cậu, thân dưới rõ ràng đã căng cứng, đũng quần áp vào đùi cậu dùng sức cọ tới cọ lui.

Triều Bắc Sơn lắp bắp khuyên y nhưng giọng điệu rõ ràng không mấy cứng rắn, mắt không chớp nhìn chằm chằm gương mặt Tạ Vọng, nuốt nước miếng cái ực:

– Anh, hay, hay là về rồi làm.

Tạ Vọng nóng nảy bịt miệng cậu lại, có lẽ chê cậu lắm mồm. Ý chí Triều Bắc Sơn đã hơi lung lay, cậu đang nghĩ đến việc ôm người đi về thì thấy Tạ Vọng ngồi xổm xuống nắm bắp chân mình, đoạn liếm láp thân dưới căng phồng của cậu qua lớp vải.

Lửa lập tức bùng lên, đốt sạch lý trí Triều Bắc Sơn. Cậu vốn đã cương cứng, qua khiêu khích của Tạ Vọng bộ phận khốn khổ trong quần nhanh chóng phồng to lên, đũng quần nhô lên thành một túp lều lớn. Tạ Vọng lấy tay xoa xoa thân dưới cậu, tiếp đó vội vàng kéo quần xuống, cởi quần lót, dương v*t bật ra đập vào mặt Tạ Vọng, lúc này sắc mặt y mới thoáng nhẹ nhõm, há to miệng ngậm vào.

Triều Bắc Sơn cứng đến phát đau, được khoang miệng ấm nóng của y bao bọc thì lập tức sưng to thêm đôi chút. Tạ Vọng ngậm không hết, không khỏi bất mãn phun ra, nắm lấy phần gốc bắt đầu liếm láp, mút mạnh túi tinh đầy ắp, âm thanh rất lớn, giống như đang hút đồ ăn, cực kỳ dốc sức. Triều Bắc Sơn thoải mái đến độ muốn bật khóc, một tay đặt lên gáy Tạ Vọng không ngừng vuốt ve làn da mịn màng trơn bóng của y. Nước miếng không kịp nuốt của Tạ Vọng nhỏ xuống mặt đất, đôi môi bóng loáng, liếm dọc theo đường gân ngang dọc dữ tợn, cả cây gậy th*t bị liếm cho dựng đứng ngẩng đầu.

Tạ Vọng ngậm vào lần nữa, nhanh chóng di chuyển qua lại, đầu lưỡi phối hợp đánh vòng lỗ sáo mang đến một cảm giác tê dại. Triều Bắc Sơn không nhịn được ngâm nga hai tiếng, bị Tạ Vọng nghe được, giống như đang được công nhận, y hơi tự đắc giương mắt trông lên Triều Bắc Sơn, dưới đôi mắt ướt át là bờ môi đói khát gợi tình, mũi y đụng vào đám lông vùng kín đen sì của Triều Bắc Sơn, gợi cảm cực kỳ. Triều Bắc Sơn không kiềm được thúc eo, đung đưa thân dưới đẩy vào cuống họng Tạ Vọng, nói lẩm bẩm:

– Anh ơi, anh giỏi quá…

Tạ Vọng liếm xong cho cậu rồi đứng dậy trao môi hôn. Lúc Triều Bắc Sơn ngậm đầu lưỡi y thì nếm được mùi tanh, làm dục vọng cậu càng bùng lên, cổ họng khô không khốc. Tạ Vọng buông cậu vội vã túm quần áo cởi ra, đậy nắp bồn cầu lại, quỳ một chân xuống vểnh mông lên, hai tay chống bồn nước, ra lệnh:

– Bắc Sơn, qua đây.

Triều Bắc Sơn cũng sắp bị ép cho phát điên rồi. Song cậu vẫn nhớ là không thể làm Tạ Vọng bị thương, sờ soạng khắp người mới tìm được một thỏi son dưỡng. Cậu tách hai cánh mông Tạ Vọng ra, vặn son dưỡng ra rồi xoay tròn dọc theo huyệt sau. Son môi lành lạnh, vừa chạm vào Tạ Vọng liền giật mình, cau mày quay đầu thúc giục:

– Nhanh lên chút mà.

Triều Bắc Sơn bị y hung dữ mà tay run lên một cái, son dưỡng đâm thẳng vào trong. Tạ Vọng không biết y đang giở trò quỷ gì, chỉ cảm thấy có thứ gì đó chọt vào mông mình, đâm vào huyệt sau y mấy cái, lạnh đến mức khiến răng y va lập cập. Đang định mắng cậu thì Triều Bắc Sơn đã đè lưng y xuống để eo hạ thấp hơn, tiếp đó, một đồ vật cứng nóng chậm rãi thúc vào.

