DỊCH: MIN
Vương Nhược Hàm lười không muốn chạy tới nhà ăn, nên bữa tối thường chỉ là một cốc sữa bò và một túi bánh bì chống đói.
Y tá trưởng Tiết Hồng Băng dắt con gái vào trong phòng nghỉ, trông thấy cô lại gặm bánh mì, nỗi lòng của người mẹ lại nổi lên, kìm lòng không đậu cằn nhằn nói: “Nhược Hàm à, em cũng đừng lúc nào cũng ăn cái này chứ, cùng lắm là gọi đồ ăn ngoài gần đây này.”
Vương Nhược Hàm cắn bánh mì nói: “Em biết rồi.”
Tiết Hồng Băng lườm cô: “Lần nào em cũng nói biết rồi, có lần nào nghe vào tai không?”
Vương Nhược Hàm cười hì hì với chị ta, khẽ véo gương mặt của Tiểu Duyệt: “Lại đi làm cùng mẹ em hả?”
Tiết Hồng Băng thở dài, bất lực nói: “Tối nay bố nó có buổi xã giao, trong nhà không có ai cả, chỉ đành đưa tới bệnh viện thôi.”
Vương Nhược Hàm khá thích cô bé này, mỗi lần gặp là không chịu được đi sờ bóp má, cô lấy một thanh sô cô la trong túi ra, hỏi Tiểu Duyệt: “Ăn không?”
Tiết Hồng Băng thấy vậy vội ngăn cản: “Ấy, ấy, ấy, đừng cho nó, dạo này đang thay răng. Em nói một y tá chuyển từ khoa răng hàm mặt sang đây còn thích cho trẻ con ăn kẹo thế.”
Vương Nhược Hàm cười cười, thu tay lại, uống nốt cốc sữa bò sau đó ném vỏ vào thùng rác, đứng dậy nói: “Vậy em ra ngoài trước nhé chị.”
Tối này không bận lắm, Vương Nhược Hàm ngồi ở sau trạm y tá viết ghi chép, Tiểu Duyệt ngồi bên cạnh cô xem sách ngoại khóa.
Cô bé rất yên tĩnh, chăm chú nhìn vào trang sách, khiến người ta khá yên tâm.
Vương Nhược Hàm viết xong tờ cuối cùng, cô gập sổ lại vươn vai một cái.
Trong lúc uống nước, ánh mắt cô vô ý quét qua chồng sách trẻ em có ba bốn quyển.
“Ấy, Duyệt à.” Vương Nhược Hàm đặt trên gáy một quyển sách, chữ in chìm có nền màu xanh, viết là [Hoàng tử bé], “Có thể cho chị mượn quyển này xem thử được không?”
Tiểu Duyệt ngẩng đầu lên, gật đầu nói: “Vâng.”
Vương Nhược Hàm rút quyển sách ra, với thanh sô cô la âm thầm nhét vào túi Tiểu Duyệt, đè giọng nói: “Đừng để mẹ em phát hiện đó.”
Vương Nhược Hàm đã tám trăm năm không đọc sách giấy, hiếm khi có hứng lật xem quyển tiểu thuyết ngắn nổi tiếng thế giới này.
“Chị ơi.” Âm thanh giòn tan của Tiểu Duyệt vang lên, “Sao chị lại xem sách của trẻ con thế ạ?”
Vừa vặn Vương Nhược Hàm nhìn thấy câu này, đọc nó coi như đưa ra đáp án: “Bởi vì người lớn cùng từng là trẻ con đó.”
“Hơn nữa,” Cô xoa mặt Tiểu Duyệt nói, càng giống như tự lẩm bẩm hơn: “Chị phải tìm hiểu xem cả ngày đến tối anh ta thần bí cái gì.”
*
3h40 phút sáng, bóng đêm mịt mùng, thế giới đắm chìm trong giấc ngủ say, con phố trống trải thi thoảng vang lên đôi tiếng chó sủa.
Vương Nhược Hàm tắt đồng hồ báo thức, nhẹ chân nhẹ tay xuống giường, đánh răng rửa mặt, cô vội vàng thu dọn đồ đạc rồi ra khỏi cửa.
Trước khi đi cô liếc chiếc gương ở huyền quan một cái, vẫn quyết định tô chút son khiến gương mặt tươi tắn hơn chút, gương mặt trắng toát này cực giống với nữ quỷ.
Xe của Hoắc Kiêu đã đậu ở ngoài cổng, Vương Nhược Hàm mở cửa ngồi ở ghế phụ lái, mệt mỏi ngáp một cái: “Chào buổi sớm.”
Thấy cô không mở nổi mắt, còn ngáp điên cuồng, Hoắc Kiêu lắc đầu, hỏi: “Có muốn uống cà phê không?”
