Mình Yêu Nhau Đi

Chương 17: 17: Núi Lửa Sống Và Núi Lửa Chết




DỊCH: MIN

 

Hoắc Kiêu cầm hộp đồ chuyển phát nhanh quay về tòa nhà văn phòng, lúc đẩy cửa anh nghe thấy bên trong có tiếng nói chuyện, là Chu Dĩ đang gọi điện thoại.

“Sao lại làm ca đêm thế?”

“Chẳng phải cậu bảo năm nay bệnh viên cho các cậu nghỉ phép năm sao, lúc nào mới được nghỉ thế? Mau tới đây chơi với tớ.”

Hoắc Kiêu bắt được từ khóa quan trọng, đôi mắt bỗng sáng lên, bất giác thả chậm bước chân, vểnh tai lên nghe ngóng nội dung cuộc đối thoại của hai người họ.

“Được thôi, vậy cậu làm đi, bai bai, công việc vất vả rồi.” Chu Dĩ cúp điện thoại, cầm cốc lên đi rót nước, trông thấy Hoắc Kiêu đứng ở ngoài cửa không nhúc nhích, cô giơ tay lên khua khoắng trước mặt anh, “Sao lại đứng im ở đây?”

Hoắc Kiêu bừng tỉnh: “Hả.”

Chu Dĩ híp mắt nhìn anh: “Có việc?”

Hoắc Kiêu lắc đầu, nét mặt khôi phục như thường: “Không sao.”

Anh ngồi về vị trí của mình, cầm con dao văn phòng trong hộp ra để mở hộp đồ.

Chu Dĩ thấy anh cầm một chiếc hộp nhỏ sang chảnh bằng gỗ ra, tò mò hỏi: “Mua đồ tốt gì thế?”

Hoắc Kiêu mở ra, đẩy tới trước mặt Chu Dĩ cho cô xem.

Trông thấy món đồ bên trong, Chu Dĩ kìm lòng không đầu oa lên một tiếng, cô cầm chiếc cài ngực trong hộp ra, là con thỏ cầm đồng hồ trong [Alice ở xứ sở thần tiên], tạo hình lập thể hệt như thật, hoa văn tỉ mỉ mà phức tạp, nhìn kĩ cũng không thấy bất cứ tì vết nào, cầm trong tay có cảm giác rất đắt đỏ, không giống như đồ có thể mua được ở những cửa hàng trang sức bình thường.

“Cái này đắt lắm đúng không?”

Hoắc Kiêu khoanh tay ngả người ra ghế, hờ hững nói: “Bạn tôi có mở một cửa hàng trang sức cổ, cũng tạm, không đắt lắm.”

Chu Dĩ đặt chiếc cài ngực về trong hộp, hóng hớt nói: “Tình hình gì đây hở thầy Hoắc? Tặng ai đấy?”

Hoắc Kiêu đậy nắp hộp lại rồi bỏ vào trong ngăn kéo, không trả lời chính diện: “Cô đoán xem.”

Chu Dĩ cũng chẳng buồn dính chiêu này của anh, cô bưng cốc nước lên về chỗ ngồi của mình: “Tôi không đoán, anh thích thì nói.”

Hoắc Kiêu cười cười, mở máy tính của mình ra, nhớ tới một chuyện, anh quay sang hỏi Chu Dĩ: “Cô Chu này, có thể thương lượng một chuyện không?”

Chu Dĩ ngẩng đầu lên: “Nói.”

Hoắc Kiêu khoanh hai tay đặt sau lưng ghế, chớp mắt cười nói: “Môn tình hình quốc gia của học kì sau cho tôi lên đi.”

Chu Dĩ đã nhìn thấy tâm tư của anh: “Thế tôi dạy thay anh môn nào?”

“Viết luận của năm hai nhường cho cô.”

Chu Dĩ chẳng buồn nghĩ ngợi từ chối thẳng thừng: “Không thèm, anh hỏi Aaron xem thầy ấy có bằng lòng không đi.”

Hoắc Kiêu chậc một tiếng: “Chị ơi, cầu xin chị đấy.”

Chu Dĩ làm ra vẻ do dự: “Cũng không phải không được, vậy anh nói cho tôi biết chiếc cài ngực kia anh tặng ai đi?”

Hoắc Kiêu tránh khỏi tầm mắt của cô, kéo ghế lại ngồi thẳng lên: “Thế thì tôi vẫn nên đi hỏi Aaron xem sao.”

