Chương 16: Ước mơ trường sinh bất tử
Năm giờ sáng, Đế quốc ngày 21 tháng 4 năm 1690.
Địa phận làng Carne.
Horus, Richard Leon cùng vài người tùy tùng cưỡi ngựa di chuyển trong một mảnh rừng rậm.
Leon cưỡi ngựa chiến trắng bạc nhìn thấy làn khói trắng bốc lên từ những ngôi nhà gỗ ở phía xa, dân làng đang nấu bữa sáng, tiếp thêm sức lực cho một ngày làm việc mệt mỏi ở đồng áng.
Lặng lẽ nhìn một hồi, hắn quay sang Horus nghi hoặc hỏi. " Horus, ngươi không lo rèn luyện mà kéo ta đến làng Carne làm gì ? "
" Còn triệu tập mấy trăm binh sĩ, muốn đánh ai ? Chẳng lẽ có người thằn lằn ấn giấu ở đây ? "
Lúc nãy hắn đã gặp thoáng qua rất nhiều binh sĩ ẩn núp ở lân cận, như đang bày trận mai phục, đem cả cái bãi đá đỏ nằm ven khu rừng vây kín không một kẽ hở.
Horus lập cười hì hì nói. " Ta đi bắt b·uôn l·ậu "
Buôn lậu ?
Richard Leon cau mày, không hiểu lắm.
Ở Đế quốc b·uôn l·ậu là vận chuyển buôn bán các mặt hàng bị cấm hoặc là cố ý t·rốn t·huế không chấp nhận sự kiểm tra của lực lượng quân sự địa phương.
" Nếu chỉ đơn thuần t·rốn t·huế không cần thiết phải điều động đông quân vậy chứ ? "
" Đúng vậy " Horus gật đầu đồng ý, nghiêm mặt nói " Nó nghiêm trọng hơn ngươi nghĩ nhiều đấy "
" Hả "
Richard Leon lập tức thấy hứng thú hơn rồi, quyết định đi theo xem thử hàng hóa đó là gì mà cần hưng sư động chúng đến vậy.
9h30 sáng.
Mặt trời đã lên rất cao, ánh nắng ấm áp phủ xuống mặt đất, người dân trong làng Carne đã sớm có mặt tại đồng ruộng lúa mạch, bắt đầu một ngày làm việc bận rộn.
Vài đội dân binh nhỏ lẻ, tóp năm tóp ba mang theo v·ũ k·hí tuần tra vòng ngoài ngôi làng, đề phòng thú dữ hay đạo tặc bất ngờ t·ấn c·ông tạo nên t·hương v·ong không đáng có, tuần tra xong bọn hắn lại tham gia vào việc đồng áng.
Một người dân binh đưa ánh mắt lướt về đồng bạn bên cạnh thì kinh ngạc thốt lên.
" Finn ? "
" Sao ngươi lại ở đây, ngươi không phải được nhận vào đất phong của Kỵ sĩ Quillen làm nhân công xây dựng sao ? "
Finn là một người thanh niên trẻ tuổi hơi điển trai, có mái tóc xanh nước biển rối bời, ánh mắt xanh thẫm như ẩn chưa cả đại dương ở bên trong, nghe lời dân binh nói liền ngẩng đầu lên thản nhiên đáp.
" Ta được cho nghỉ một khoảng thời gian nên quay về làng, ta cũng đâu thể ngồi chơi khi cha mẹ anh chị em đều đang bận làm việc không phải sao ? "
" Cũng đúng " Dân binh gật gù thấy vô cùng hợp lí, sau đó lại nghi hoặc hỏi han. " Nhưng mà sao lại đột nhiên cho nghỉ vậy, bộ đất phong của ngài Quillen có vấn đề gì à ? "
Tên này phiền quá, hiếu kỳ cũng phải có hạn độ chứ.
Finn bất đắc dĩ nghĩ thầm, mặt ngoài tỏ ra khó chịu đáp lời. " Có gì lạ đâu, trong đất phong đây phải lúc nào cũng xây dựng công trình, thay vì nuôi không chúng ta còn không bằng cho nghỉ ngơi dài hạn "
" Vậy à " Dân binh nghe hiểu giọng điệu này vội rời đi. " Vậy ngươi làm việc tiếp đi, ta còn cần phải tuần tra nữa, gần đây nhiều lợn rừng lảng vảng đến p·há h·oại mùa màng quá "
" Ừm được " Finn không có ý kiến, ánh mắt lấp lóe liếc thoáng qua con đường đất đi vào cổng làng.
Người dân làm việc chăm chỉ, rất nhanh đã sắp trưa, ánh nắng đã nóng bức hơn rất nhiều, một vài người không chịu được nữa nên đã tìm nơi mát mẻ uống nước cùng thưởng thức bữa trưa đơn giản.
Finn cũng làm giống mọi người, tìm một góc cây ngồi xuống, từ trong túi bên hông lấy ra một mẩu bánh mì nâu khô khan, tiếp đó vừa gặm bánh mì vừa uống nước sạch một cách ngon lành.
" Thương nhân đến rồi, ai muốn mua đồ vật mau đến cổng làng "
Trong lúc mọi người đang nghỉ ngơi bất thình lình một dân binh không biết từ nơi nào chui ra hét lớn, tiếp đó chạy vào làng mất hút.