“Chỗ nào có?”
Hoắc Kiêu lấy bình giữ nhiệt bên cạnh lên: “Tôi pha một cốc.”
Vương Nhược Hàm ờ một tiếng, nhận lấy bình giữ nhiệt, vừa mở ra mùi thơm đắng cuộn thành từng sợi khói mỏng tràn ra.
Cô đặt lên miệng khẽ thổi, rồi uống một hớp nhỏ, ngạc nhiên oa một tiếng, vặn cổ nói: “Cuối cùng cũng sống lại rồi.”
Hoắc Kiêu bị hành động của cô chọc cười, khóe miệng cong lên.
Khi tới chân núi Tử Kim đồng hồ đã điểm 4h30 phút, lượng người leo núi ngắm phong cảnh khá nhiều.
Vương Nhược Hàm nhìn đồng hồ, vừa tính toán vừa nói: “Từ chỗ này lên trên núi chắc khoảng một tiếng đồng hồ, chúng ta đi đẩy nhanh tốc độ còn 40 phút là ổn. Go go go!”
Hoắc Kiêu trông vẻ nóng lòng, nhấc chân là muốn chạy của cô, phụt cười nói: “Trên núi có kho báu à, đâu mà vội thế.”
Vương Nhược Hàm thấy anh chậm chạp nhàn nhã, đút tay vào trong túi rảo bước đi, hệt như ông lão đang tản bộ ở công viên, cô bất mãn chậc một tiếng, chạy ngược về, lôi cánh tay anh đi nhanh về phía trước: “Có, thế nên nhanh lên đi.”
Hoắc Kiêu sải bước lên sóng vai với cô, tay phải bắt lấy cổ tay cô: “Vậy được, nhanh lên.”
Một bước của anh bằng hai bước của Vương Nhược Hàm, tiết tấu bỗng nhiên bị đảo lộn, Vương Nhược Hàm kinh hoảng thất thố nói” : “Ấy, chậm chút cũng được.”
Đường lên núi bằng phẳng, không có gồ ghề gì, cũng khá dễ đi.
Hai mươi phút trôi qua, ngày thường Vương Nhược Hàm hiếm khi vận động đã bắt đầu thở phì phò.
Hoắc Kiêu cho cô mượn một cánh tay vịn lấy để nghỉ ngơi, đợi hô hấp bình ổn trở lại, Vương Nhược Hàm cắn răng, đứng thẳng người lên tiếp tục đi về phía trước: “Đi.”
Hoắc Kiêu thấy thể lực của cô không ổn, muốn để cô nghỉ ngơ thêm một chút: “Còn sớm mà, vội gì chứ?”
Vương Nhược Hàm xua tay: “Không sớm đâu, đã sắp năm giờ rồi.”
Sau đó cô không dừng lại một lần nào nữa, giữ vững hơi thở đi một mạch lên trên.
Không hề khoa trương mà nói rằng, khoảnh khắc lên tới đài thiên văn, vành mắt Vương Nhược Hàm đã ngập tràn lệ nóng, thở một hơi thật dài.
Vừa dừng lại hai đùi đã mềm nhũn, bàn tay cô chống lên đầu gối, giơ cổ tay lên nhìn giờ, kim đồng hồ chỉ 5h19 phút: “Vừa vặn, vẫn còn hai phút nữa.”
Hoắc Kiêu nhìn quanh một vòng, sương mù vấn vít ngăn cản tầm nhìn, cảnh tượng phía xa xa không được rõ ràng: “Cái gì?”
Vương Nhược Hàm thở hồng hộc nói: “Mặt trời mọc.”
Chẳng đến mấy giây sau, ánh sáng màu cam đỏ xuyên qua tầng maây, chậm rãi nhô lên từ phía chân trời.
Màn đêm dần lùi đi, bầu trời từ màu xám đen biến thành màu xanh trong, mặt trời mới chậm rãi nhô lên cao, đườn chân trời nhuộm màu đỏ rực, đường nét của vạn vật dần trở nên rõ ràng hơn.
Khoảnh khắc bình minh, chim chóc côn trùng trong rừng thức tỉnh, tiếng hót vang vọng khắp bốn phương, ánh sáng màu đỏ rực chiếu ngược lên đôi mắt của con người.
Mặt trời mọc, mặt trăng lặn mỗi ngày đều vậy, bình thường không thể bình thường hơn.
Thế nhưng tận mắt chứng kiến khung cảnh mặt trời mọc lại hoàn toàn khác biệt với trong nhận thức, vẻ đẹp chấn động của giờ khắc này không cách nào dùng ngôn từ để miêu tả được.
Điều tuyệt vời nhất mãi mãi tới từ tự nhiên, xảy ra vào thời kì ra đời của vạn vật.
