Mộc Trầm, Khi Nào Ta Bên Nhau?

Chương 16: Tuân hay không tuân?




"Nhất Vệ! Cậu vào cung bao lâu rồi?" Mộc Vương uy nghiêm trên chiếc ghế chạm trỗ cây phong cổ thụ. Nhàn nhạt hỏi.

Nhất Vệ nào dám nói bừa. Anh ấy nhẩm tính rồi thưa với Mộc Vương: "Hơn hai mươi năm rồi ạ!" Từ một cô nhi trong trận hỏa hoạn ở rừng phong độ nọ, gia đình và cả làng đã cháy trụi, chỉ còn sót lại một mầm hạt nằm sâu dưới bộ rễ của mẹ.

Năm đó, Mộc Vương đích thân xuống thị sát tình hình, ông phát hiện và mang anh ấy về Mộc cung.

"Cậu đã cùng hoàng tử lớn lên, tình thân như thủ túc!"

"Dạ! Nhất Vệ rất cảm kích tấm lòng của Mộc Vương và hoàng tử!"

Mộc Vương chợt trầm tư. Một lúc sau, ông mới hỏi: "Cậu có thương hoàng tử không?"

"Dạ, có!"

"Bao nhiêu?"

Nhất Vệ không một chút đắn đo: "Vì hoàng tử, thần có thể hi sinh tính mạng!"

"Tốt!"

Có được câu nói đó của Nhất Vệ, Mộc Vương ngoắc tay ra hiệu anh ấy đến gần. Rồi truyền vào tai anh ấy một mệnh lệnh.

Không biết mệnh lệnh đó là gì? Chỉ thấy sau khi nghe xong, mặt Nhất Vệ biến sắc, thảng thốt tột cùng nhưng vẫn cúi đầu phục tùng thánh chỉ.

"Hoàng tử! Anh mang theo gì mà nặng vậy?" Nhất Vệ không khỏi ngạc nhiên khi chiếc rương anh ấy mang trên vai nặng không thể tả.

Mộc Trầm nhìn trước, nhìn sau rồi nói nhỏ vào tai tên cận vệ trông cường tráng mà sức yếu như lão Dế Choắt.( Nhân vật trong truyện 'Dế Mèn phiêu lưu kí' của nhà văn Tô Hoài): "Vàng và ngọc bội!"

"Vàng và ngọc á?" Nhất Vệ giật mình la to.



Ui mẹ ơi!

Vàng và ngọc mà mang theo cả rương như thế này: "Anh dọn sạch của cải Mộc quốc và tính định cư luôn ở thế giới con người hả?"

Mộc Trầm cốc một cái vào đầu Nhất Vệ. Anh ngửa mặt nhìn cánh rừng phong bạt ngàn sắc đỏ mùa đông rồi trả lời người anh em: "Cậu chỉ nói đúng vế sau!" Anh sẽ mua nhà và xe, cưới vợ và đầu tư kinh doanh. Rút kinh nghiệm lần đầu mang đống chi phiếu vô dụng, lần này anh mang vật có thể đổi lấy tiền polymer.

"Anh định kết hôn với Mộng Cầm thật á?"

Mộc hoàng tư đang đi thì dừng lại. Anh quay người đối diện với Nhất Vệ. Ánh mắt đong đầy niềm tin và hạnh phúc ngọt ngào: "Nam tử hán, đại trượng phu sống là phải có trách nhiệm với người con gái mình yêu!

Cho người mình yêu một mái nhà hạnh phúc, sáng tối có đôi, bên nhau già đi!"

Nhìn vào đôi mắt ấy, Nhất Vệ chợt chạnh lòng bùi ngùi. Anh ấy nhớ đến mệnh lệnh của Mộc Vương.

Mộc Trầm nào biết. Anh cứ tưởng Nhất Vệ buồn vì ông chủ ôm vợ, bỏ nô tài. Anh cười hì hì nói với cậu ấy: "Cậu yên tâm, trong rương đó có phần của cậu. Cậu cũng mở lòng tìm một cô gái người phàm. Rồi tôi sẽ đứng ra cưới vợ cho cậu, lì xì cậu của hồi môn làm ăn!"

Một tương lai hạnh phúc và viên mãn biết bao nhiêu. Vậy mà, càng nghe Nhất Vệ lại càng buồn.

"Ô hay! Cái cậu này! Tôi và Mộng Cầm ở đâu, vợ chồng cậu ở đó. Cái rương này canh ra làm hai, cậu vui chưa?"

"Vui rồi!"

Vui vì tấm lòng, vì tình cảm huynh đệ hoàng tử dành cho tôi. Vui vì một tương lai bình yên, đầm ấm.

Nhưng mà sao tôi cười không có nổi hoàng tử à?

Sứ mệnh nặng nề đang treo lên người tôi. Tuân lệnh Mộc Vương thì phá tan giấc mộng ngọt ngào của hoàng tử. Phá nát tình huynh đệ của chúng ta. Mà làm trái lệnh sẽ dẫn họa tiêu vong đến cho người anh em.

Trong thâm tâm, Nhất Vệ tôi lúc nào cũng mong muốn điều tốt đẹp nhất đến với hoàng tử. Nên đứng trước sứ mệnh này, tôi phải làm sao đây?



Anh ấy bứt một nhành lá ven đường vừa đi vừa ngắt một lá lẩm bẩm: "Tuân!" Không tuân!..."

Mộc Trầm đi bên cạnh không khỏi tò mò: "Cậu ngắt lá lựa chọn cưới vợ hay không cưới đó à?"

"..." Nhất Vệ lo tập trung đếm lá không có trả lời.

Mộc Trầm cười hì hì, bá vai Nhất Vệ: "Cậu yên tâm lựa chọn cưới vợ, tôi bảo đảm, cậu sẽ sung sướng, hạnh phúc!"

"Hôn nhân giữa người và yêu mà cũng hạnh phúc sao?" Nhất Vệ không tin.

Mộc Trầm vỗ vai Nhất Vệ khai sáng cho cậu ấy: "Hạnh phúc đến từ hai trái tim đồng điệu biết chia sẻ, biết đập, biết sống vì người mình yêu. Nó không phân biệt nhân loại với phi nhân loại.

Miễn sao cậu yêu thương ai đó hết dạ, đối phương cũng một lòng yêu thương cậu. Giống như tôi và Mộng Cầm ý. Thì hai người sẽ hạnh phúc."

Những lời chân thành của hoàng tử vừa dứt cũng là lúc cành lá trên tay Nhất Vệ chỉ còn lại một chiếc. Chiếc lá ấy rơi đúng vào chữ....

Trái tim đang run lên vì hồi hộp. Cuối cùng cũng có kết quả.

Nhìn vào chiếc lá cuối cùng, trong đáy mắt Nhất Vệ ánh lên nhiều tia hỗn loạn. Tâm trạng không được bình an.

"Anh sao vậy?" Dưới bóng liễu rủ bờ hồ một chiều đông đầy nắng, Kỳ Lam hỏi Nhất Vệ.

"Không có gì!" Nhất Vệ khom người, chống hai tay lên đùi, đôi mắt buồn rười rượi đăm đắm xuống mặt hồ.

"Vậy tại sao anh buồn?" Dù cố giấu nhưng nét buồn vẫn hiện ra mặt và đôi mắt.

"Anh chỉ có chút phân vân trong lòng thôi!"

Kỳ Lam quan tâm: "Đó là vấn đề gì? Nói em nghe, biết đâu em sẽ có cách gỡ rối giúp anh!"