Minh Ngọc Khuynh Thành

Chương 8: Đút Thuốc




Quét qua đám cung nhân đang che miệng nôn khan, chậm rãi nhấn từng chữ.

"Các ngươi có biết vì sao ả tiện tỳ này bị đánh chết không?"

Đám cung nhân cúi thấp đầu, đến thở mạnh cũng không dám. Phúc Tử vung cây phất trần trong tay, cười lạnh:

"Ả tiện tỳ này không biết sống chết tự phỏng đoán suy nghĩ của điện hạ. Còn dám ở trước mặt điện hạ nói lời dối trá."

Phúc Tử dừng một chút, cẩn thận quan sát biểu cảm của đám hạ nhân kia.

"Trong cung có lời đồn đại xưa nay không hiếm lạ gì, nhưng không phải lời đồn nào cũng là thật. Các ngươi tốt nhất nên mở mắt to một chút, cẩn thận lại mang họa sát thân."

Phúc Tử nói xong thì quay người đi vào trong, để lại phía sau một đám người chân run lẩy bẩy.

Lạc Thanh Thanh đỡ lấy Dung Tâm, giúp nàng ta đứng vững. Vừa rồi trong trù phòng mấy cung nữ này còn muốn lấy lòng Thái Tử Phi tương lai là Hạ Linh Như, khen nàng ta hiền lương thục đức. Ai biết được chỉ vì một cung nữ thay Lý Lăng Diên nói mấy câu lấy lòng, kết cục lại thê thảm như thế.

"Sợ quá, ta không dám nói bậy nữa đâu."

Một cung nữ nhỏ tuổi bật khóc, mấy người khác liền xúm vào an ủi. Dung Tâm kéo tay Hạ Thanh Thanh, thấp giọng:

"Ngươi thấy rồi đó, ngày thường ở bên cạnh điện hạ nhất định phải chú ý. Nếu không..."

Nàng ta không nói tiếp, nhưng ai nghe cũng hiểu. Lạc Thanh Thanh gật đầu, đem chiếc bánh đậu xanh cuối cùng được bọc cẩn thận trong khăn tay cho vào miệng:

"Đa tạ"

Khóe môi Dung Tâm khẽ giật, chứng kiến cảnh máu me vừa rồi mà Lạc Thanh Thanh vẫn còn tâm trạng ăn đồ, không biết nên trách nàng vô cảm hay khen nàng gan dạ nữa. Dung Tâm không muốn nói với đầu gỗ là nàng nữa, đem lọ dược trị bỏng nhét vào tay nàng.

"Cầm lấy, ta về làm việc đây. Nếu có kẻ nào bắt nạt ngươi thì đến tìm ta, ta thay ngươi dạy dỗ họ."

Lạc Thanh Thanh muốn nói không cần, nhưng chưa kịp thì Dung Tâm đã quay người đi mất.

Cung nhân cũng tản ra, Lạc Thanh Thanh thấy đã hết chuyện liền chạy đến thư phòng. Vào giờ này thái tử phải giúp hoàng thượng xem tấu chương, nàng là cung nữ cận thân của hắn cũng phải ở bên cạnh hầu hạ.

Lạc Thanh Thanh vừa đến nơi đã trông thấy Phúc Tử đứng bên ngoài, trông thấy nàng thì mỉm cười tiến lại:

"Lạc cô nương, phiền cô đem thuốc này vào cho điện hạ."

Lạc Thanh Thanh tròn mắt, cất tiếng hỏi:

"Sao công công không mang vào trong?"

"Lão nô có việc gấp cần phải đi làm, cô nương là cung nữ bên cạnh điện hạ, vậy nên phiền cô nương..."

Lạc Thanh Thanh nhận lấy bát thuốc, Phúc Tử liền quay đầu dứt khoát bỏ đi. Lạc Thanh Thanh nhìn bát thuốc, lại nhìn bóng lưng của Phúc Tử. Không hiểu sao nàng cảm thấy mình vừa bị lừa.

Lạc Thanh Thanh có đầu óc đơn giản, mấy chuyện phức tạp nàng theo thói quen bỏ qua. Nghĩ không ra thì không nghĩ nữa. Nàng bưng theo bát thuốc, đẩy cửa bước vào.

"Điện hạ, đến giờ uống thuốc rồi."

Lý Lăng Diên ngồi ở thư án, nghe thấy giọng Lạc Thanh Thanh cũng không có ngẩng đầu.

"Việc đưa thuốc không phải của Phúc Tử sao? Hắn đâu?"

Lạc Thanh Thanh đặt thuốc xuống bàn, thành thật đáp:

"Phúc công công có việc bận nên nhờ nô tỳ mang đến cho điện hạ."

Lý Lăng Diên lúc này mới ngẩng đầu lên, sắc mặt âm trầm có hơi đáng sợ.

"Trên tay là cái gì đó?"

Lạc Thanh Thanh cầm lọ dược mà Dung Tâm đã nhét cho mình lên, hỏi lại:

"Điện hạ nói cái này ư?"