Tạ Vọng thoải mái rên lên một tiếng, vừa ngân dài vừa nũng nịu. Triều Bắc Sơn bóp eo y, từ từ di chuyển. Y chăm chú nhìn gậy th*t của mình, nhìn nó căng phồng thành màu đỏ tím, đâm thẳng vào trong huyệt nhỏ của Tạ Vọng, mà huyệt nhỏ đói khát kia lại vừa căng chặt vừa ẩm ướt, cắn lấy dương v*t cậu nịnh nọt không buông. Triều Bắc Sơn đỏ mắt dần dần tăng tốc độ, mỗi lần dập vào đều thúc vào nơi rất sâu, đâm cho Tạ Vọng thở hổn hển, càng thở dồn dập càng nôn nóng. Cánh mông mềm mịn bị vỗ mạnh, mỗi lần bị vỗ đều run lên như gợn sóng lăn tăn, phát ra tiếng vang quy luật.

Tạ Vọng bị chịch đến mức sắp đứng không vững, trong bụng y toàn là rượu nồng, sắp sửa thiêu đốt nội tạng của y. Tình dục bị men rượu nồng xông lên não, bắt cóc từng dây thần kinh y đi, chỉ muốn Triều Bắc Sơn dốc sức làm mình. Bình thường Tạ Vọng có bệnh sạch sẽ, thế nhưng hôm nay y lại quỳ trong một gian toilet chật hẹp bẩn thỉu, mặc cho một người đàn ông khác xâm phạm mình. Tạ Vọng rên rỉ không chút kiêng dè, giọng rất to, đưa một tay an ủi dương v*t cương cứng của mình, vuốt ve theo nhịp điệu của gậy th*t trong huyệt sau.

“A, a… Ưm… Oh…”

– Anh…

Thân dưới Triều Bắc Sơn thúc vào hung ác dồn dập, thỉnh thoảng túi tinh còn chen vào một ít, gậy th*t cứng rắn thô to giống như lưỡi dao sắc bén khuấy động thịt mềm trên thành ruột, nhưng giọng cậu lại mềm dịu vô cùng:

– Bên trong anh thoải mái quá…

Tạ Vọng bị làm mỏi chân, dứt khoát thẳng người đổi tư thế khác. Cánh tay cường tráng của Triều Bắc Sơn nâng y lên, hai chân Tạ Vọng kẹp  chặt lấy eo Triều Bắc Sơn, bị cậu đè lên cửa chịch. Lúc đang sướng thì bên ngoài bất chợt truyền tới tiếng ai đó, hai người đàn ông đang cãi nhau bằng tiếng Nga, không biết đang nói gì. Tạ Vọng miễn cưỡng tìm về chút lý trí, một tay ôm cổ Triều Bắc Sơn, một tay bụm chặt miệng mình lại.

Triều Bắc Sơn không ngừng chuyển động thân dưới, trên trán rịn mồ hôi, tóc mai ẩm ướt. Cậu cắn một đầu ngón tay Tạ Vọng, hôn lên môi y khi y vô thức buông ra. Tiếng rên rỉ và thở dốc bị hai người nuốt xuống, Tạ Vọng khẽ nức nở, nhắm mắt lại hôn cậu không rời. Chờ khi đám người kia đi rồi bàn tay đang nâng mông y của Triều Bắc Sơn chợt dùng thêm sức, Tạ Vọng được nâng lên cao hơn, đầu v* bị Triều Bắc Sơn ngậm vào trong miệng, đầu lưỡi vừa đảo hai vòng Tạ Vọng đã hét lên bắn ra, ngón chân cuộn tròn co quắp, toàn bộ tinh dịch phun lên cơ bụng Triều Bắc Sơn.

Triều Bắc Sơn mút đầu v* y ậm ờ nói không rõ:

– Anh… ha… đầu v* thật ngọt…

dương v*t Tạ Vọng mềm oặt cọ vào trên bụng cậu, theo động tác ra vào không ngừng lên xuống cọ xát. Huyệt sau của y đã thoải mái đến độ chảy ra d*m thủy, dính nhớp khiến huyệt nhỏ thêm mềm hơn ướt hơn, mỗi một lần ra vào đều kéo theo chút thịt mềm và dịch đục, tựa đang gạ gẫm gọi mời. Triều Bắc Sơn ôm y dập thật lâu rồi mới bắn vào trong cơ thể y, hai người ôm nhau hôn môi, khi tỉnh táo lại không khỏi bật cười.

Triều Bắc Sơn giống như gà con mổ thóc hôn liên tục lên mặt y, Tạ Vọng cười tránh cậu, thở dài hoài nghi: “Điên thật rồi…”

Khi sửa soạng hành lý về nước Tạ Vọng mới phát hiện không thấy son dưỡng môi đâu, không sao nhớ nổi mình đã ném chỗ nào rồi. Y hỏi Triều Bắc Sơn có thấy đâu không, mặt Triều Bắc Sơn đỏ như nhỏ máu, gãi đầu vụng về nói dối:

– Không biết…

Tạ Vọng thực sự không nhớ đã vứt đi đâu rồi, nhưng nhìn phản ứng của Triều Bắc Sơn cũng biết không có chuyện gì tốt đẹp, thở dài từ bỏ không tìm nữa.

Lúc máy bay hạ cánh Tạ Vọng còn cảm thấy không chân thực, hai tháng ở Nga giống như một giấc mộng tráng lệ. Y hơi buồn bã ngẩng đầu nhìn mấy chữ Hán trên sân bay, giây kế tiếp bàn tay đã được nắm lấy.

