Mộc Trầm, Khi Nào Ta Bên Nhau?

Chương 6: Bạn nhảy...cực chất




Càng nhìn Mộng Cầm càng nhận ra: Nụ cười của chàng trai trước mặt trùng khít với nụ cười người cô thầm yêu trong kí ức. Nụ cười mà ngày đêm cô tương tư. Và mong ước được một lần thấy lại.

Cô nhìn chăm chú vào miệng Mộc Trầm. Rồi bất giác đưa tay chạm lên môi anh, vân vê vẽ lại bờ môi người ta đầy lưu luyến. Rồi hỏi một câu: "Hoàng tử! Là anh phải không?"

Câu hỏi bất ngờ khiến Mộc Trầm xúc động. Nụ cười trên môi anh chừng như đông lại. Ánh mắt xanh dương xao động như mặt hồ. Truyện Light Novel

Một câu tưởng như hỏi ngược nhưng chất chứa niềm vui vỡ òa trong anh: "Em vẫn còn nhớ anh ư?"

Mộng Cầm cười mà chan hòa nước mắt. Cô ôm siết lấy cổ anh. Vùi đầu mình vào vai anh nghẹn ngào: "Sao em nỡ quên anh chứ?" Có cô gái ngốc nghếch mới ngớ ngẩn quên đi chàng hoàng tử đẹp trai đã bầu bạn với mình suốt mùa thu ươm vàng màu lá!

Cô thút thít: "Anh đã hứa đến đón em! Sao bây giờ anh mới tới? Để ngày nào em cũng chờ trong thấp thỏm lo âu vì sợ đã bỏ lỡ!"

Nghe được những lời trách yêu, Mộc Trầm vui như mở cờ trong bụng. Lòng anh lâng lâng sung sướng. Anh ôm đầu cô, vuốt ve mái tóc: "Em nhớ rõ như vậy là tốt quá rồi!" Anh vùi mặt mình vào mái tóc thơm ngát hương hoàng lan.

Màn ôm ấp nhận ra người tình trong mộng mơ ước bấy lâu làm Mộng Cầm quên bén đi ông thầy dạy múa còn ở trong phòng tập.

Anh ta sụi lơ hai cánh tay, đứng nhìn người con gái mình thầm thương mừng vui ôm người khác. Một chút tức, một chút hờn pha thêm nhiều chút đố kị khiến lời nói ra không còn ôn hòa như lúc trước: "Em lo luyện tập! Nếu tôi duyệt không qua thì em đừng mơ chạm chân vào cuộc thi!"

Nói xong anh ta bỏ đi. Khi sắp lướt qua hai người, anh ta liếc cặp mắt ghen tình vào mặt Mộc Trầm. Tao đã nhớ bản mặt mày rồi đó. Không ghim để loại thì tao không...dạy múa ở trường này!

Câu nói cảnh cáo của anh ta làm Mộng Cầm lo lắng. Cô thoáng do dự. Nửa muốn quên đi tất cả để tận hưởng giây phút tái ngộ người trong mộng. Nửa muốn buông vòng ôm để chăm chút cho kì thi đến gần.

Giữa lúc đó, anh lại cho cô lời động viên vô cùng quý giá: "Em đừng lo! Anh tập cùng em! Anh tin bé Chi của anh sẽ đạt giải cao nhất!"

"Thật không?" Đôi mắt màu mật ong quyến rũ nhìn vào đôi mắt anh chờ mong.

Anh mỉm cười gật đầu: "Thật! Anh hứa cùng em chạm tay giải quán quân!"

Lời hứa của một vị Vua Mộc quốc trong tương lai có sức nặng vô biên và độ tin cậy, mức chính xác đạt chuẩn một trăm phần trăm.

Nên: "Mình cùng tập luyện ngay đi em!" Chứ một người chưa biết múa là gì như anh...sao anh thấy lo cho giải cao nhất đó bị người khác cuỗm.



Bước vào sàn tập, Mộc Trầm mới biết, những động tác dẻo dẻo, lượn lượn đó thật khó biết nhường nào!

