Minh Ngọc Khuynh Thành

Chương 9: Phụ Tử Này Không Thể Trêu Chọc




Lạc Thanh Thanh lúc này chẳng qua chỉ là một tiểu cô nương mười lăm tuổi, đối với chuyện tình cảm nam nữ hoàn toàn không biết gì. Nàng chấp nhận sự thân cận của Lý Lăng Diên bởi vì hắn là chủ tử của nàng, là người mà nàng phải trung thành và bảo vệ dù phải trả giá bằng tính mạng. Hơn nữa hắn cũng đối xử tốt với nàng, không xem nàng như một nô tỳ thấp kém.

Dựa theo những gì Lý Lăng Diên hiểu biết về Lạc Thanh Thanh ở đời trước, nàng đích xác là một tiểu cô nương đơn thuần. Tâm tư của nàng rất đơn giản, đến mức không hiểu được phong tình là gì. Hắn đương nhiên sẽ không nói mấy lời hoa mỹ sâu sắc với Lạc Thanh Thanh, bởi vì hắn biết nàng nghe không hiểu. Thay vào đó hắn biến bản thân thành thói quen của nàng, khiến nàng không thể rời xa hắn.

Lý Lăng Diên càng nghĩ, trong lòng càng thêm đắc ý. Hắn vươn tay véo chiếc má mềm mại của Lạc Thanh Thanh, nói bằng giọng cưng chiều.

"Ta còn chính vụ cần xử lý, nếu không có việc gì nàng đến bên kia ngủ một lát. Buổi tối muốn ăn gì cứ nói với Phúc Tử."

Lạc Thanh Thanh đúng là có chút mệt, bên ngoài lúc này đang đổ tuyết, trong thư phòng của Lý Lăng Diên lại rất ấm áp, còn có mùi trầm thủy hương rất dễ chịu. Nàng ngáp một cái, từ trên đùi Lý Lăng Diên đứng dậy.

"Điện hạ bận rộn, nô tỳ không quấy rầy ngài nữa."

Lý Lăng Diên đem đĩa điểm tâm thái giám vừa bưng vào đưa cho Lạc Thanh Thanh, cất giọng trầm ấm:

"Cầm lấy, ăn xong hãy ngủ. Còn nữa, từ nay không cần xưng nô tỳ với ta."

Lạc Thanh Thanh nhận lấy điểm tâm, có chút khó hiểu.

"Nếu không xưng nô tỳ thì phải xưng thế nào ạ?"

Lý Lắng Diên nghĩ nghĩ, đột nhiên kéo lấy tay nàng để nàng đứng sát vào mình.

"Thanh Nhi"

Giọng hắn rất dễ nghe, khi gọi nàng có sự quyến luyến khó phát hiện. Lạc Thanh Thanh ngây ngẩn hồi lâu, cuối cùng vẫn gật đầu.

"Nô... À không, Thanh Nhi hiểu rồi."

Lý Lăng Diên hài lòng, lúc này mới chịu thả nàng đi. Từ sau khi sống lại, mỗi lần nghe nàng trái một câu "nô tỳ", phải một câu "nô tỳ" thật sự rất chướng tai. Hắn đã bái thiên địa với nàng, sao có thể để nàng làm nô tỳ được.

Lạc Thanh Thanh không quá chú trọng mấy cái xưng hô này, tự biết nhập gia tùy tục. Nhưng nếu Lý Lăng Diên không thích, nàng sửa là được rồi.

Lạc Thanh Thanh nằm lên ghế quý phi, chưa bao giờ làm cung nữ lại thoải mái như lúc này. Sau khi xử lý xong đĩa điểm tâm, nàng lại yên bình đánh một giấc.

Thư phòng quay về trạng thái yên tĩnh, sau khi dưỡng bệnh mấy ngày, sự vụ lại chất cao như núi. Lý Lăng Diên phê duyệt tấu chương đến tận tối, lúc Phúc Tử quay về không ngờ lại đi cùng với Triệu Lộc bên cạnh hoàng đế.

Dáng vẻ Triệu Lộc rất khẩn trương, lông mày nhíu chặt quỳ xuống hành lễ:

"Nô tài thỉnh an thái tử điện hạ."

Lý Lăng Diên gấp lại tấu sớ, cất tiếng hỏi:

"Đã xảy ra chuyện gì?"

Triệu Lộc ngẩng đầu, nói rành mạch từng chữ.

"Khởi bẩm thái tử điện hạ, kho sổ sách của Thần Cơ Doanh cháy rồi, bệ hạ bảo nô tài đến đây mời thái tử qua đó một chuyến."

Lý Lăng Diên mặt không đổi sắc, đối với dáng vẻ gấp gáp của Triệu Lộc cũng hiểu được ít nhiều.

