Lời anh ta vừa dứt, Mộng Cầm phản bác ngay: “Không! Đó chỉ là suy nghĩ cực đoan của thầy! Mộc Trầm tấm lòng thiện lương, ngay thẳng sẽ chẳng bao giờ hại ai!”
“Em hiểu anh ta quá nhỉ?”
Mộng Cầm giơ bàn tay phải lên: “Ảnh là vị hôn phu của tôi!”
Thấy chiếc nhẫn lấp lánh nơi ngón tay thon mềm, anh ta càng điên tình, hạ lệnh: “Giờ Ngọ ngày mai hỏa thiêu Mộc Trầm!”
Nói xong quay lưng lạnh lùng rời đi.
“Thầy Hàn! Thầy không được đối xử tàn nhẫn với anh ấy như vậy! Thầy Hàn!” Cô hấp tấp chạy theo anh ta.
“Mộng Cầm!” Tại một lối rẽ, Nhất Vệ đưa tay chộp lấy cánh tay cô.
“Nhất Vệ!” Cô bật khóc: “Mau đi cứu Mộc Trầm. Giờ Ngọ ngày mai Thái tử Hương quốc sẽ hỏa thiêu anh ấy!”
Một tin chấn động.
Nhất Vệ thất kinh. Vội vàng nắm tay cô: “Đi! Tôi đưa cô ra khỏi thành trước!”
“Vậy còn Mộc Trầm?”
“Tôi sẽ trở lại cứu hoàng tử!”
“Không! Giờ khắc ‘ngàn cân treo sợi tóc’ này! Chúng ta phải đi cứu anh ấy trước rồi cùng nhau rời khỏi đây!”
“Nhưng hoàng tử hạ lệnh bảo tôi hộ giá cô về nơi an toàn!” Anh không thể làm Mộc Trầm thất vọng: "Cô là người phàm, gươm đao vô tình rủi cô có mệnh hệ gì, hoàng tử chịu không nổi đâu!
Cô cứ nghe tôi! Thời gian rất gấp, cô đừng chần chừ!"
Mộng Cầm cuộn chặt bàn tay, nhìn Nhất Vệ quyết định: “Được! Tôi nghe anh!”
“Chúng ta mau đi thôi!” Anh ôm lấy cánh tay Mộng Cầm chuẩn bị phi thân ra thành, tụ hội cùng anh em trong đội luận bàn kế sách.
“Đi đâu?” Một giọng nói vang lên từ phía sau Nhất Vệ.
Anh vội vàng quay lưng.
Không biết từ bao giờ tên Thái tử Hương quốc đã dàn binh bố trận vây kín hai người. Anh ta đôi mắt đằng đằng sát khí, gằn giọng quát lên: “Dám xông vào phủ Thái tử! Gan ngươi cũng to đấy!”
Anh ta tuốt kiếm chĩa thẳng vào Nhất Vệ: “Hôm nay, một con kiến cũng đừng mong chạy thoát!”
Mộng Cầm chỉ kịp nghe một tiếng: “Lên!” phát ra từ miệng người thầy vốn điềm đạm thường ngày ở trường, đám binh lính đã lăm le mũi giáo xông thẳng tới chỗ hai người.
Nhất Vệ vừa lo bảo vệ cô, vừa lo chống trả hơn ba mươi mũi giáo nhọn đâm tới.
Lực lượng đã không cân, anh ta còn điều thêm đội Cấm vệ: “Bắt sống tên đó cho ta!”
Trong cơn ‘thập tử nhất sinh’, Nhất Vệ huýt lên một tràng còi. Ngay tức khắc đội Thập Vệ xuất hiện.
Mười người tài giỏi nhưng phải đương đầu với hàng tá người. Tốp này đánh mỏi tay lui xuống dưỡng sức, tốp kia xông lên trợ chiến. Thì tài đến đâu cũng sớm sa vào lưới đối thủ.