Chủ nhiệm nhanh chóng thông báo cuộc họp, trên đường lên phòng họp tầng hai, Chu Dĩ cứ nắm lấy chuyện này không buông: “Rốt cuộc là ai đấy? Là giáo viên trong trường chúng ta à?”

Hoắc Kiêu bị cô hỏi thấy phiền, trả lời cô nửa câu sau: “Không phải.”

Chu Dĩ thất vọng nói: “À, thế có lẽ là tôi không quen rồi.”

Hoắc Kiêu nghiêng đầu nhìn cô một cái, khẽ hắng giọng, bỗng thấy hơi chột dạ.

Ngày hôm đó trong lúc vô tình anh trông thấy Vương Nhược Hàm tặng bệnh nhân nhí chiếc kẹp hình con thỏ, vẫn luôn cảm thấy trên đồng phục của cô thiếu thứ gì đó.

Mua cái này đơn giản chỉ là nhất thời nổi hứng, khi cầm tới tay lại phát hiện bản thân dường như không có lý do cơ hội để tặng đi nữa.

Tạm thời cứ bỏ đấy đã, có lẽ sau này sẽ không bao giờ gặp lại nữa.

*

“Nhược Hàm, em ở lại một chút.” Y tá trưởng mở cuộc họp xong, điểm danh Vương Nhược Hàm.

Đợi những đồng nghiệp khác đều ra ngoài làm việc, Vương Nhược Hàm liếm môi: “Chị, có chuyện gì không ạ?”

Y tá trưởng rút tờ biểu xếp ca, chỉ vào hàng có tên cô hỏi: “Chuyện gì đây? Sao trực ca đêm tuần này đều là em thế?”

Vương Nhược Hàm trả lời: “À, em thích làm ca đêm.”

Tiết Hồng Băng lườm cô: “Em thích cái rắm ấy, chị theo nghề mười mấy năm nay lần đầu tiên thấy có người bảo thích làm ca đêm.”

Vương Nhược Hàm vội mỉm cười tạ tội: “Không phải em có ý đó, do những người khác không tiện mà, em không có nhiều gánh nặng có thể trực thì em trực thôi.”

Tiết Hồng Băng thở dài: “Em cân nhắc tới người khác có người già trẻ nhỏ cần chăm sóc, em cũng cân nhắc tới bản thân mình đi chứ, em sắp ba mươi rồi phải không? Còn nữa, tuy khoa chúng ta không thể so với những khoa khác, nhưng cũng liên quan tới mạng người, công việc không thể vượt quá tải trọng được có biết không?”

Vương Nhược Hàm gật đầu liên tục: “Vâng.”

“Sau này đừng trực đêm thay người khác mãi, bảo bọn họ có chuyện gì thì tới tìm chị, chị sẽ sắp xếp sau.”

“Vâng ạ.”

Tiết Hồng Băng vỗ vai cô, ngữ điệu hòa hoãn hơn: “Tuần này em vất vả một chút, chú ý nghỉ ngơi, có vấn đề gì thì nói cho chị biết.”

Vương Nhược Hàm mỉm cười rạng rỡ: “Vâng ạ, chị yên tâm.”

Sự thật chứng minh, lo lắng của y tá trưởng đúng là cấp thiết, con người có những lúc không thể tỏ ra mạnh mẽ quá.

Trực ca đêm liên tục mấy ngày, hai hôm đầu tiên Vương Nhược Hàm còn khỏe khoắn, nhưng đảo ngược đồng hồ sinh học, cơ thể nhanh chóng bị cắn trả.

Thế giới ban ngày tràn ngập tạp âm của ban ngày, rèm cửa trong phòng không thể che chắn hết được ánh sáng, lại thêm thần kinh căng thẳng sau khi làm việc không thể nào thả lỏng ngay được, Vương Nhược Hàm bắt đầu khó đi vào giấc ngủ.

Cũng không phải trước kia chưa từng trực đêm liên tục như thế này, năm ngoái khi tình hình bệnh dịch nghiêm trọng nhất, mấy mươi tiếng làm việc liên tục cũng chẳng cảm thấy gì, có lẽ là sắp ba mươi, ngay cả khi có một trái tim trẻ trung, cơ thể chỉ có thể ngoan ngoãn già đi.

Lâm Huệ thấy sắc mặt của cô không tốt, lo lắng cho trạng thái của cô, đề nghị nói: “Chị không sao chứ? Hay là hôm nay em thay chị, chị về nhà sớm nghỉ ngơi đi.”

