Mình Yêu Nhau Đi

Chương 13: 13: Quý Ngài Đỏ Mặt




DỊCH: MIN

 

Âm thanh của máy móc ngừng lại, Tần Dã tháo găng tay xuống, nói với Hoắc Kiêu: “Xong rồi, ngậm chặt lấy miếng bông, nửa tiếng sau hẵng nhổ ra.”

Thuốc tê khiến cả má phải của Hoắc Kiêu mất đi tri giác, anh ngồi dậy bước xuống giường phẫu thuật, muốn nói câu cảm ơn, nhưng phát hiện giờ đây không tiện mở miệng.

Hình như là nhìn ra được ý đồ của anh, Tần Dã nói: “Hai ngày này cố gắng bớt nói chuyện, tôi biết anh muốn nói cảm ơn, không cần khách sáo đâu.”

Anh ta lại liệt kê ra những việc cần chú ý: “Trong vòng hai tiếng đồng hồ tiếp theo không được ăn đồ, trong 24 tiếng không được đánh răng súc miệng. Ăn đồ mềm, đồ thiên về lạnh một chút, anh không hút thuốc uống rượu chứ?”

Hoắc Kiêu lắc đầu: “Không hút.”

“Sau khi thuốc tê hết tác dụng chắc chắn còn hơi đau, nhưng không được uống thuốc giảm đau đâu.” Tần Dã đưa tờ bệnh án sang, ngẩng đầu nhìn anh một cái, hỏi, “Tôi vẫn rất tò mò, sau lại đột ngột quyết định nhổ đi thế, lần trước trông anh dường như không tình nguyện cho lắm.”

Hoắc Kiêu nhân cơ hội không thể mở miệng trốn tránh khỏi vấn đề này, anh nhận lấy tờ đơn, giơ tay lên tỏ ý tạm biệt.

Sưng viêm năm lần, đau đớn nhiều rồi, thì anh biết chắc chắn phải nhổ đi.

Nhưng nhổ một chiếc răng thì đơn giản, còn hạt giống cây bao báp thì sao, đã cắm sâu rễ bắt đầu miên man đâm chồi nảy lộc trên trái đất làm thế nào để chặt đứt được, rồi sau khi mang đến biết bao tai nạn mới biết được cần phải loại bỏ.

Con người đa số đều là như vậy, không đụng phải tường nam thì không quay đầu, đụng đau rồi mới biết sai, đụng mệt mỏi rồi mới biết không đúng.

Khi ngang qua hành lang, Hoắc Kiêu dừng bước trước bảng nhân viên thường trú của khoa.

Từ trên xuống dưới xếp hàng thứ hai và vị trí thứ ba chính là Tần Dã, ảnh hồ sơ có nền màu xanh lam, người trên đó mặc áo sơ mi màu trắng.

Hai lần gặp mặt anh ta đều đeo khẩu trang, cho nên đây vẫn là lần đầu tiên Hoắc Kiêu nhìn thấy toàn bộ gương mặt của anh ta.

Khi chụp tấm ảnh này có lẽ là từ rất sớm, trông có vẻ như mới hơn hai mươi, bác sĩ Tần đeo kính, khóe môi khẽ mỉm cười, gương mặt anh tuấn, đường nét gương mặt hòa nhã dịu dàng, vừa nhìn đã biết là một người rất dễ chung đụng.

Thực ra so với hiện tại thì không có khác biệt gì lớn, khí chất giữa hai hàng lông mày càng kiên định thành thục hơn.

Hoắc Kiêu quay đầu nhìn bóng người phản chiếu trên tấm kính của bảng phòng cháy chữa cháy, người này giống với mình sao? Anh cũng không nói rõ được, hoặc là ít nhiều cũng có một chút.

Anh đi tới cầu thang, bỗng nhiên nhớ tới một đoạn đối thoại vào mấy tháng trước.

Lúc ấy chỉ tiện thể trò chuyện, không ngờ đến nay nghĩ lại bản thân mình lại nhớ rõ như thế.

“Anh có biết không, cô dâu là bạn thân hơn hai mươi năm của tôi, hồi học cấp ba, tôi là người đầu tiên trong đám bọn họ yêu sớm, kết quả nay sắp ba mươi rồi, mà chỉ còn lại mình tôi độc thân. Tôi còn nhớ khi ấy chúng tôi thảo luận tới chuyện thứ tự kết hôn.” Cô bưng lấy mặt người ngốc nghếch, nhớ về lúc bản thân mình còn trẻ con, “Tôi nói tôi muốn làm người đầu tiên, như thế thì tôi sẽ có bốn phù dâu rồi, thế nhưng hiện tại, người có thể làm phù dâu cho Chu Dĩ chỉ còn lại một mình tôi.”