Triều Bắc Sơn xách hành lý của hai người nhưng thoạt trông vẫn rất ung dung thong thả. Thành phố S vào tháng sáu đã bắt đầu nóng lên, Triều Bắc Sơn mặc hoodie màu đen, quần cargo màu kaki, chân mang Air Jordan Black Cement, sức sống tuổi trẻ như ánh mặt trời rực rỡ khiến người khác không thể dời mắt. Tạ Vọng biết vẻ cool ngầu này chỉ là bề ngoài, nhưng mỗi lần thấy tim đều không khống chế được đập rộn lên, lúc y đang rung động thì Triều Bắc Sơn cong cong mắt cười, móc ra hai viên kẹo sữa Thỏ Trắng từ trong túi nhét vào tay y:

– Anh ăn không?

chapter content

kẹo Thỏ Trắng, một loại kẹo nổi tiếng của TQ

Tạ Vọng thở dài, cam chịu số phận quay đầu không nhìn cậu nữa, nhưng lại nắm chặt viên kẹo trong lòng bàn tay.

Trởi lại văn phòng luật liền trải qua những ngày làm việc liên tục, Hà Tung đã lật lại không ít vụ án của y, Tạ Vọng phải tăng ca khắc phục. Triều Bắc Sơn quay lại làm huấn luyện viên ở phòng gym trước kia, việc nhẹ lương cao. Cuối tuần Tạ Vọng bớt chút chút thời gian lái xe tới nhà Triều Bắc Sơn chuyển đồ, lúc đi vào không may mọi người đều đang ở nhà, dù đã gặp nhau cả nhưng y vẫn cảm thấy có hơi lúng túng.

Tạ Vọng đã bàn bạc với Triều Bắc Sơn, đề nghị cậu dọn tới sống cùng y. Nhãi con mừng đến phát rồ, vừa về nước liền bắt đầu thu dọn đồ đạc, trong lòng Hà Viễn không khỏi cảm thấy khó chịu. Đứa con út này ông có lúc bốn mươi tuổi, từ nhỏ đã yêu thương chiều chuộng, muốn cái gì cho cái đó, thành tích không tốt cũng không phê bình lấy nửa lời, chỉ muốn cậu sống thật vui vẻ. Giờ mới bây lớn mà đã chạy theo một gã người ngoài, không chút lưu luyến người cha già là ông đây, ngay cả thời điểm thu dọn hành lý cũng ngâm nga hát khẽ.

Tạ Vọng thẳng lưng ngồi trên sô pha hàn huyên với Hà Viễn và Hà Tung. Hà Viễn chẳng dễ chịu gì với y, giơ báo lên che gần hết gương mặt, cũng không biết có đang thật sự đọc hay không. Hà Tung ngược lại rất khách khí, rót cho y chén trà, nhỏ giọng giải thích:

– Ba tôi đang ghen tị với cậu thôi, cậu đừng để bụng.

Hà Viễn nghe rõ ràng, hừ lạnh một tiếng nặng nề, vứt báo lên bàn trà, giọng đầy khí phách:

– Ai ghen tị với cậu ta chứ!

Tạ Vọng sợ hết hồn, không dám lên tiếng. Triều Bắc Sơn xách hành lý ra khỏi phòng ngủ, chẳng hề phát giác bầu không khí là lạ ở chỗ nào, tung tăng tung tẩy chạy tới, cúi người ôm lấy Hà Viễn:

– Ba ơi con đi nha.

Sắc mặt Hà Viễn nhất thời bình thường trở lại, ánh mắt cũng dịu đi, nhẹ nhàng vỗ đầu cậu:

– Có chuyện gì thì gọi cho ba.

Triều Bắc Sơn gật đầu, lại đi tới ôm Hà Tung. Hà Tung cười ôm chặt lấy cậu:

– Phải ngoan nghe chưa, nghe lời luật sư Tạ.

Galina vẫn còn đang ngồi ở bàn trang điểm makeup, nhìn Triều Bắc Sơn qua gương, động tác vẽ eyeliner vẫn không ngừng lại. Bà phất phất tay, nói to một câu tiếng Nga, Tạ Vọng đoán nó có nghĩa là tạm biệt.

Cuối cùng cũng ra khỏi nhà dưới sự chú ý của mọi người, Tạ Vọng thở phào nhẹ nhõm. Y ngồi lên ghế lái, nhìn Triều Bắc Sơn hết sức phấn khởi bên cạnh, cười bất lực:

– Đừng cười ngu nưa, cài dây an toàn vào!

Triều Bắc Sơn cười hì hì, ngoan ngoãn thắt dây an toàn, chồm người qua hôn chụt lên má y một cái, làm một động tác tay khoa trương: “Xuất phát!” Hình như vẫn chưa thể biểu đạt hết vui sướng của cậu, Triều Bắc Sơn thò đầu ra khỏi cửa sổ xe, hét to về phía bên ngoài:

– Em với anh ở bên nhau rồi ——

Tạ Vọng cười đạp chân ga, lắc đầu.

Ngốc muốn chết.

∴ Hoàn ∴