Vương Nhược Hàm xua tay, hôm nay chỉ trực nửa ca, không cần phải làm xuyên đêm, cô cũng không buồn ngủ, chỉ là cả người chẳng có chút tinh thần nào, bẹp miệng nói: “Chị không ăn cơm tối nữa, vào phòng nghỉ nằm một lát, có việc thì gọi chị nhé.”

“Được ạ, trong tủ của em có sô cô la, chị mà đói thì tự lấy ăn nha.”

Vương Nhược Hàm ra dấu “OK” .

Cô đi vào phòng nghỉ vừa ngồi xuống, cầm điện thoại muốn đặt báo thức, thì nhận được tin nhắn của Tần Dã, hỏi cô có bận không.



Vương Nhược Hàm gõ chữ trả lời: Hiện giờ không bận.

Tần Dã: Ăn tối chưa?

Vương Nhược Hàm: Vẫn chưa.

Tần Dã: Vậy đi thôi, đi ăn cơm tối, có chút chuyện muốn nói với em.

Vương Nhược Hàm tháo mũ y tá xuống, không nghĩ ra được là chuyện gì, cô đồng ý: Được, vậy em qua đó tìm anh.

Lúc cô xuống tầng ba, Tần Dã đã đợi ở cửa thang máy, vừa nhìn thấy cô là cau mày: “Sao quầng thâm mắt nghiêm trọng thế?”

Vương Nhược Hàm ôm mặt: “Thật ạ? Dạo này trực ca đêm hơi nhiều.”

Tần Dã gật đầu, dặn dò cô: “Chú ý nghỉ ngơi.”

Hai người đi vào nhà ăn, Vương Nhược Hàm chiếm chỗ, Tần Dã đi lấy cơm.

Cô ngồi đó nhìn xung quanh một lượt, vẫn có chút để ý tới ánh mắt của những người xung quanh, nhưng bỗng nhiên lại nghĩ trong bệnh viện có bao nhiêu y tá bác sĩ, cũng không nhất định có người nhận ra hai người họ, hơn nữa thanh giả tự thanh, bị người ta nhìn thấy thì có làm sao.

Vương Nhược Hàm thở phào một hơi, chậm rãi thả lỏng bản thân.

Trước khi động đũa, cô hỏi Tần Dã: “Tìm em có việc gì thế?”

Tần Dã chia đũa cho cô, hé môi nói: “Em biết đấy, hai năm nay mẹ anh đang làm chế tác phim truyền hình.”

Vương Nhược Hàm gật đầu, chỉ là không biết tại sao anh lại nhắc tới chuyện này.

Tần Dã nói tiếp: “Dạo này ấy mà, trong tay bà có một bộ phim, trong đó có một vai diễn, là mẹ của nữ chính, mẹ anh cảm thấy rất thích hợp với dì Phương.”

Vương Nhược Hàm ngơ người, nghi ngờ bản thân mình hiểu sai: “Ý gì ạ? Bảo mẹ em đi đóng phim á?”

Tần Dã thấy phản ứng của cô, cười nói: “Nhìn kiểu này thì dì vẫn chưa nói với em nhỉ.”

Vương Nhược Hàm lướt qua một lần nữa: “Dì Kiều muốn mẹ em đi đóng phim, là ý này đúng không?”

Tần Dã gật đầu: “Lúc thử vai chọn rất nhiều diễn viên, đều không thích hợp, 40 tuổi thì quá trẻ, 50 trở nên thì không có kiểu này.”

Vương Nhược Hàm hỏi: “Kiểu gì ạ?”

Tần Dã không biết nhiều, miêu tả đại khái: “Không phải vai diễn người mẹ truyền thống, lúc trẻ là diễn viên múa, thích cái đẹp, thính cách cởi mở phóng khoáng.”

Vương Nhược Hàm vừa nghe, đã hiểu ra, cái này chỉ cần Phương Xuân Hoa diễn bản sắc của mình là được, rất phù hợp với con người bà.

“Anh nghe mẹ anh nói, cảnh của vai diễn này khá nặng, cho nên bên chế tác chọn rất nghiêm.”

Vương Nhược Hàm có chút lo lắng: “Vậy Phương Xuân Hoa nhà em có được hay không? Bà ấy không đóng phim lâu lắm rồi.”

Tần Dã nói với cô: “Đã thử vai, nếu như dì bằng lòng, vậy cơ bản đã được xác định rồi.”