Cô chống tay đỡ lấy lan can, ngửa đầu lên thở dài, hét về phía bầu trời: “Lúc nào mới tới lượt tôi hả! Cũng nên tới lượt tôi rồi chứ.”

Lúc ấy Hoắc Kiểu quay đầu lại, nhìn người phụ nữ xa lạ bên cạnh, thờ ơ suy đoán trong lòng có lẽ là cô uống say rồi.

Anh không cách nào đồng tình nổi chuyện phiền não như thế này, trong mắt anh thì độc thân hoặc kết hôn chỉ là hai trạng thái sinh hoạt không giống nhau, anh cũng không có nỗi buồn phiền gì về tuổi tác.

Nhưng nhìn thấy khóe mắt cô có giọt lệ rơi xuống, đầu mũi cũng bị gió thổi đỏ bừng, Hoắc Kiêu gãi đầu mày, có chút lúng túng chân tay.

Đôi mắt ấy rất đẹp, to mà lại tròn, đồng tử màu đen sáng rực, đôi mắt ấy mang lệ nhìn người khác, sẽ không có người nào không rung động cả.

Thế nên anh hắng giọng nói: “Cô còn trẻ, hiện tại chưa gặp được là vì nguyệt lão thấy cô quá xuất sắc, muốn chọn lựa kĩ càng cho cô, không cần vội vàng, có lẽ cũng nhanh tới thôi.”

Nghe thấy người bên cạnh phụt cười, Hoắc Kiêu nghiêng đầu sang.

Biên độ cười của cô càng ngày càng lớn, rõ ràng trên mặt còn mang theo vệt nước mắt, phụ nữ đều buồn vui thất thường thế này sao?

Cô nói: “Câu này của anh cũng từng có một người nói với tôi.”

Hoắc Kiêu hỏi: “Ai?”

Nụ cười của cô dần thu lại, tầm nhìn mờ ảo, lắc đầu nói: “Nói rồi sợ anh không vui, không nói nữa.”

Hoắc Kiêu cũng không hỏi thêm, khi ấy anh cũng chẳng tò mò.

Nhưng hiện tại anh lờ mờ ý thức được người kia là ai.

Hoắc Kiêu giơ tay đỡ má phải của mình, bất lực cười cười, cũng chẳng tức giận, chỉ cảm thấy hoang đường.

Tới Kim Lăng thay một chuyến, vào bệnh viện nhiều lần như vậy, vẫn rơi vào con đường của một y tá.

Người phụ nữ này thực sự là do ông trời phái tới trừng phạt anh.

*

0h ngày hôm nay, dòng thời gian của Hoắc Kiêu lại xuất hiện dòng “sunset” .

Vương Nhược Hàm vừa đánh răng vừa ngẫm nghĩ, lẽ nào đây là cái gì mà “Mạng đám mây” “emo” xuất hiện tiếng lóng trên mạng mới sao?

Vì không để mình lạc hậu so với thời đại, cô bấm thẳng vào khung trò chuyện, gửi một dấu hỏi chấm qua.

Hoắc Kiêu cũng trả lời bằng một dấu hỏi chấm.



Vương Nhược Hàm súc miệng nhổ hết bọt trong miệng ra, nhanh chóng rửa xong mặt, dùng hai tay gõ chữ trên điện thoại: sunset có nghĩa là gì hả?

Hoắc Kiêu: Không có ý gì.

Vương Nhược Hàm cắn răng nghiến lợi, trách móc nói: Anh không thể đăng mấy thứ kì quái lên dòng thời gian khiến người ta tò mò rồi không chịu giải thích, hành động này thuộc về loại suy đồi đạo đức đấy!

Hoắc Kiêu: ….

Vương Nhược Hàm: Mau nói, ball ball you đấy. ( ball=球 đồng âm với từ 求: cầu xin, nguyên câu là cầu xin anh)

Hoắc Kiêu: Biết hoàng tử bé không?

Vương Nhược Hàm hồi tưởng lại một lát: Hồi tiểu học từng đọc, hoa hồng với cáo đó đúng không?

Hoắc Kiêu: Đúng.

Vương Nhược Hàm: Vậy có liên quan gì tới mặt trời lặn?

Hoắc Kiêu:….

Hoắc Kiêu: Cô đúng là đầu nấm.

Vương Nhược Hàm: ?

Cô thoát khỏi wechat mở ứng dụng tìm kiếm lên, gõ chữ lên khung tìm kiếm “Hoàng tử bé mặt trời lặn” .

