Mình Yêu Nhau Đi

Chương 16: 16: Cơn Gió Lùa Đáng Ghét




DỊCH: MIN

 

Vương Nhược Hàm ngây người nhìn Tần Dã: “Hả….”

Tần Dã thu hồi tầm mắt, hai tay đặt lên vô lăng, cười nhẹ một cái: “Lần trước em bảo đi cùng bạn tới, anh mới đi vào xem thử, trong đó cũng chỉ có một người đàn ông trẻ tuổi, hình như họ Hoắc? Là cậu ta đúng không?”

Vương Nhược Hàm vô thức há miệng phủ nhận: “Không phải.”

“À, vậy anh đoán nhầm rồi.”

Vương Nhược Hàm cắn môi, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Sao bỗng nhiên lại nói tới chuyện này thế ạ?”

Tần Dã nhìn cô một cái, hiểu ý cười nói: “Anh muốn hỏi em từ lâu rồi, không phải thật à?”

Vương Nhược Hàm lắc đầu: “Không phải.”

“Yên tâm đi, mời em với dì dùng bữa không có ý gì khác, chỉ là mẹ anh cảm thấy hình như từ sau khi em chuyển khoa thì hơi xa cách với nhà anh, chúng ta lại bởi những lời kia không qua lại với nhau mấy nữa, không muốn vì người khác mà quan hệ xa cách.”

Vương Nhược Hàm thở phào một hơi: “Như vậy à.”

Thời gian vẫn còn sớm, Tần Dã thở dài một tiếng, nhân cơ hội này kiếm người trút bầu tâm sự: “Dạo này mẹ anh lại bắt đầu bận rộn chuyện không đâu, giục anh kết hôn.”

Vương Nhược Hàm gãi đầu: “Thế nhưng anh và Dung Hoan chia tay mới mấy tháng thôi mà.”

“Ừ.” Tần Dã nặng nề thở dài, nở nụ cười chua chát, “Bà ấy nói anh lãng phí thời gian năm năm, nên vội rồi.”

Anh ta với lấy hộp kẹo bạc hà, đổ vào tay mình hai viên, sau đó đưa cho Vương Nhược Hàm: “Hai hôm nữa lại phải gặp một cô gái, nói là nhỏ hơn anh ba tuổi, là sinh viên xuất sắc mới du học về.”

Vương Nhược Hàm nhét kẹo vào trong miệng: “Vậy anh đi gặp cô ấy không?”

“Gặp thôi, trước đó đã từ chối mấy người rồi.”

Vương Nhược Hàm nhìn anh một cái, cô cẩn thận hỏi: “Vậy Dung Hoan thì sao?”

Ý cười trên mặt Tần Dã nhạt đi: “Cô ấy thế nào?”

“Nếu như chị ta biết anh đi xem mắt, sẽ không đơn giản như hồi làm loạn trong khoa răng hàm mặt đâu, mà là đập luôn thành Kim Lăng đấy.”

Tần Dã bị cô chọc cười: “Nào có khoa trương như vậy chứ.”

Vương Nhược Hàm nhún vai: “Dù sao ai cũng nhìn ra được chị ta thích anh bao nhiêu, anh không thử dỗ thêm xem sao, nói không chừng chị ta sẽ hết giận đấy.”

“Không dỗ nữa.”

“Hả?”

Tần Dã đè giọng: “Lần này là anh đề nghị chia tay.”

Vương Nhược Hàm ngạc nhiên nhìn anh, không thể tin nổi: “Anh đề nghị à?”

“Ừ.” Tần Dã gật đầu, “Kết thúc thật rồi.”

“Vì sao….”

Dưới ánh đèn vàng vọt trong xe, Vương Nhược Hàm tỉ mỉ đánh giá người đàn ông trước mặt, bao nhiêu năm nay, biến hóa của anh cũng rất lớn, trước kia ấm áp dịu dàng, hiện giờ Tần Dã chín chắn kiệm lời, luôn cười rất nhạt, không còn tự nhiên phóng khoáng vô lo vô nghĩ như trước kia nữa.

Nói trắng ra chính là anh ta không còn vui vẻ như trước kia nữa.

Anh ta nói với Vương Nhược Hàm: “Anh cảm thấy, không thể cứ coi lòng tốt của người khác thành lẽ đương nhiên được, một lần hai lần anh còn vui vẻ dỗ dành dung túng, lâu dần cũng sẽ mệt mỏi, không nhúc nhích nổi nữa.”

Vương Nhược Hàm không hỏi tiếp nữa, chủ đề này quá mức nặng nề, hai người không thích hợp để trò chuyện thêm.