Vương Nhược Hàm thở phào một hơi, cười rộ lên: “Vậy chẳng phải rất tốt sao?”

Tần Dã: “Nhưng dì vẫn chưa chính thức gật đầu.”

Vương Nhược Hàm không hiểu nổi: “Bà ấy không muốn diễn à?”

Phía trước đều là đệm lót, mục đích Tần Dã tìm Vương Nhược Hàm chính là điều này, anh ta nghiêm chỉnh nói: “Không phải không muốn, là có vướng bận. Cho nên mẹ anh bảo anh tới tìm em, bà ấy nghĩ nếu em có thể ủng hộ dì, có lẽ dì ấy sẽ thoải mái hơn chút.”

Vương Nhược Hàm ngẫm nghĩ gật đầu.

Tần Dã do dự một lát, mở miệng nói: “Thực ra rất lâu trước kia dì Phương từng muốn quay lại rồi.”

Vương Nhược Hàm ý thức được điều gì đó, biểu cảm trên mặt cứng đờ: “Chẳng là là vì em nên mới….”

Tần Dã dịu giọng an ủi cô: “Đừng nghĩ nhiều, có lẽ dì ấy cảm thấy cuộc sống hiện tại cũng rất tốt.”

Tâm trạng của Vương Nhược Hàm bỗng phức tạp: “Anh nói bà ấy trước nay chưa từng nhắc tới những chuyện này với em, em chẳng biết gì cả.”

Tần Dã thở dài một tiếng: “Nhiệm vụ của anh đến đây thôi, tìm cơ hội trò chuyện với dì nhé.”

Ăn xong cơm tối, hai người tự về chỗ mình làm việc.

Trong lòng Vương Nhược Hàm còn vướng bận, nhưng không biết làm thế nào để mở miệng nói với mẹ mình, chắc là Phương Xuân Hoa cũng đang phiền não.

Năm mười tám tuổi mới đặt chân tới Kim Lăng, cô nói với Tần Dã, vì cô cảm thấy bị bỏ rơi khi bố tái hôn, cho nên mới chạy tới vòng tay của mẹ.

Câu nói này có lẽ đã truyền tới tai của Phương Xuân Hoa, cho nên sau này bà mở một tiệm thẩm mĩ, đưa theo con gái yên ổn sống qua ngày.

Nghe thấy tiếng chuông y tá vang lên, Vương Nhược Hàm sắp xếp lại cảm xúc, chìm vào trong công việc.

Lúc bận rộn sẽ không cảm thấy mệt mỏi, cũng không cảm nhận được thời gian đang trôi đi.

Đợi đến khi kết thúc cơ thể đã mệt mỏi không thiết thứ gì.

Vương Nhược Hàm thay quần áo, bình quân năm giây ngáp một cái, Lâm Huệ dặn dò cô: “Đợi lát nữa chị đừng ngủ quên trên taxi đấy, nhớ nhìn đường.”

Vương Nhược Hàm cười với cô ấy: “Biết rồi.”

Cô lê cơ thể mệt mỏi tới cửa thang máy, con đường trước mặt bị người ta chặn lại.

Tầm mắt của Vương Nhược Hàm dừng trên đôi mũi giày nhọn rồi di chuyển lên trên, cuối cùng cô ngửa đầu, nhìn vào gương mặt xinh đẹp tinh tế nhưng đang bừng bừng lửa giận.

Dung Hoan bực bội nói: “Đợi cô nửa ngày rồi, sao bây giờ mới tan làm thế?”

Hàng mi của Vương Nhược Hàm chớp động, ngẩn người mãi lâu sau mới nói: “Hả?”

Dung Hoan lên trước một bước: “Có việc tìm cô.”

Vương Nhược Hàm bỗng thấy nặng nề, chẳng qua hôm nay cô chỉ ăn chung với Tần Dã bữa cơm, lẽ nào tin đồn lại bay đầy trời rồi? Cô khoanh hai tay bảo vệ ngực, cảnh giác nói: “Tôi với anh ấy thực sự không có gì hết, cô bình tĩnh chút đi.”

Dung Hoan như lọt vào trong sương mù: “Cô đang nói gì đấy.”

Vương Nhược Hàm quan sát nét mặt của cô ta, buông tay xuống hỏi: “Vậy cô đến tìm tôi làm gì?”

Dung Hoan kì kì quặc quặc nặn ra hai chữ: “Có việc.”