Kết quả nhanh chóng hiển thị, cô đọc lướt từng qua, tiện tay mở một trang ra đọc kĩ.

____ “Có một ngày, tôi nhìn thấy 44 lần mặt trời lặn.”

____ “Bạn có biết không, con người khi buồn bã sẽ thích ngắm mặt trời lặn.”

Khi con người buồn bã thì sẽ thích ngắm mặt trời lặn.

Vương Nhược Hàm cuộn người trong ổ chăn, đọc đi đọc lại câu nói này.

Cho nên sunset là tín hiệu tâm trạng Hoắc Kiêu không tốt sao? Cô bĩu môi, không nhịn được thầm châm chọc trong lòng, người có văn hóa đúng là thích văn nghệ lại khác người, nói thẳng một câu “Tmd hôm nay ông đây khó chịu sắp chết” không được à?

Vương Nhược Hàm nghiêng người, gõ một câu “Cho nên tại sao hôm nay anh sunset” , nhưng ngập ngừng mãi không gửi đi.

Giằng co một hồi, cô bực bội ném điện thoại sang bên gối, nằm thẳng người đắp chăn đi ngủ.

Mặc kệ anh ta sun hay không sunset, liên quan gì đến cô chứ.

Chớp mắt đã qua nửa tháng bảy, thời gian nghỉ trưa nghe đồng nghiệp bàn luận tới thế vận hội Olympic Tokyo bị lùi lại một năm cuối cùng cũng bắt đầu rồi, cô mới ý thức được thời gian trôi qua thật nhanh.

Dự báo thời tiết nói sắp có bão, có khả năng sẽ mưa cả tuần liền, Vương Nhược Hàm cực ghét trời mưa.

Lâm Huệ gọi trà sữa, Vương Nhược Hàm cũng gọi theo một cốc, uống hớp đầu tiền đã ngọt phát ngấy, khó tránh khỏi việc nhớ về cốc Orchid latte vượt ngàn dặm đường kia, cũng không biết khi nào mới có cơ hội tới Tinh thành du lịch.

Hâm mộ quá, những người cùng tuổi trên dòng thời gian đều trôi qua cuộc sống suôn sẻ hạnh phúc, gần đây ngay cả một câu oán than cô cũng không dám đăng lên, sợ bản thân mình không hòa nhập với cộng đồng.

Vương Nhược Hàm chống cằm ngẩn người, điện thoại nhận được một tin nhắn wechat.

Là Hoắc Kiêu gửi tới, hỏi cô hiện giờ có ở bệnh viện không.

Vương Nhược Hàm cầm điện thoại trả lời: Ừ, đang làm việc.

Hoắc Kiêu nói: Vậy tôi lên tìm cô.

Vương Nhược Hàm: Có việc gì không?

Hoắc Kiêu: Có đồ cho cô.

Vương Nhược Hàm nhướng mày lên, không thể không nói thế mà cô lại có chút chờ mong.

Cô vừa buông điện thoại xuống thì đã thấy phụ huynh gọi y tá, vội vã đứng dậy chạy qua.

Một cậu bé đang truyền nước không ngoan ngoãn, không cẩn thận kéo chệch đầu kim, Vương Nhược Hàm cắm lại giúp cậu bé đó, dán chặt băng dính vải, và dặn dò nói: “Ngồi ngoan nhé anh bạn nhỏ, sắp kết thúc rồi.”

Cậu bé kia không để ý đến cô, ngồi xuống rồi lại đứng lên, lặp đi lặp lại không biết mệt, bố mẹ ngồi bên cạnh cũng không nói nooir, lắc đầu thở dài một tiếng, đau đầu thực sự.

Bên cạnh lại có phụ huynh gọi cô, nói bình nước truyền của con gái mình sắp hết rồi.

Vương Nhược Hàm rút kim cho cô bé rồi thu dọn bình dây chuyền, so sánh với nhau thì cô bé này ngoan ngoãn hơn nhiều, ngồi yên không nhúc nhích.

Cô bé đó nhìn chằm chằm vào Vương Nhược Hàm, ngẩng đầu chỉ về một hướng cho mẹ mình nhìn.

Vương Nhược Hàm cúi đầu, thuận theo phương hướng mà cô bé ấy chỉ, là đang nói chiệc kẹp hình con thỏ trên túi trước ngực cô.

Vì nguyên nhân nghề nghiệp, bác sĩ và y tá ở khoa nhi không khiến các bạn nhỏ sợ hãi, nên trên người thường đeo những đồ vật nhỏ xinh dễ thương, trên máy chấn đoán của bác sĩ Khang còn có một con mèo nhỏ bằng bông xù.