Thấy Lý Lăng Diên gật đầu, Lạc Thanh Thanh liền mở miệng đáp:

"Đây là Dung Tâm ở trù phòng cho nô tỳ."

Lý Lăng Diên bỏ tấu chương trong tay xuống, đưa tay ra hiệu cho Lạc Thanh Thanh:

"Qua đây."

Lạc Thanh Thanh ngoan ngoãn đi qua.

"Điện hạ, ngài có chuyện phiền lòng sao?"

Lý Lăng Diên kéo nàng ngồi lên đùi mình, ôm lấy.

"Chỉ là một đám quan viên trong triều quá ngu xuẩn, một chút việc nhỏ cũng làm không xong."

Lạc Thanh Thanh không hiểu những chuyện này, cũng không có hứng thú. Nàng rũ mi ngồi trong lòng Lý Lăng Diên, bộ dạng vừa yên tĩnh lại vừa ngoan ngoãn. Lý Lăng Diên vươn tay nắm lấy chiếc cằm nhỏ của nàng lên, để nàng nhìn thẳng vào mình.

"Vừa rồi có dọa đến nàng không?"

Lạc Thanh Thanh lắc đầu. Chỉ là một người chết thôi mà, có gì đáng sợ chứ? Lý Lăng Diên đương nhiên biết, chỉ là hắn lo nàng sau khi thấy một mặt tàn bạo này của mình sẽ sinh lòng phòng bị. Thấy nàng vẫn như cũ ngoan ngoãn nghe lời, lúc này mới yên tâm.

Lạc Thanh Thanh nhìn bát thuốc trên bàn, lên tiếng nhắc nhở:

"Điện hạ, nên uống thuốc rồi. Nếu để nguội sẽ mất tác dụng."

"Đem qua đây."

Lý Lăng Diên ra lệnh, một tiểu thái giám lập tức bưng bát thuốc đến. Lý Lăng Diên nhìn Lạc Thanh Thanh, nhướn mày.

"Nàng đút cho ta."

Lạc Thanh Thanh nhận lấy bát thuốc, từng muỗng từng muỗng đưa qua. Lý Lăng Diên cực kỳ hưởng thụ sự chăm sóc này của nàng, rất nhanh đã uống hết. Lạc Thanh Thanh lấy trong khăn tay ra một viên kẹo đường, đưa đến cho hắn:

"Lúc còn nhỏ ta uống thuốc xong đều có kẹo ăn, như vậy sẽ không đắng nữa."

Lý Lăng Diên há miệng ăn kẹo, bàn tay ôm Lạc Thanh Thanh càng siết chặt hơn.

"Nàng về sau chỉ được tốt với mình ta, những hành động ôm ấp kiểu này cũng không được làm với nam nhân khác. Có hiểu không?"

Lạc Thanh Thanh gật đầu, giống như hiểu lại giống như không hiểu. Lý Lăng Diên thở dài, có chút bất đắc dĩ.

"Nam nhân ngoài ta ra đều là lang sói, bọn họ chỉ muốn lợi dụng nàng, khi dễ nàng,... Vậy nên nàng không được tin lời bọn họ, càng không được để bọn họ chạm vào."

Lạc Thanh Thanh yên lặng nghe, cảm thấy lời này cũng không quá đúng. Sư phụ nàng cũng là nam nhân, nhưng sư phụ đối với nàng rất tốt. Chẳng những nuôi dưỡng nàng, còn dạy nàng võ công để phòng thân. Chỉ là sư phụ không thích ra ngoài, từ khi nàng vào cung thì không còn gặp lại sư phụ nữa.

"Nàng đang nghĩ đến ai?"

Lý Lăng Diên phát hiện nữ nhân trong lòng mình thất thần, trong lòng tràn ngập vị chua.

Lạc Thanh Thanh không hiểu tại sao đang yên lành hắn lại tức giận, mê mang đáp:

"Nô tỳ nhớ đến sư phụ. Cũng lâu rồi nô tỳ không gặp người."

Lý Lăng Diên cau mày, đời trước nàng cũng có nhắc đến người đã dạy võ cho nàng, nhưng đến khi nàng chết cùng hắn người ấy cũng không xuất hiện.

"Sư phụ nàng tên là gì? Ở đâu? Bao nhiêu tuổi? Nàng nói đi, ta sẽ cho người đi tìm giúp nàng."

Lạc Thanh Thanh nhớ lại lời thề của mình trước khi xuống núi, lắc đầu đáp:

"Sư phụ của nô tỳ tuổi tác đã cao, trước giờ vân du bốn bể. Không thích bị làm phiền."

Lý Lăng Diên nghe thấy "tuổi tác đã cao", lúc này mới cảm thấy an tâm. Dù sao người có thể ảnh hưởng đến Lạc Thanh Thanh không có nhiều, vị sư phụ này là một trong số đó. Hắn muốn độc chiếm nàng, không muốn nàng nhớ nhung đến người khác. Đời trước hắn tìm nàng rất lâu cũng không tìm được, chỉ có thể ôm nỗi tương tư một mình. Bây giờ đã có được rồi, càng không thể để mất đi.