Mộc Trầm, Khi Nào Ta Bên Nhau?

Chương 17: Đợi người không bằng tự mình




Đầu Nhất Vệ đang chất chứa một mớ rối như tơ. Có người tự nguyện chia sẻ gỡ giúp, anh ấy thật cảm động.

Sau ba phút đắn đo suy nghĩ, Nhất Vệ nhìn Kỳ Lam hỏi dò một câu: "Em nghĩ sao...nếu em biết, người em yêu là một yêu tinh?"

Kỳ Lam nghe như đang đọc một câu truyện cổ. Cô ấy chống tay lên má nhìn chằm chằm vào Nhất Vệ. Rồi buộc miệng: "Yêu nhầm một yêu tinh à? Eo ôi! Chắc em..." Kỳ Lam tự nhiên dừng lại, bỏ dở lời định nói.

Làm Nhất Vệ nôn nóng, hấp tấp cầm hai bàn tay Kỳ Lam, đôi mắt hiện rõ sự mong chờ đau đáu vào mặt người ta: "Em như thế nào..?"

Kỳ Lam nhún vai, trả lời thật lòng: "Chạy thục mạng!"

Nói vậy sợ Nhất Vệ không tin, cô ấy giải thích thêm: "Em rất sợ ma và ba thứ yêu tinh gì đó!"

Xong!

Toang toàn tập!

Lẽ ra, Nhất Vệ buồn mới đúng. Vậy mà, hai mắt sáng lên, vỗ đùi một cái đét. Rồi bật dậy cười tươi rói: "Phải rồi ha! Anh đã có cách!"

"Hoàng tử, anh có nói cho Mộng Cầm biết, anh là yêu tinh chưa?"

Mộc Trầm đang săm soi bộ trang phục mới chuẩn bị đi đón người yêu ăn tối và trao nhẫn cầu hôn. Anh nhìn Nhất Vệ: "Tự nhiên nói chi?

Tôi yêu Mộng Cầm sâu đậm. Cô ấy cũng yêu tôi tha thiết. Tôi tin Mộng Cầm cũng như tôi: Chỉ cần ở bên cạnh người mình yêu là được. Không phân biệt người hay yêu!"

Nhất Vệ tràn đầy lo lắng. Anh ấy đến cạnh Mộc Trầm, nói lời chân thành: "Không! Hoàng tử! Đó chỉ là suy nghĩ của riêng anh! Anh nên nói thẳng với Mộng Cầm xem ý cô ấy như thế nào?

Vì tôi cũng mới hỏi Kỳ Lam."

Nhất Vệ nhìn thẳng vào mắt người anh em: "Anh biết cô ấy trả lời sao không?"

Mộc Trầm có vẻ đợi. Anh nhìn Nhất Vệ.



"Kỳ Lam nói...cô ấy sẽ chạy thục mạng!"

"Ồ!" Mộc Trầm ngạc nhiên trước câu trả lời. Nhưng chỉ một giây sau, anh nói với Nhất Vệ: "Có lẽ tình yêu của Kỳ Lam dành cho cậu không đủ đậm!"

Nhất Vệ gật đầu tán thành: "Có thể là vậy!

Nhưng tôi nghĩ, muốn cho Mộng Cầm sau này không vỡ mộng và oán trách, anh nên nói hết sự thật về thân thế.

Chọn ở lại hay rời đi để cô ấy tự quyết định. Có như vậy mới không mang tiếng lừa dối người mình yêu!

Để kết cục không bi thương như nàng Giselle trong vở vũ kịch anh đã biểu diễn cùng Mộng Cầm.

Bởi, suy cho cùng không có đau khổ nào bằng đau khổ bị người mình yêu dối lừa!"

Từng câu, từng lời Nhất Vệ nói như chiếc dầm gạt mớ băng mỏng trên dòng sông băng. Làm ló ra làn nước trong lành dẫu có tái tê lạnh buốt.

Mộc Trầm rơi vào suy tư. Và cuối cùng quyết định làm theo lời khuyên của Nhất Vệ. Bởi, anh không muốn, mình là một gã Công tước Albrecht thứ hai.

Trong một nhà hàng Pháp.

Mộc Trầm bao hẳn một phòng. Trên bàn ăn trang trí đủ nến và hoa hồng siêu lãng mạn.

Trong tiếng đàn phong cầm du dương, Mộc Trầm ôm eo Mộng Cầm dìu cô một điệu nhảy tango.

Khác với lần trước, anh chẳng biết gì là nhảy tango là gì. Lần này, anh cùng cô ngọt ngào, uyển chuyển, cháy hết mình với vũ điệu dành cho những đôi tình nhân.

Khi tiếng đàn phong cầm ngưng, theo như dự định ban đầu, anh sẽ quỳ gối nâng cao chiếc nhẫn cầu hôn Mộng Cầm.

Nhưng bây giờ thì có chút thay đổi.

"Mời em bữa tối ngọt ngào!" Anh chìa tay, ánh mắt gọi mời đong đầy tình ái.

Mộng Cầm nụ cười hạnh phúc tràn dâng lên khóe mắt. Cô dịu dàng đặt bàn tay mình vào tay anh, cùng anh bước vào bữa tối dưới ánh nến và hoa.



"Chúc em ngon miệng!" Mộc Trầm để dĩa bít tết anh vừa cắt tới trước mặt cô.

Cô cảm động trước sự chăm sóc tỉ mỉ của người yêu. Cô cầm nĩa và dao rồi ngước nhìn anh: "Anh yêu cũng ăn ngon nha!"

Mộc Trầm cười: "Anh ăn em mới ngon!"

Má cô dần đỏ lên dưới ánh nến. Vô tình câu dẫn hồn anh.

"Anh thật hết muốn ăn bít tết!" Đôi mắt xanh dương say tình nhìn vào đôi mắt màu mật ong quyến rũ.

"Vậy anh muốn..ăn gì?" Cô lườm anh.

"Ăn em!" Mộc Trầm cười.

Mộng Cầm cũng cười khúc khích: "Em tưởng anh..ăn chay!"

"Bỏ rồi! Đây em thấy không?" Anh bê đĩa bít tết giơ lên cho cô xem: "Thịt bò cũng tập ăn rồi đấy thôi!"

Cô mím miệng, liếc đôi mắt long lanh tình về phía anh. Rồi gật gật đầu ra vẻ đã hiểu.

"Vậy anh mau ăn tối đi...cho có sức!" Cô lấy tay che mặt mình để anh khỏi thấy vẻ thẹn thùng đã lộ hết trên hai gò má cô.

Dưới ngọn nến cháy đỏ hình trái tim. Bữa tối lãng mạn đầy ắp tiếng cười hài hòa của anh và cô.

Niềm vui dung dị. Hạnh phúc ngọt ngào. Tình chàng đã đậm, ý thiếp đã sâu.

"Mình còn chần chờ gì nữa! Cưới thôi anh!" Hai ly vang đỏ làm Mộng Cầm có dũng khí. Cô đã chờ anh nói câu đó cả buổi tối lãng mạn hôm nay.

Vậy mà...Mộc Trầm da dày thường ngày, đêm nay biến thành thỏ đế.

Thôi! Đợi người trao cơ hội. Không bằng tự mình chớp lấy thời cơ. Cô quyết định tỏ tình trước: "Em rất yêu anh, Mộc Trầm!"