Chiếc kẹp này Vương Nhược Hàm đã đeo lâu rồi, cô khẽ chạm lên gương mặt của cô bé, hỏi: “Thích không?”



Cô bé ngượng ngùng gật đầu.

Vương Nhược Hàm tháo chiếc kẹp ra đưa cho cô bé: “Vậy chị tặng nó cho em, thưởng cho em vì đã nghe lời.”

Cô bé nhìn mẹ mình một cái, không lập tức nhận lấy.

Mãi đến khi mẹ cô bé nói “Cầm lấy đi, cảm ơn chị y tá” , cô bé mới cười, nói với Vương Nhược Hàm: “Cảm ơn ạ.”

Vương Nhược Hàm xua tay: “Không cần khách sáo, sớm ngày khỏe lại nha.”

Cô vừa xoay người đã nhìn thấy Hoắc Kiêu đứng ở cửa phòng truyền dịch, cũng chẳng rõ là anh tới từ khi nào.

Vương Nhược Hàm vứt rác xong, đi tới hỏi: “Rốt cuộc là đồ gì thế?”

Hoắc Kiêu giơ chiếc túi trên tay: “Đào thiếu nữ vui vẻ của cô.”

Vương Nhược Hàm nhận lấy nhìn vào tỏng, một túi toàn là đào, cô đưa tay sờ nắn, đều là đào cứng.

Cô khẽ cong môi lên: “Sao lại tặng đào cho tôi thế?”

Hoắc Kiêu ôm cánh tay nói: “Có một thầy giáo biếu, tôi lại không thích ăn đào giòn, coi như làm quà qua lại.”

“Vậy tôi cung kính không bằng tuân lệnh rồi.” Vương Nhược Hàm nói xong lại hỏi ngay, “Lần này không dùng sai chứ?”

Hoắc Kiêu nhận xét nói: “Bình thường.”

Hai người cùng cười rộ lên.

Hoắc Kiêu nói: “À đúng rồi, cuối tuần này tôi phải quay về, nhân cơ hội này nói với cô một tiếng.”

Vương Nhược Hàm hơi ngạc nhiên: “Nhanh vậy sao?”

“Vốn dĩ đã ở lâu thêm một tuần rồi.”

Vương Nhuược Hàm gật đầu: “Được.”

Hoắc Kiêu giơ tay lên: “Không làm phiền cô nữa, tôi đi đây.”

“Ấy.” Vương Nhược Hàm gọi anh lại.

Hoắc Kiêu quay đầu: “Sao thế?”

Vương Nhược Hàm siết chặt quai túi trong tay, nét mặt có chút khẩn trương, ho khan một tiếng: “Buổi sáng ngày mốt anh rảnh không?”

“Buổi sáng? Làm gì?”

“Leo núi.”

Hoắc Kiêu nghi ngờ bản thân nghe nhầm: “Leo núi?”

Vương Nhược Hà ừ một tiếng, giải thích: “Anh thấy đó anh tới Kim Lăng đã lâu, nhưng chưa đi chơi đàng hoàng đúng không, anh là đồng nghiệp của Chu Dĩ, có thế nào đi nữa thì tôi vẫn nên làm tròn bổn phận chủ nhà.”

Hoắc Kiêu cười rộ lên, lẽ nào anh chưa nói cho cô biết, anh học đại học ở nơi này sao, có chỗ nào ở Kim Lăng mà anh chưa từng thăm thú.

“Được thôi, mấy giờ?”

“Bốn rưỡi.”

“Bốn rưỡi chiều à?”

“Bốn rưỡi sáng.”

Hoắc Kiêu bắt đầu cảm thấy Vương Nhược Hàm chơi khăm anh: “Bốn rưỡi sáng đi leo núi?”

Vương Nhược Hàm gật đầu: “Ừ đó.”

Hoắc Kiêu híp mắt đánh giá cô.

Vương Nhược Hàm nói: “Tám giờ sáng tôi còn phải đi làm.”

Vốn định nói câu “Vậy cô không thể ngoan ngoãn ngủ một giấc được à” , thế nhưng đến bên miệng Hoắc Kiêu lại nuốt xuống: “Được, bốn rưỡi, ngọn núi nào?”

Thấy anh đã đồng ý, Vương Nhược Hàm cười rộ lên: “Núi Tử Kim, bốn rưỡi nhé, anh đừng quên đấy.”

“Được, không gặp không về.”

MIN: CHÚC CÁC NÀNG 20/10 VUI VẺ HẠNH PHÚC NHÉ

 

------oOo------