Cô chỉ cảm thấy buồn thay anh ta, cô đã từng thật lòng chúc phúc cho người này, hi vọng anh có thể vui vẻ hạnh phúc, được như ý nguyện.

Mười tám tuổi cho tới hai mươi ba tuổi, Vương Nhược Hàm thích Tần Dã trọn vẹn năm năm.

Không được coi là mối tình đầu, cô cũng không phải là cô gái thuần khiết chưa từng yêu đương gì cho cam.

Tay kéo va li, trong cái oi bức cuối hè người đầu tiên mà cô trông thấy chính là anh ta.

Lúc ấy Tần Dã hệt như một cơn gió mát, chậm rãi thổi tới, lăn tăn gợn sóng.

Vẻ ngoài đẹp trai, gia thế tốt, tính cách tốt, thành tích tốt, Vương Nhược Hàm luôn liệt kê ra từng ưu điểm của anh ta trong nhóm bạn tốt của mình.



Cuối cùng cô cho ra kết luận: “Lấy anh ấy làm đối tượng yêu thầm, tớ đều cảm thấy tớ không xứng.”

Trịnh Diên bất mãn khi cô nói vậy: “Đừng coi nhẹ bản thân, cậu thì làm sao hả, bé Hàm của chúng ta người gặp người thích, hôm qua tớ còn gặp bạn trai cũ của cậu, cậu ta còn hỏi thăm tớ về cậu đấy.”

Vương Nhược Hàm ngồi thẳng người dậy, nghiêm túc nói: “” Bạn trai cũ nào thế?”

Trịnh Diên nói ra một cái tên: “Thịnh Tốn.”

Vương Nhược Hàm cao giọng lên: “Ai cơ?”

Thế nhưng Trần Văn Hoan đã nhớ ra: “Tớ biết rồi, chính là gã thích giả ngu ấy, ngày nào cũng nói trong lớp rằng tiền tiêu vặt của cậu ta mỗi tháng một vạn.”

Vương Nhược Hàm vỗ đùi: “À, à, à, cậu ta hả.”

Thành tích của Thịnh Tốn khá tốt, vẻ ngoài thanh tú ưa nhìn, không có tật xấu gì lớn, chỉ là thích khoe khoang giàu có, khi ấy trong lớp có khá nhiều người nhìn cậu ta không vừa mắt.

Sau khi Vương Nhược Hàm đồng ý lời tỏ tình của Thịnh Tốn, ngày nào người ta cũng ân cần mua bánh kem trà sữa, cô bảo rằng một mình cô nên rất ngại ăn, bảo Thịnh Tốn mua thêm năm phần, chia cho mỗi chị em của cô một phần.

Sau đó Thịnh Tốn lấy lý do cô quá thực dụng để chia tay.

Bỗng nhiên bị nhắc tới chuyện này, Trịnh Diên lôi hết bạn trai cũ của Vương Nhược Hàm đánh giá một phen, hiện giờ nghĩ lại đúng là người này còn lạ lùng hơn người kia.

“Cực phẩm nhất là cán sự lớp hai kia, các cậu có biết vì sao cậu ta lại theo đuổi tớ không? Vì cậu ta cảm thấy chỉ cần ở cùng tớ, tớ sẽ chia cho cậu ta một phần đề cương với đề thi bảo mật, ôi má ôi, nếu bố tớ mà cho tớ mấy thứ ấy thật, tớ có đến nỗi phải xếp hạng chót lớp không?”

Đám chị em đã cười rộ lên, nhiều năm nay cũng chẳng có thú vui gì khác, chỉ thích hóng hớt mà thôi.

Vương Nhược Hàm thở dài, nằm ngửa trên giường: “Cho nên ấy mà, hiện giờ có một Tần Dã, thực sự khiến tớ cảm thấy chỉ có thể ngắm nhìn từ xa thôi.”

Lư Sam Sơn khuyên răn cô: “Cậu sợ gì chứ, các cậu tương lai một người là bác sĩ một người là y tá, đẹp đôi biết bao, Giang Trực Thụ và Tương Cầm bản hiện thực đó.”

Vương Nhược Hàm phì cười ra tiếng, cô ôm hai má nóng rực vùi đầu vào trong gối: “Thôi đi nha.”

Năm thứ hai đại học, có lần cô trốn đi xem concert, gần đến nửa đêm mới kết thúc.

Bên ngoài nơi tổ chức có rất nhiều tài xế xấu bụng đang đợi khác, đôn giá tiền lên gấp đôi.