Có người ngạc nhiên hét lên, mọi người đồng loạt lấy điện thoại ra chụp ảnh.
Vương Nhược Hàm quay sang nhìn Hoắc Kiêu, giang hai tay ra nói: “Tặng anh món quà này.”
Hoắc Kiêu đi lên trước hai bước, nụ cười dưới ánh ban mai còn dịu dàng hơn bình thường.
Vương Nhược Hàm cào mặt, hơi ngượng ngùng nói: “Tới nửa tháng mà vào bệnh viện rõ nhiều lần, quả thực hơi đen đủi, tặng anh một buổi mặt trời mọc, hi vọng anh sẽ vui vẻ lên một chút.”
Hoắc Kiêu đứng trước mặt cô, khẽ cười nói: “Xem ra cô không phải đầu nấm.”
Vương Nhược Hàm ngước mắt lên, bốn mắt nhìn nhau với anh.
Đôi mắt là nơi rất nguy hiểm, đồng tử đen láy hệt như đầm sâu không đáy, nhìn lâu rồi dường như nó sẽ hút cả linh hồn vào đó.
Nó vốn không thể nào che giấu nổi tâm sự, lặng lẽ phát ra tín hiệu.
Hoàng tử bé khóc không thành tiếng, tất cả phi hành gia đều buông dụng cụ xuống, nào là búa sắt, đinh ốc, đói khát lẫn tử vong đều vứt ra sau gáy.
Cậu nói, trên một tinh cầu, trên hành tinh của cậu, trên trái đất có một hoàng tử bé cần được an ủi.
Anh ôm chặt lấy cậu trong lòng.
“Hoắc Kiêu.” Vương Nhược Hàm ngẩn người rất lâu, bất giác gọi anh, “Tôi….”
Hoắc Kiêu vội ngắt lời cô: “Cảm ơn cô.”
Vương Nhược Hàm mím môi: “Không cần khách sáo.”
Anh lặp lại một lần nữa: “Thực sự cảm ơn cô, cũng rất vui được quen biết cô. Dù là lần đầu tiên hay là lần thứ hai.”
Vương Nhược Hàm cong môi cười với anh.
Hoắc Kiêu cau mày, sau đó nhanh chóng giãn ra, anh mở miệng nói: “Cô nói xem, tại sao cô lại có thể tạo ra một khúc nhạc đệm trong cuộc đời bình ổn của tôi chứ, khiến người ta lúng túng không biết phải làm sao. Cô là một người khá thú vị, cô rất tốt, cho nên vẫn là câu nói trước kia, không cần vội vàng, nguyệt lão đang giúp cô chọn lựa, chúc cô hạnh phúc, cũng chúc nhân duyên của cô mau tới.”
Vương Nhược Hàm ngây người tại chỗ, trong đầu mê mang, cô cụp mắt đồng thời nụ cười trên mặt cũng rút đi.
Mãi lâu sau cô mới chậm rãi gật đầu: “Cảm ơn anh nhé, mượn lời tốt lành của anh.”
Hoắc Kiêu nói: “Xuống núi đi, tôi đưa cô đi làm.”
Vương Nhược Hàm ngước mắt nhìn anh, vẻ mặt có chút không được tự nhiên.
Bọn họ đã hoàn thành một cuộc tạm biệt quá đỗi trịnh trọng.
Trịnh trọng tới mức, hệt như sẽ không bao giờ gặp lại nữa.
Về đến xe, Hoắc Kiêu tiện tay lấy bình giữ nhiệt, mở nắp ra, anh đang định cầm lên uống bỗng chú ý đến vệt son trên thành cốc.
Hoắc Kiêu đậy nắp lại, đặt về chỗ cũ.
Quay về khu trung tâm cần hơn nửa tiếng, trên đường đi hai người đều im lặng, bầu không khi không hề giống với lúc tới.
Đường phố dần trở nên phồn hoa náo nhiệt, thành phố bắt đầu một ngày mới bận rộn.
Vương Nhược Hàm nghiêng đầu tựa vào cửa sổ xe, mượn thời gian ngủ bù để ngẩn người.
Cô với điện thoại trong túi ra, chặn hết tất cả mọi người rồi đăng một dòng trạng thái.
_____Sunset.
Hiện giờ cô buồn rầu cực điểm.
Chiếc xe con màu trắng chậm rãi đậu trước cổng bệnh viện, Hoắc Kiêu mở khóa xe, cuối cùng nói: “Công việc thuận lợi nhé.”
Vương Nhược Hàm gật đầu, kéo cửa xe ra, một chân bước ra, nhưng mông lại đặt vê chỗ ngồi, quay đầu hỏi Hoắc Kiêu: “Sau này tôi có thể gọi anh chơi game không?”