Anh liên tiếp làm sai. Và dậm lên chân Mộng Cầm liên tục. Cô đau nhưng cắn răng chịu đựng. Vì sợ làm anh buồn.

Anh xót xa: "Em đau lắm không?" Mộc Trầm cầm bàn chân vừa bị anh dậm lần thứ n, thổi phù phù như mẹ thổi cháo bón cho đứa con nhỏ.

Cô thiếu nữ Mộng Cầm được trai đẹp quan tâm thương xót, cô vừa cảm động vừa e thẹn: "Em không sao!"

"Đỏ hết lên rồi! Em còn nói không sao!" Anh lườm cô. Vừa xoa vừa thổi. Thổi gần đến mức, Mộng Cầm có cảm giác môi anh đã chạm lên chỗ đau của cô.

Cả người theo đó run lên.

"Anh lại làm em đau nữa à?" Anh nâng niu bàn chân nhỏ có những vết chai của người học múa.

Môi anh và tay anh vô tình cứ vuốt ve, đụng chạm vào da thịt làm cô thiếu nữ Mộng Cầm rúng động không thôi. Cảm giác ngọt ngào, xao xuyến này hưởng càng nhiều càng loạn.

"Em hết đau rồi! Mình tập tiếp thôi!" Cô rút bàn chân từ tay anh về.

Anh có chút hụt hẫng.

Nhưng nhanh chóng trấn an lòng mình: Còn nhiều cơ hội cầm chân, cầm tay trong tương lai gần. Và thậm chí còn cầm cái ngon mềm hơn ý chứ?

Nghĩ vậy, Mộc Trầm nhanh chóng lấy lại khí thế. Lần này, anh kiên quyết: "Anh sẽ không làm đau chân em nữa! Chân nào của anh dậm lên chân em, anh phạt nó... cõng em cả đời!"

Hình phạt gì mà ngộ. Lần đầu tiên trong đời cô mới nghe. Ngẫm kĩ thì...giống như lời hứa dành cho người bạn đời tri kỉ.

Mộng Cầm mừng rơn. Nhưng giả vờ hỏi: "Anh khôn thế?" Cô đỏ mặt.

Anh cười. Nụ cười hớp mất hồn cô. Rồi nhìn thẳng vào đôi mắt mật, giọng chân thành: "Thế em có thích không?"

Thích quá ý chứ!

Cô vui sướng muốn nhào tới ôm cổ anh, quấn hai chân lên eo anh, reo lên như vậy. Nhưng con gái mà...e ấp chút người ta mới yêu chiều.



Cô nhìn anh, giơ lên một ngón tay, bẽn lẽn: "C..ó..một chút!"

"Một chút thôi á?" Anh sốc. Trên mặt tràn đầy hai chữ 'thất vọng'. Lòng chùng xuống buồn hiu buồn hắt.

Mộng Cầm thấy thương. Cô không nỡ hành anh bèn nói thật: "Hai chút!" Cô giơ lên hai ngón tay.

Anh vẫn buồn.

"Ba chút!" Ba ngón tay xòe ra trước mặt anh.

"Có nhiu đó thì nhầm nhò gì?" Chưa đủ đô để cô ban cho anh... một nụ hôn!

"Vậy anh muốn bao nhiêu?"

Mộc Trầm ra vẻ: "Anh không biết! Em tự nghĩ đi!" Kẻo đổ thừa là do anh ép!

"Em rất rất rất là thích, được chưa?" Cô tự nguyện đắp lên mặt mình thêm một lớp da.

Trái tim đang treo ngược của Mộc Trầm liền thôi căng thẳng. Nó từ từ hạ cánh an toàn. Rồi vỡ òa niềm vui.

"Em nói thật chứ?" Anh phấn khích, nhìn chằm chằm vào miệng cô.

"Ừm!" Cô gật đầu.

"Không đùa giỡn anh chứ?"

"Ừm!"

"Vậy còn chờ gì nữa! Chúng ta cùng tập luyện thôi!"

Chăm chỉ luyện tập! Miệt mài luyện tập! Như vậy mới có cơ hội anh cõng em về nhà!