“Việc gì?”

Dung Hoan nhìn quanh bốn phhía: “Chỗ này không tiện nói, có thể đổi sang chỗ khác không?”

Vương Nhược Hàm ngập ngừng không lên tiếng.



Dung Hoan cau mày: “Cô xem tôi đã đợi cô mấy tiếng đồng hồ rồi, cô không thể để tôi mất công chứ.”

“Thế nhưng tôi….”

“Tôi mời cô ăn khuya, đợi chút nữa sẽ đưa cô về nhà, được không?”

Vương Nhược Hàm ngước mắt nhìn Dung Hoan, lo lắng thực sự có chuyện, cô gật đầu nói: “Được thôi.”

Hàng mày của Dung Hoan giãn ra, kéo tay cô đi mất.

Hai mươi phút sau, hai người họ ngồi trong một quán bar, nhân viên phục vụ bưng rượu lên, Vương Nhược Hàm vẫn cảm thấy những chuyện vừa rồi xảy ra hệt như trong mơ.

Dung Hoan dùng hai tay bưng ly rượu lên, đưa tới trước mặt cô: “Trước khi bắt đầu tôi xin lỗi cô trước, cô rời khỏi khoa răng hàm mặt cũng có một phần trách nhiệm của tôi, tôi xin lỗi.”

Vương Nhược Hàm cầm ly lên, giơ được một nửa lại thu về: “Tôi không chấp nhận, lời xin lỗi của cô đã quá muộn màng.”

Dung Hoan đặt ly rượu lên bàn cái cụp, lúc cô ta vội lên tốc độ nói cực nhanh: “Không phải tôi không muốn đâu, trước đó Tần Dã không cho phép tôi tìm cô, nói là cô nhìn thấy tôi là phiền, bảo tôi đừng tới làm phiền cô.”

Vương Nhược Hàm không nhịn được cười ra tiếng, Tần Dã nói không sai, hồi ấy ngoài mặt cô giả bộ như không để bụng, nhưng thực ra trong lòng đã rất muốn tìm người tẩn một trận.

“Hơn nữa.” Dung Hoan nhấn mạnh, “Tôi phải nói rõ với cô, lời đồn không phải tôi tung ra đâu, là mấy con y tá kia, khi tôi cãi nhau với Tần Dã trong văn phòng, trong lúc vội có khả năng nhắc đến tên cô, nhưng tôi tuyệt đối không nói cô trà xanh tâm cơ, thật đó, tôi thề.”

Vương Nhược Hàm đã không để bụng mấy chuyện này từ lâu rồi, hồi ấy có ấm ức thế nào nhưng giờ nghĩ lại cũng chỉ có thế, cô cũng biết trong chuyện này Dung Hoan không có gì sai.

“Vậy hôm nay cô tìm tôi có chuyện gì?”

Dung Hoan uống một hớp rượu, sắc mặt nặng nề: “Có phải gần đây Tần Dã có bạn gái mới không?”

Vương Nhược Hàm trợn to mắt: “Hả?”

Dung Hoan nói: “Hôm nay tôi tới bệnh viện, nghe bác sĩ Lộ nói, anh ta bảo hôm nọ trông thấy Tần Dã và một cô gái ở trung tâm thương mại.”

Hô hấp của Vương Nhược Hàm bỗng ngừng lại, cô chột dạ nuốt nước bọt: “Ai thế?”

Dung Hoan sầu đời, vừa khổ sở vừa ấm ức: “Nói là không nhìn rõ mặt, không biết là ai.”

Vương Nhược Hàm thầm thở dài một hơi, bác sĩ Lộ đó mới tới khoa rằng hàm mặt không bao lâu, không thân thiết gì với cô, xem ra không nhận ra được.”

“Chắc là không phải bạn gái đâu, tôi chưa nghe nói tới.” Cô uống một ngụm đồ uống trước mặt, bỗng hỏi: “Vậy cô tới tìm tôi làm gì? Chẳng phải cô luôn cảm thấy tôi thích Tần Dã à?”

Dung Hoan tì cánh tay lên mặt bàn, tới gần cô nói: “Trước kia tôi cũng từng nghi ngờ, nhưng tôi nghĩ, hai người quen biết từ đời nào rồi còn chẳng bên nhau, cô với anh ấy là không có khả năng nhất, hai người chỉ là anh em đơn thuần thôi, đúng không?”

“Tôi.” Vương Nhược Hàm nghẹn lời, sao người nào cũng nói như thế này vậy.