Hoắc Kiêu hơi khựng lại, đưa ra một đáp án không khẳng định: “Nếu tôi có thời gian.”
Vương Nhược Hàm thấy anh không nói chuyện, nét mặt trông có vẻ hơi ấm ức.
“Bình thường công việc của tôi cũng khá bận rộn, không chơi nhiều lắm.”
“Tôi biết rồi, tạm biệt.” Cô xuống xe, đi thẳng vào bệnh viện mà chẳng quay đầu lại, bước chân vội vã hệt như đang chạy trốn.
Trên đường đi, Vương Nhược Hàm thở hồng hộc, không nhịn được mắng một câu cặn bã.
Vừa mắng xong bản thân lại hơi chột dạ, người ta cặn bã chỗ nào chứ.
Ba tháng trước người bắt anh ngủ là mình, ngày thứ hai phủi mông chạy mất, từ chối lời mời kết bạn của đối phương cũng là mình.
Là cô nói không bao giờ liên lạc trước mà, sau đó lại còn mặt dày tìm người ta chơi game.
Rõ ràng biết người này không hề dịu dàng lương thiện như bề ngoài, rõ ràng biết bên trong anh vừa độc mồm vừa tự đại, người kìm lòng không đậu mà dao động là chính bản thân mình.
Nếu Hoắc Kiêu mà cặn bã thì cô chính là hà tiện.
Vương Nhược Hàm buồn bực cào tóc, tâm tình tốt đẹp cả ngày đã bị hủy hoại rồi.
“Nhược Hàm.”
Nghe thấy có người gọi tên mình, cô dừng bước quay đầu lại.
Tần Dã giơ tay, chào hỏi với cô: “Sớm nha.”
Vương Nhược Hàm điều chỉnh lại vẻ mặt, cười trả lời: “Sớm ạ.”
Tần Dã hỏi: “Ăn sáng chưa?”
Vương Nhược Hàm lắc đầu.
Tần Dã lấy một chiếc bánh quy trong túi ra.
Vương Nhược Hàm nhận lấy, nói: “Cảm ơn anh.”
Đợi thang máy tới, hai người cùng nhau đi vào.
Khi khoang thang máy bắt đầu lên cao, Tần Dã hỏi: “Hai hôm nay có rảnh không?”
“Dạ?”
“Mẹ anh muốn tới môt nhà hàng mới mở ăn thử, hỏi xem em và dì Phương có muốn đi cùng không.”
Vương Nhược Hàm gật đầu: “Vậy lúc về em hỏi mẹ xem.”
“Được.”
Thang máy nhanh chóng tới tầng ba, Tần Dã sải bước ra ngoài, chẳng rõ vì sao mà tinh thần lơ đãng, hay là xuất phát từ một loại thói quen nào đó, Vương Nhược Hàm cũng đi theo anh ta ra ngoài.
Bỗng nhiên Tần Dã ngừng lại, suýt nữa cô đụng vào người anh.
“Vẫn muốn quay về đúng không?” Tần Dã trêu chọc cô.
Vương Nhược Hàm ảo não thở dài một tiếng, giải thích nói: “Sáng nay em dậy hơi sớm, đầu óc vẫn chưa tỉnh táo.”
Tần Dã vươn tay bấm nút lên giúp cô: “Lên đi, anh đi làm đây.”
Vương Nhược Hàm gật đầu mỉm cười nói: “Bái bai.”
Đợi người đi mất, cô sụ mặt xuống, gõ lên đầu mình hai cái thật mạnh, làm gì đấy, mất mặt chết đi được.
Chẳng biết khi nào thang máy mới tới, dù sao cũng chỉ có hai tầng, Vương Nhược Hàm quyết định đi cầu thang bộ.
Cô vừa đi vừa mở wechat ra, xóa dòng trạng thái mà chỉ có bản thân nhìn thấy được.
Thấy giao diện trò chuyện có tin nhắn mới, Vương Nhược Hàm mở ra, là tin nhắn Chu Dĩ gưi tới: Trời má ơi? Tình huống gì đây? Mới sáng sớm mà có người số bước đi bộ đã phá vạn (Hàng 10k trở lên)? Vương Nhược Hàm nửa đêm cậu đi làm trộm hả?
Vương Nhược Hàm lạch cạch gõ: Gì mà làm trộm chứ, tớ mới là người bị trộm ý.
Chu Dĩ: Bị trộm cái gì? Báo cảnh sát chưa?
Vương Nhược Hàm trả lời đại: Bị trộm mất nhà rồi.
Cô nhét điện thoại vào trong túi, tay đỡ lên lan can tiếp tục trèo lên.
Bị trộm mất một trái tim thiếu nữ, nếu báo cảnh sát thì liệu có đòi được về không?
Có thể không?
------oOo------