Mộc Trầm, Khi Nào Ta Bên Nhau?

Chương 5: Chàng hoàng tử trong mộng




Ngày đầu tiên bái sư học múa, Mộc Trầm để lại ấn tượng 'khá tốt' cho vị thầy giáo dạy môn ballet.

Còn với các bạn lớp múa đương đại...

"Cậu thật dũng cảm! Từ giờ bọn mình làm bạn nhé!" Một nhóm trai có, gái có quây quanh lấy Mộc Trầm.

Anh nhìn một lượt các em gái.

Cũng xinh đấy! Nhưng Mộc Trầm anh là ai?

Đường đường là thế tử của Mộc quốc. Trong cung thiếu gì gái đẹp. Đừng nói là làm bạn, có cô còn tự nguyện làm mồi cho anh xơi ấy chứ!

Nhưng tim anh đã trót trao cho một người, lỡ yêu một đôi môi mọng của cô bé người phàm nên các em bít cửa!

Còn mấy tay nam nhân kia nữa! Tốt đẹp gì đâu, toàn là đối thủ muốn tranh nhảy đôi với Mộng Cầm. Anh càng không hứng chơi với lũ tình địch.

"Xin lỗi, tôi không có nhu cầu tìm bạn!" Mộc Trầm khuôn mặt lạnh tanh từ chối các bàn tay muốn bắt kết giao.

Rồi anh thản nhiên đi về phía Mộng Cầm. Cô đang nói chuyện gì đó với tay thầy giáo bị anh đá trẹo giò hôm bữa. Anh đến gần, ngồi xuống chiếc ghế đá, móc điện thoại trong túi, thờ ơ mọi việc xung quanh, lướt xem tin.

Mắt dán iphone. Nhưng tất cả dây thu thập âm thanh đều hướng về phía Mộng Cầm.

Anh nghe hai người nói chuyện.

"Mộng Cầm, em luyện bài múa đến đâu rồi?"

Giọng cô dịu dàng như nước: "Dạ, chưa được bao nhiêu à thầy! Có mấy động tác hơi khó!"

 "Vậy à?" Anh ta liếc nhìn chiếc đồng hồ trên tay rồi nói: "Hết tiết lí thuyết, em xuống phòng tập gặp tôi!"

"Chân thầy hết đâu rồi ạ?" Người con gái hám thầy giáo nào kia mặt mày liền rạng rỡ.

"Đỡ rồi! Tôi có thể giúp em!"

Mộng Cầm vỗ tay: "Vậy thì tốt quá ạ?"

Tốt gì đâu?

Anh không thấy có chỗ nào tốt!



Trái tim đang hưng phấn chợt chùng xuống hụt hẫng. Mấy sợi tơ lòng vừa giăng có nguy cơ bị người ta phá đứt.

Mộc Trầm thu hồi ánh mắt dán vào màn hình chiếc iphone. Anh lia tia lửa đánh giá cấp độ nhan sắc vị thầy giáo đứng đối diện Mộng Cầm.

Anh ta còn trẻ và rất đẹp trai. Vừa đẹp lại vừa tài như thế này thì công bằng ở đâu? Anh phải thay đám trai ế đòi lại hai chữ 'công bằng'!

Nghĩ là làm. Nên hết giờ học, Mộc Trầm không tan lớp ra về mà anh đi theo Mộng Cầm.

Cô lấy làm ngạc nhiên: "Anh theo tôi chi vậy?"

Anh hai tay nhét túi quần lướt qua cô: " Cùng em tập múa!"

"Nhưng hôm nay tôi không rảnh!" Cô còn lo bài múa tham gia cuộc thi 'Tài năng trẻ'.

Anh đứng lại, nghiêng đầu nhìn cô: "Xạo vừa vừa phải phải thôi!"

"Xạo cái đầu anh!" Mộng Cầm tức giận: "Tôi cần chuẩn bị cho bài thi! Hôm bữa, anh đã phá tôi lỡ mất một buổi tập rồi!"