" Thương nhân đến à ? "
" Lần gần nhất cũng đã cách đây mấy tháng rồi, ta hiện tại đang rất thèm mấy món rượu chuối Ireland đấy "
" Đồ bợm rượu, có bao nhiêu tiền đều uống hết vào bụng "
" Kệ lão ta đi, không có vợ con gì thì uống chút rượu coi như sở thích cả đời "
" Ta ngứa mắt được không ? "
Có một phần ba số dân làng ùa ra, đối với người ở nơi này, các thương nhân đến từ vùng đất xa xôi có thể giúp họ mở mang tầm mắt, nông dân nghèo nàn thiếu thốn tri thức, cả đời bị vây ở nơi sinh ra, như con thú nhốt trong lòng, một vài sự vật kỳ lạ rất dễ dàng hấp dẫn bọn họ.
Finn cũng đi theo nhóm dân làng này, chỉ là trễ hơn một vài bước, che lấp thân ở hình phía sau, ánh mắt lấp lóe nhìn phía cuối con đường đất.
Một đội xe ngựa lập tức rơi vào trong tầm nhìn, những chiếc xe hàng to lớn được kéo bởi Cự ngưu, một loại động vật kéo hàng rất được ưa chuộng tại Đế quốc, xung quanh đó là những tên lính đánh thuê trang bị tạp nham, kẻ nào cùng đầy mùi vị lạ, khuôn mặt hung hãn hù dọa những kẻ tùy tiện tới gần.
Đoàn thương nhân được dẫn đầu bởi một tên trung niên có vẻ hơi béo mập, vẻ mặt hiền hòa, khoác trên người bộ áo lụa thượng hạng được đính ngọc thạch, giá trị con người không cần nghĩ cũng biết.
So với những tên lính đánh thuê tạp nham, không có quy tắc, làm việc tùy tính, thì tên trung niên lại được bảo vệ bởi những hộ vệ trang bị tinh lương cường tráng, tinh thần nghiêm túc cảnh giác với mọi nguy cơ xung quanh.
" Ông chủ, đã đến làng Carne " Bên cạnh có hộ vệ khẽ nhắc nhở.
Tên trung niên nhìn về phía dân làng khẽ gật đầu nói " Mang một ít hàng hóa ra bán đi, chúng ta chỉ ở đây nửa giờ, giao dịch quan trọng làm càng nhanh tốt "
" Thuộc hạ hiểu được "
Hai chiếc xe hàng được hạ xuống, các loại mặt hàng từ phương xa được rao bán hấp dẫn không ít dân làng.
Finn cố ít tiếp cận, tùy tiện lấy vài món đồ lên nhìn.
" Đây là đồ chơi gì ? "
" Đây là vòng cổ vỏ sò đến từ quần đảo Solomon, là vật phẩm thủ công vô cùng đáng giá..." Người bán bắt đầu ba hoa về món hàng của mình.
Tay cầm vòng cổ đầy màu sắc, ánh mắt thỉnh thoáng liếc về phía tên trung niên mập mạp, âm thầm suy xét.
" Tên mập này chắc là người cầm đầu, phải bắt sống " Finn thầm nghĩ, kế đó hắn thoáng nhìn qua đội trưởng đội dân binh, đối phương lập tức hiểu ý, trước hết mua vài món đồ rồi mới thản nhiên quay về làng.
Finn bỏ ra vài viên đồng bạc Avalon mua vòng cổ, lại lượn lờ thêm vài vòng quan sát sau đó mới cùng những người dân khác quay về đồng lúa làm việc.
Nhưng Finn không biết là khi mình vừa rời đi không lâu, một tên hộ vệ đột nhiên đi đến cạnh kẻ vừa bán vòng cổ dò hỏi.
" Ngươi có biết tên tóc xanh lúc nay là kẻ nào không, mấy lần trước khi đến đây có gặp qua chưa ? "
Người bán hàng khó khăn hồi ức trong giây lát, gật đầu rồi lại lắc đầu.
" Ý gì ? " Hộ vệ lập tức nhíu mày.
" Đầu tóc tên đó hơi đặc biệt nên ta có ấn tượng rất đậm, bốn năm trước gặp qua vài lần nhưng trong vòng mấy năm nay lại đột nhiên biến mất, ta nhớ được có người nhắc qua là hắn đi vào đất phong của kỵ sĩ làm mấy việc khổ lực thì phải "
" Chỉ có vậy thôi, còn tên hình như là Feen...Filn gì gì ấy, không nhớ rõ lắm, chịu rồi "
" Đầy đủ, người tiếp tục làm việc đi " Hộ vệ nói xong liền quay về chỗ trung niên mập mạp.
Nghe hộ vệ kể rõ sắc mặt tên thương nhân ngay lập tức trầm xuống, rõ ràng hắn đã ngửi ra được mùi vị nguy hiểm, Finn cứ ngỡ mình quan sát rất ẩn núp nhưng hắn vẫn quá mức coi thường một kẻ đã đột phá gông cùm xiềng xích sinh mệnh rồi.
Trung niên mập mạp tên là Apoti, ' xem tiền hơn mạng tiểu thương nhân Apoti ' vẫn có chút danh tiếng ở vùng duyên hải Ireland.
Xuất thân từ lính đánh thuê chuyên vào sinh ra tử, chuyên liếm máu trên lưỡi đao, mặc kệ chiến đấu vẫn là chơi âm mưu quỷ kế đều rất thành thạo, đứng trước nguy cơ càng có thể phát huy hết công suất.
" Trùng hợp sao ? Hơi khó tin rồi đây " Hắn khẽ híp mắt nói thầm.
Biết có nguy hiểm mà vẫn lao vào thì chỉ có kẻ điên thôi nhưng nếu hiện tại trực tiếp bỏ chạy vậy càng thêm ngu xuẩn, đối phương sẽ không đến nếu không phải có chuẩn bị kỹ càng.
" Phải làm thế nào đây, suy nghĩ đi Apoti, ngươi không thể c·hết ở đây được, ước mơ trường sinh bất tử đã gần trước mắt rồi "