“Nhất Vệ! Anh và anh em lo thoát thân đi! Đừng lo cho tôi!” Lúc nguy nan, Mộng Cầm nhận ra, mình là vật cản làm trở ngại đường lui của anh em. Cô giằng khỏi tay Nhất Vệ: “Anh đưa đội đi ngay!”
“Vậy còn cô thì sao?”
"Anh đừng lo cho tôi! Anh ta là thầy tôi! Trước mắt tôi vẫn được an toàn!
Anh lo giữ đội để cứu Mộc Trầm!"
Nhất Vệ im lặng. Một giây sau, anh ấy nói: “Vậy cô hãy bảo trọng! Gắng gượng đợi chúng tôi!”
“Ừm! Tôi tự có cách! Anh mau đi đi!”
Một tiếng huýt sáo ám hiệu, tức khắc đội Thập Vệ thân ảnh mất dạng giữa không trung.
“Mọe nó!” Tên Thái tử tức giận buộc miệng chửi bậy. Sau đó, đột nhiên anh ta thay đổi giờ hành quyết: “Giờ Tý đêm nay hỏa thiêu Mộc Trầm!”
“Tuân lệnh!”
Cùng với tiếng ‘tuân lệnh’ vang dậy một vùng phủ Thái tử. Mộng Cầm quỳ rạp thân mình xuống chân một người: “Tôi xin thầy! À không! Tôi cầu xin Thái tử! Xin ngài hãy rủ lòng thương ban cho Mộc Trầm con đường sống!”
“Ban cho con đường sống à?” Anh ta ngửa cổ lên trời cười như điên.
Rồi cúi đầu, đưa tay bóp cằm cô: "Em nói nghe dễ nhỉ?
Tôi tha cho nó để nó cướp em từ tay tôi à?"
Mộng Cầm vừa khóc vừa nói: "Anh ấy chẳng cướp cái gì của thầy cả! Là do tôi yêu anh ấy, cam tâm tự nguyện ở bên anh ấy!
Hai chúng tôi thật lòng yêu nhau. Tình cảm này đã vun bồi suốt mười năm rồi!"
Anh ta nghe xong lại cười lên. Cười một hồi lại cúi xuống nắm lấy hai vai cô khóc lên: "Anh ta yêu em mười năm có bằng tôi yêu em suốt mười lăm năm không?
Từ dạo tôi vô tình gặp em ở thế giới phàm trần. Lúc đó, em chỉ là một cô bé ba tuổi. Một Thái tử kế thừa ngôi vị Hương quốc như tôi liền đồng ý trao trả tinh khí hấp thu ngàn năm cho trời đất. Từ bỏ cả ngôi vị cao cao tại thượng làm một người phàm đi tìm em. Âm thầm ở bên em.
Biết em thích học múa. Tôi cố gắng tập luyện, học hành ngày đêm để làm thầy dạy múa cho em, bên em sớm tối!
Vậy mà!
Anh ta từ đâu nhảy vô. Cướp vị trí múa đôi của tôi. Còn cướp luôn cả em!
Mộng Cầm! Em nói xem, anh ta có đáng chết không?"
Cùng với chữ ‘không’ gằn mạnh như nghiến răng nghiến lợi. Anh ta buông tay khỏi cằm Mộng Cầm. Rồi đứng bật lên ra lệnh cho đám thuộc hạ: “Chuyển lại đầu giờ Tuất cho ta!”
“Dạ!”
Tai Mộng Cầm ù đi. Ngực đau như ngàn tên xuyên thấu.Trái tim cô như vỡ tan từng mảnh sứ. Cô lê gối đến ôm chân anh ta, van xin thảm thiết: "Cầu xin thầy! Cầu xin Thái tử! Xin anh hãy nương tay!
Nếu mọi tội lỗi của Mộc Trầm đều xuất phát từ tôi. Vậy tôi bằng lòng gánh lấy!"