"Vậy hôm nay tôi bù!"

Cô thẳng thừng từ chối: "Khỏi! Tôi tập với thầy giáo!" Nói xong, cô đi đến trước mặt anh, chỉ ngón trỏ cảnh cáo: "Lần này cấm anh tới gần!"

OK!

Không tới gần! Anh không phá em! Anh chỉ ngứa chân, ngứa tay muốn bẻ cái gì đó và xin vài tiếng 'á' của tên nào kia thôi!

Trong phòng luyện.

Vị thầy giáo tư trang bộ đồ múa khoe thân hình nam chuẩn, đưa tay về phía Mộng Cầm: "Hân hạnh mời em!"

Mộng Cầm lả lướt bước ra từ phòng thay trang phục. Một bộ quần áo bó sát tôn từng đường cong quyến rũ mê người. Cô mỉm cười đặt bàn tay vào tay thầy giáo.

Giây khắc một bàn tay chuẩn bị nắm trọn một bàn tay, Mộc Trầm không thể đứng nhìn. Anh dùng chút đòn.

"Á..á...á..." Vị thầy giáo chưa cầm được tay cô học trò cưng triển vọng của Khoa đã thét lên những tiếng đau điếng.

Anh ta rút lại bàn tay đau như vừa bị ai đó bẻ.

"Sao thế thầy?" Mộng Cầm lo lắng.



Vị thầy giáo nhìn bàn tay đau rồi nhìn Mộng Cầm: "Tự nhiên tay thầy đau khiếp!"

Cô liền phân minh: "Không phải do em đâu nha?"

"Thầy biết! Thầy có nói gì em đâu!" Anh ta lại đưa tay kia vò tóc cô.

"Á..á...á..."

"Sao nữa vậy thầy?"

Vị thầy giáo hai tay đau như vừa bị phế. Lo hít thở nên không trả lời. Trên trán anh ta mồ hôi đã lấm tấm. Chứng tỏ rất là đau.

"Chắc tôi lại lỗi lời hứa với em! Tay tôi tự nhiên đau quá! Em tìm bạn tập tạm đi nha! Đến chiều bớt đau, tôi gọi cho em!"

"Dạ thầy!" Mộng Cầm đưa tay đỡ thầy giáo đứng lên.

Hai bàn tay cô vừa chạm vào cánh tay thầy. Chợt có một sức mạnh kéo ngược lại. Ôm cô gọn vào lòng.

Một lồng ngực săn chắc và ấm áp. Hương cỏ cây dễ chịu lập tức bủa vây lấy cô. Mùi hương này cô rất quen và hơi nhớ.

"Lại là anh?" Mộng Cầm chống hai tay lên ngực anh ngăn cảnh ngực chạm ngực.

Mộc Trầm nở nụ cười đẹp hút hồn phi thực tế. Nó giống như tiên như thần trong các bức ảnh: "Chứ em tưởng là ai?"

Mặt cô lập tức dán to hai chữ 'si mê'.

Nụ cười trên môi anh càng đậm khiến cô càng mê luyến. Trong đầu cô chợt nhớ đến một nụ cười. Nụ cười của chàng hoàng tử lòng cô dưới cây phong vào một mùa thu thay lá...

"Anh là ai?"

"Anh là hoàng tử!"

"Tên anh đẹp đấy! Cho em làm bạn anh nha!"

Cô bé mở to đôi mắt màu mật nhìn chàng trai đang tựa lưng vào thân cây phong trong rừng phong một chiều mùa thu. Anh mặc chiếc áo khoác cùng màu với lá, đôi mắt xanh dương mỉm cười nhìn cô thích thú.

Một nụ cười đẹp mê hồn! Đẹp như cảnh rừng phong nhuốm đầy sắc đỏ vàng dưới ánh hoàng hôn.

Cô buộc miệng khen: "Anh rất đẹp! Giống như chàng hoàng tử trong các câu chuyện cổ!"