Mộc Trầm, Khi Nào Ta Bên Nhau?

Chương 25: Vì người mình thương (1)




Cùng lúc đó, một tiếng gọi khe khẽ vọng vào tai anh: “Hoàng tử!”

Là giọng của Nhất Vệ.

Anh vội vàng vịn song sắt đứng lên. Nhìn người anh em cùng mình lớn lên, anh xúc động không thôi. Mối lo canh cánh trong lòng anh chợt chùng xuống.

Anh cầm tay cậu ấy, ánh mắt kiên quyết hạ lệnh: “Nhất Vệ! Mau đến phủ Thái tử Hương quốc hộ giá Thái tử phi trở về Mộc quốc!”

Anh lo, Mộng Cầm sẽ vì anh mà bất chấp tính mạng. Anh dặn thêm: “Nhớ thay tôi bảo vệ cô ấy an toàn!”

Nhất Vệ nhìn anh: “Hoàng tử! Tôi được lệnh Mộc Vương đến đưa anh về Mộc quốc! Có đi thì chúng ta cùng đi!”

Mộc Trầm liền bác bỏ: "Không! Tôi không đi đâu cả!

Một khi tôi rời khỏi đây, nỗi oan sát hại công chúa sẽ khó mà giải.

Hơn nữa, sự biến mất của tôi dễ làm kích động Quốc vương Hương quốc. Ông ta đem chuyện tôi hủy hôn, mưu hại công chúa báo lênThượng đế chí tôn! Lúc đó, mạng đã khó giữ còn gây loạn binh đao giữa hai vương quốc Mộc - Hương. Đẩy bao sinh linh vô tội thành hồn ma bóng quế.

Không đáng!"

“Nhưng anh ở lại đây là mất mạng!” Nhất Vệ lo lắng.

Mộc Trầm kiên định nhìn Nhất Vệ: "Nếu vậy thì đó là bổn mệnh tôi! Tôi nằm xuống để hòa bình Mộc - Hương muôn đời bền vững.

Phong tinh và Hương tinh được an hưởng cuộc sống thanh bình!"

"Vậy còn Mộc Vương thì sao? Hoàng tử có bao giờ nghĩ đến cảm nhận của cha mình không?

Ngài ấy sẽ rất đau lòng khi mất đi đứa con ngài ấy yêu quý!"

Nhắc đến cha, Mộc Trầm chạnh lòng. Cha anh thương anh bao nhiêu, anh cũng thương cha bấy nhiêu.

“Nhưng sứ mệnh của một Quốc vương và Thái tử không giới hạn ở hai chữ ‘tình thân’!”

Trên vai họ còn có sứ mệnh bảo vệ vương quốc. Tình thân đặt vào trách nhiệm cao cả ấy…như một giọt nước nằm giữa đại dương.



"Tôi tin cha tôi sẽ vượt qua!

Cậu nhớ thay tôi báo hiếu cho hai Người!"

Nói xong, Mộc Trầm quỳ luôn xuống trước mặt Nhất Vệ khiến anh ấy hoảng hốt.

“Anh làm gì vậy, Hoàng tử?”

“Bộ không thấy sao hỏi?”

Nhất Vệ với tay qua song sắt nắm tay Mộc hoàng tử đỡ lên: “Anh làm vậy khiến tôi tổn thọ!”

Thời gian từng khắc trôi qua thật không nỡ để lỡ. Anh thúc giục Nhất Vệ: "Cậu đi ngay kẻo không kịp mất!

Tìm Mộng Cầm và hộ giá cô ấy về nơi an toàn!"

“Dạ!” Nhất Vệ dù không đành lòng rời xa người anh em nhưng việc hoàng tử tin cậy phó giao, anh không thể chối từ.

"Tôi đưa Thái tử phi về Mộc quốc an toàn sẽ trở lại bảo vệ anh!

Hoàng tử yên tâm! Nhất Vệ sẽ làm tốt những điều anh dặn!"

Ngay lập tức, Nhất Vệ đi tìm Mộng Cầm.

Trong phủ Thái tử Hương quốc.

“Em muốn ở lại vương quốc tôi chơi vài hôm hay muốn về trường?” Vị thầy giáo trẻ lặng ngắm gương mặt u sầu của cô một hồi, ngỏ lời.

Mộng Cầm đôi mắt chăm.chăm nhìn xuống nụ hoa súng vươn lên giữa mặt hồ trong phủ. Cô trầm tư.

“Rốt cuộc, em đang suy nghĩ gì?” Anh ta chợt sốt ruột.

Thấy người con gái mình hết dạ yêu thương. Vì cô từ bỏ cả tinh khí để làm người phàm trần với khát vọng được ở bên cô. Vậy mà, cô lại vì một người đàn ông khác đau lòng.



Anh ta thật muốn một đao đem cái đầu của Mộc Trầm hun khói.

“Để xem khi cháy đen nó còn làm em mê không?” Đột nhiên anh ta hét lên làm Mộng Cầm giật mình.

Cô đứng bật lên nhìn chằm chằm vào vị thầy giáo thường ngày vốn đối xử rất tốt với cô: “Thầy mới nói cái gì cháy đen?”

“Nó!” Anh ta chỉ tay về hướng ngục thất. Ánh mắt phủ đầy màu hờn ghen làm mờ lí trí.

“Ý thầy nói là Mộc Trầm?” Ánh mắt cô lóe lên tia tức hận.

Anh ta đập mạnh tay xuống thành lan can bờ hồ, thừa nhận: “Phải! Tôi sẽ nướng nó lên! Để xem khi biến thành tro bụi, em còn si mê một loài phong hóa thành tinh đó không?”

Anh ta tức bao nhiêu thì Mộng Cầm bình tĩnh bấy nhiêu. Bởi chỉ có vậy, cô mới đủ sáng suốt để tìm ra vấn đề: “Mộc Trầm mắc lỗi gì mà thầy đoạn mạng anh ấy ác như thế?”

“Lỗi gì à?”

Ha ha ha.

Anh ta cười lên như kẻ điên. Rồi đưa tay bắt lấy cằm Mộng Cầm. Ánh mắt hận tình nhuốm đỏ cả màu mắt nâu.

“Tội nó dám mưu sát em gái tôi!”

“Mưu sát em gái thầy?” Mộng Cầm tức giận. Cô gạt phăng bàn tay đang đụng vào da thịt mình rồi hét lên: "Tôi đang nghĩ có phải thầy là kẻ hạ mưu hại anh ấy không?

Chỉ là một điệu nhảy thôi mà. Có đến mức làm một người khỏe mạnh kiệt sức chết không?" Cô chằm chằm vào mắt anh ta: “Thầy là giáo viên dạy múa chuyên nghiệp ắc thầy rõ hơn em!”

“Ý em là sao?” Anh ta chợt dao động.

Mộng Cầm phân tích rõ ràng: "Tôi nghi có người mượn tay Mộc Trầm mưu hại Hương công chúa. Hay ai đó muốn mượn cô ta hãm hại Mộc Trầm!

Chắc chắn cô ta đã bị ai đó hạ thuốc. Hay cô ta đang mang một trái tim suy? Bởi, một người khỏe mạnh không thể tự nhiên cứ thế mà chết!

Thầy thân là Thái tử Hương quốc. Lại sống lâu trong thế giới người phàm. Thầy biết kiến thức khoa học mà!"

Những lời phân tích của Mộng Cầm làm anh ta bối rối. Anh ta bừa đại: “Biết đâu Mộc Trầm vì chuyện hợp hôn hai quốc, mưu hại em tôi để xóa sạch vật cản rồi đường đường chính chính tự do cưới em!”