Xe buýt và tàu điện ngầm đã dừng hết, một mình Vương Nhược Hàm không muốn cũng không dám lên những chiếc xe này, cô cắn răng đứng bên lề đường, vừa bất lực vừa tuyệt vọng.

Cô dùng chiếc điện thoại còn sót chút pin cuối cùng gọi cho Tần Dã, sau khi điện thoại được kết nối nghe thấy giọng của anh ta bỗng cô trào nước mắt.

Hồi ấy là mùa đông, gió đêm lạnh lẽo thổi qua, để lại đám lá khô dưới mặt đất.

Tần Dã nhìn thấy cô bên vệ đường, dừng xe chạy tới.

Vương Nhược Hàm không còn nhớ ngày đó anh ta mở miệng nói câu đầu tiên là gì, có lạnh không hay là không việc gì chứ.

Cô chỉ nhớ lòng bàn tay của Tần Dã rất ấm áp, không giống với bàn tay lạnh lẽo như băng đã của mình vào mùa đông, cô sưởi thế nào cũng không ấm được.

Cứ như vậy Vương Nhược Hàm bắt đầu yêu thầm người ta, năm cô mười sáu từng người bạn trai này nối tiếp người kia, nhưng đến khi gặp được người mình thực sự thích lại thấy lạ lùng, trong lòng càng quan tâm, ngoài mặt càng tỏ vẻ không để ý.

Cô nói rằng cô chưa từng nghĩ chuyện gì khác, chỉ đơn thuần là thích, Tần Dã đáng để cô thích.

Cho nên khi Dung Hoan xuất hiện, Vương Nhược Hàm cũng không buồn quá nhiều, thậm chí còn mừng thay anh ta.

Nhà Dung Hoan làm về máy móc trong y học, cô ta chủ yếu phụ trách mảng niềng răng, khi ấy niềng răng nội địa không được chào đón cho lắm, về cơ bản người bệnh đều lựa chọn niềng răng nhập khẩu. Dung Hoan tới bệnh viện bàn chuyện hợp tác, chạy tới khoa rằng hàm mặt ba lần, kết quả niềng răng còn chưa bàn xong, cô ta đã bắt cóc mất bác sĩ đẹp trai nhất khoa rằng hàm mặt là Tần Dã đi rồi.

Đó là một người con gái hoàn toàn khác biệt với Vương Nhược Hàm, kiêu ngạo háo thắng, tính cách thẳng thắn, có gì nói nấy, thích nổi giận, nhưng không thích khóc.

Thì ra Tần Dã thích người như vậy, Vương Nhược Hàm nhanh chóng tiếp nhận chuyện này, hơn nữa còn kết thúc tình cảm đơn phương năm năm của mình trong thầm lặng.

Trịnh Diên thấy tiếc thay cô, đã nói là cho dù không tỏ tình thì cũng phải để người ta biết chứ.

Vương Nhược Hàm lắc đầu, không đáng tiếc, Tần Dã là cơn gió cuối hè, anh ta đến trong lúc cần đến đã rất tốt rồi.

Thế nhưng hiện giờ cô có chút buồn và đáng tiếc, cô mong Tần Dã và người mình yêu cuối cùng cũng trở thành thân thuộc hơn ai hết.

Sau khi về nhà, Vương Nhược Hàm đặt điện thoại trên bàn trang điểm, vừa tẩy trang vừa gọi điện thoại cho nhóm chị em tốt.

Trần Văn Hoan hỏi: “Không phải chứ? Hai người họ hết hi vọng thật rồi à?”

Vương Nhược Hàm: “Ừ, tớ thấy hình như nguội lạnh thật rồi.”

Trần Văn Hoan tiếc nuối nói: “Ấy, đáng tiếc quá, bác sĩ đẹp trai với tiểu thư nhà giàu, cặp đôi đẹp biết bao.”

Lư Sam Sơn nói: “Vậy sao Vương Nhược Hàm cậu không lên? Cơ hội rõ tốt.”

Vương Nhược Hàm vô cùng tỉnh táo nói: “Tình cảm tớ dành cho Tần Dã đã kết thúc từ lâu rồi có được không, tớ không ăn cỏ nhai lại đâu.”



Trần Văn Hoan cười cô: “Rõ ràng là yêu đơn phương, cậu nói như kiểu hai người từng ở bên nhau ý.”

Vương Nhược Hàm hừ một tiếng: “Trần Văn Hoan cậu không biết nói chuyện thì có thể đừng nói.”

Lư Sam Sơn gật đầu nói: “Tớ nghĩ cũng đúng, cậu quen Tần Dã còn sớm hơn Dung Hoan bao nhiêu, nếu anh ta mà thích cậu đã thích từ lâu rồi.”