Vương Nhược Hàm gọi một món đồ vặt, cô vội lấp đầy chiếc bụng rỗng, vừa gặm cánh gà vừa lầu bầu: “Cô tìm tôi chỉ vì vấn đề này?”

“Đương nhiên không phải.” Dung Hoan ngửa người ra sau, lười biếng dựa lên sô pha, gương mặt buồn phiền, “Tôi không có bạn bè chị em gì, trong số người quen biết thì chỉ có cô thân thiết với Tần Dã nhất.”

Vương Nhược Hàm nhìn cô ta một cái, trong lòng cô hình tượng của Dung Hoan vẫn luôn là đại tiểu thư cao ngạo, không ngờ rằng cũng sẽ có một mặt như thế này.

Dung Hoan hỏi cô: “Cô nói thử xem, làm thế nào để dỗ đàn ông?”

Vương Nhược Hàm nhún vai: “Tôi cũng không biết, có kinh nghiệm đâu.”

Dung Hoan lại hỏi: “Vậy trước kia cô với bạn trai cũ cãi nhau, thì xử lý thế nào?”

Vương Nhược Hàm nghĩ ngợi, trả lời: “Chưa từng cãi nhau, nếu như tới bước cãi nhau, bình thường thì tôi toàn chia tay luôn thôi.”

Dung Hoan trợn to mắt.

Vương Nhược Hàm lắc đầu, quay lại chủ đề chính: “Vừa rồi ý của cô là, Tần Dã giận cô?”

Dung Hoan gật đầu: “Không thèm để ý đến tôi, mặt nặng mày nhẹ cho tôi xem kia.”

Vương Nhược Hàm chỉ nghe không thôi đã thấy không thể tin nổi:

” Tần Dã mặt nặng mày nhẹ với cô?”

Dung Hoan cười khổ: “Ừ, còn không cho tôi đi tìm anh ấy nữa.”

Vương Nhược Hàm cảm thấy lạ lùng: “Không phải là cô chuyển ra khỏi nhà mới à?”

“Anh ấy thà rằng ở bệnh viện cũng không về nhà, tôi chỉ có thể quay về nhà bố mẹ thôi.”

Vương Nhược Hàm mím môi, không ngờ tình hình lại nghiêm trọng như vậy: “Cho nên rốt cuộc hai người vì sao lại cãi nhau.”

Dung Hoan xua tay: “Không dễ giải thích, dù sao thì cô giúp tôi với, hôm nay đi trung tâm thương mại một chuyến không tính, vậy hai hôm nữa gặp mặt người lớn thì tôi làm thế nào?”

Vương Nhược Hàm buông nĩa xuống, gãi đúng chỗ ngữa: “Tần Dã có biết cô đang vội vàng thế này không?”

“Sao có thể để anh ấy biết được.”

Vương Nhược Hàm nghiêm túc nói: “Cô phải để anh ấy biết.”

“Sao mà biết?”

Quân sư đầu chó Vương Nhược Hàm vạch kế: “Tuy tôi không có kinh nghiệm, nhưng tôi biết, dỗ đàn ông không cần nghĩ nhiều, càng thô tục càng tốt, trước tiên mỗi ngày cô tặng một bó hoa hồng tới văn phòng, tôi không tin anh ấy không phản ứng.”

Dung Hoan do dự: “Hả? Không tốt lắm đâu.”

Vương Nhược Hàm đe dọa: “Cô lo lắng thể diện, ngày mai anh ấy dẫn người về gặp người lớn đấy!”

Dung Hoan còn ngập ngừng: “Làm gì có cô gái nào tặng hoa cho đàn ông bao giờ.”

Vương Nhược Hàm lắc đầu chỉ điểm cho cô ta: “Hiện tại vai diễn đã đảo ngược rồi, Tần Dã mới là cô gái cần được dỗ dành .”

Dung Hoan ngẫm nghĩ, cảm thấy cũng có đạo lý: “Được, tặng hoa.”

Vương Nhược Hàm hài lòng gật đầu.

Đột nhiên, ánh sáng xẹt qua đầu, cô lấy điện thoại trong túi ra.

Một bó hoa cô không mua nổi, nhưng trang bị trong game tích được rất nhiều hoa hồng kia.

Cô bấm vào nút tặng, cũng không nhiều, mỗi hôm một bông.

Cô không tin hàng chữ tiếng Anh kia không có phản ứng.

 

------oOo------