"Chẳng phải vụ án tráo đổi binh khí giao cho Nhị đệ điều tra sao? Hiện tại mời ta qua chắc không phải cho là ta làm đấy chứ?"

"Nô tài chỉ phụng lệnh hành sự, thật không biết tình hình thế nào."

Lý Lăng Diên biết Triệu Lộc có điểm bất đắc dĩ, cũng không định làm khó hắn.

"Thôi bỏ đi, ta theo ngươi qua đó."

Triệu Lộc nhẹ nhõm thở dài, lúc đi qua bệ hạ đã nhiều lần căn dặn hắn. Cứ bảo cái gì cũng không biết là được. Chuyện lần này có chút phức tạp, đến bệ hạ cũng không biết phải xử lý thế nào. Đương nhiên không thể để thái tử bị kéo vào, nhưng ngàn tránh vạn tránh vẫn là không tránh khỏi.

Phúc Tử giúp Lý Lăng Diên thay y phục, sau đó cùng hắn đi ra ngoài. Trong thư phòng lúc này chỉ còn lại Lạc Thanh Thanh vẫn đang chìm trong mộng đẹp.

Thần Cơ Doanh là nơi chế tạo vũ khí phục vụ trong quân, vì chuyện đánh tráo binh khí mà gần đây bị Lý Lăng Chiêu tra xét. Hiện tại sổ sách bị thiêu hủy, vụ này muốn tra cũng tra không được nữa.

Lúc Lý Lăng Diên đến, đã thấy hai người quỳ trên đất. Một người trong số đó là Lâm Khiêm, thân tín của Lý Lăng Diên được đích thân hắn đề bạt. Lý Lăng Diên không nói gì, trước tiên hành lễ với hoàng đế:

"Nhi thần tham kiến phụ hoàng."

Hoàng đế là một người uy nghiêm, dù đã tứ tuần nhưng phong thái vẫn không khác biệt gì với khi còn trẻ. Lý Lăng Diên tuy thừa hưởng nét đẹp của tiên hoàng hậu, nhưng tính cách lãnh đạm không giận mà uy kia lại giống với hoàng đế. Nhất là đôi mắt phượng hơi nhếch lên, tạo ra sự sắc bén không thể xem thường.

Hoàng đế nghe thấy Lý Lăng Diên hành lễ với mình, đôi mày vốn nhíu chặt cũng dần giãn ra.

"Đến rồi đấy à? Mùa đông tuyết lớn sao lại ăn mặc phong phanh thế? Ngại bệnh chưa đủ nặng sao?"

"Đa tạ phụ hoàng quan tâm, nhi thần đã khỏe hơn nhiều rồi. Nghe Triệu công công báo Thần Cơ Doanh cháy lớn, nhi thần vội vàng nên mới không chú ý."

Hoàng đế nghe thấy lời này, lạnh lùng liếc Triệu Lộc. Đúng là một đám vô dụng, làm một chút chuyện cũng không xong. Triệu Lộc biết bản thân đã chọc giận bệ hạ, lúc này chỉ có thể cúi đầu nhận sai:

"Là lão nô hành sự không chu toàn, xin bệ hạ trách phạt."

Hoàng đế phất tay áo, hừ lạnh:

"Hôm nay trở về tự mình quỳ một canh giờ bên ngoài Điện Minh Đức."

Triệu Lộc ủ rủ nhận mệnh, ông ta cũng oan ức quá rồi. Là bệ hạ bảo ông ta không được nhiều lời, điện hạ ghi thù thật sự rất vô lý. Có điều vô lý thì vô lý, cặp cha con này không thể chọc vào.

Lý Lăng Chiêu nhìn một màn "phụ từ tử hiếu" này, bàn tay giấu dưới lớp áo choàng vô thức siết chặt. Hắn cũng là nhi tử của hoàng đế, nhưng ông chưa một lần ân cần như thế này. Bởi vì Lý Lăng Diên là nhi tử của Lâm Uyển Đình, vậy nên hắn mới được hoàng đế đặt trên đầu quả tim mà che chở. Cho dù bây giờ hắn gây ra chuyện tày trời, hoàng đế cũng sẽ thay hắn chống đỡ.

Lý Lăng Diên ngẩng đầu, đối với sự thù hận trong mắt Lý Lăng Chiêu lại làm như không thấy.

"Nhị đệ vất vả rồi, đêm hôm thế này còn phải vào cung tra án."

Lý Lăng Chiêu cau mày, vừa rồi hắn dường như nhìn thấy sự chế nhạo trong mắt Lý Lăng Diên. Cho dù chỉ thoáng qua, nhưng lại khiến hắn bất an vô cùng.