Vương Nhược Hàm trợn trắng mắt, đám chị em này dường như người này còn biết chọc tức hơn người kia: “Tớ nói Lư Sam Sơn cậu có ý gì hả, tớ sao hả, người trong bệnh viện theo đuổi tớ cũng không ít đâu.”

Lư Sam Sơn giơ tay đầu hàng: “Được, được, được, Tần Dã không nhìn trúng cậu là do anh ta mù.”

Chu Dĩ hỏi: “Vậy dạo này cậu thế nào? Tháng tư cậu tới chùa Kê Minh đúng không, thế nào rồi, hoa đào nở chưa?”

Vương Nhược Hàm thay bằng giọng điệu khác, đè giọng xuống nói: “Cậu đừng nói, đúng là có một đóa nở thật.”

Những người khác lập tức trở nên kích động, truy hỏi cô đó là ai.

Vương Nhược Hàm tẩy sạch vết son trên môi, úp mở: “Thì gặp được một người khá thú vị, thế nhưng tàn rồi, sau này lại nói đi, dạo này tớ không rảnh lo chuyện này, khoa tớ lại có một y tá chuẩn bị từ chức.”

Trịnh Diên hỏi cô: “Vậy còn cậu? Đúng là khoa nhi vất lắm đấy, có định cân nhắc đổi sang khoa khác không, ít nhất môi trường yên lặng chút.”

Vương Nhược Hàm trả lời: “Tớ thấy khoa nhi khá ổn mà, dạo này không đi được đâu, yên tâm đi, tớ còn trẻ có thể chịu được.”

Mấy chị em tùy tiện chọn một chủ đề để trò chuyện, mãi đến khi có con đang gọi mẹ, có chồng đang giục đi ngủ, lúc này mới kết thúc cuộc trò chuyện.

Vương Nhược Hàm là thanh niên cô đơn, một thân nhẹ nhõm, mười một giờ đối với cô mà nói, đêm vừa mới bắt đầu thôi.

Cô làm vệ sinh cá nhân xong, chui vào ổ chăn, chuẩn bị đánh hai ván game rồi đi ngủ.

Cô xem danh sách bạn bè thấy Hoắc Kiêu đang online, Vương Nhược Hàm nhanh chóng gửi lời mời cho anh.

Mãi không thấy có động tĩnh gì, cô lại gửi tiếp.

Hai giây sau, ảnh đại diện của anh tối đi, trạng thái trên trò chơi hiển thị “Đã offline” .

Vương Nhược Hàm nắm chặt điện thoại, nét mặt nặng nề, anh có ý gì đây?

Cô tức sôi máu quay lại giao diện wechat, gõ chữ chất vấn: Ý là không muốn chơi cùng tôi hả?

Hoắc Kiêu: Cái gì?

Vương Nhược Hàm: Tôi kéo anh sao lại không để ý đến tôi?

Hoắc Kiêu: Tôi chỉ lên một lát thôi, không muốn chơi.

Vương Nhược Hàm: Khừa khừa, không cần tìm cớ nữa. Về Thân thành là lật mặt không nhận người đúng không, thiệt cho tôi còn coi anh là bạn đấy.

Hoắc Kiêu: …

Khung chát hiển thị dòng “đối phương đang nhập” …., Vương Nhược Hàm khoanh tay chờ đợi, xem anh giải thích thế nào.

Hoắc Kiêu: Có một sinh viên mất liên lạc, tôi đăng nhập xem có phải cậu ta đang chơi game không, cho nên mới không trả lời tin nhắn của tôi. Dạo này phải dẫn dắt một hạng mục, khá là bận rộn, không có thời gian chơi, không nhằm vào cô.

Giờ tới lượt Vương Nhược Hàm không nói lên lời: ….Như vậy hả.

Hoắc Kiêu: Ừ, tôi đã gửi tin nhắn cho cậu ta trên game rồi, hi vọng lúc cậu ta PK có thể nhìn thấy.

Vương Nhược Hàm: ….

Vương Nhược Hàm: Vậy tôi không làm phiền nữa, anh bận đi, bai bai.

Hoắc Kiêu: Bai bai.

Buông điện thoại xuống, Vương Nhược Hàm rút chiếc gối sau lưng ra, nằm thẳng xuống, nhìn chằm chằm lên trần nhà ngẩn người.

Nếu Tần Dã là cơn gió cuối hè, vậy còn Hoắc Kiêu thì sao?

Vương Nhược Hàm ngứa răng nghĩ, anh nhất định là một cơn gió lùa đáng ghét, không để ý sẽ lùa vào trong nhà.

Đi ngủ.

 

------oOo------