Khi việc mua lại công ty tiến vào giai đoạn kết thúc, Chung Ý được bộ phận nhân sự mời vào.
Theo nhân viên nhân sự, lần này anh phụ trách công tác điều chỉnh nhân sự của công ty, dựa theo thành quả công tác của Chung Ý, lẽ ra cậu sẽ được công ty giữ lại, nhưng trong hồ sơ cậu đã bị Hoa Diệp cho vào danh sách đen, nên anh gọi Chung Ý đến tìm hiểu tình hình.
Theo như anh thấy, biểu hiện của Chung Ý ở công ty rất tốt, anh hỏi Chung Ý: "Trước đây cậu từng công tác ở Hoa Diệp có đúng không?" Chung Ý cho biết đã từng làm việc tại Hoa Diệp ở Cảng Thành, không may phạm phải sai lầm lớn, dẫn đến tổn thất cho công ty. Bởi vì liên quan đến nhiều chuyện cơ mật nên cậu không tiện nói ra.
Nhân sự tiếc nuối nói: "Không còn cách nào khác, công ty đành phải sa thải cậu." Sau đó để Chung Ý quay lại bàn giao công việc.
Chỉ trong vài ngày công ty đã sa thải hết một nhóm người, điều chuyển một số người làm việc lâu năm. Chung Ý bận tối tăm mặt mũi, gấp gáp đào tạo người mới, bàn giao công việc. Thời gian thì eo hẹp, người thì quá mới, càng bận rộn càng dễ mắc sai lầm.
Chung Ý suy tư hết vài ngày, hạ quyết tâm, gõ cửa phòng làm việc Diệp Chiếu Minh.
Diệp Chiếu Minh dùng ánh mắt lạnh như băng, khinh miệt nhìn cậu, trực tiếp quát: "Ra ngoài!"
Chung Ý kìm nén hoảng sợ, vội vàng nói: "Công việc của tôi vẫn chưa bàn giao được, tôi muốn ở lại công ty làm thêm một thời gian, đến khi người mới đào tạo xong tôi sẽ rời đi."
"Chưa bàn giao được?" Diệp Chiếu Minh lạnh giọng hỏi.
"Đúng vậy, người mới mà tôi tuyển dụng trước đó đã đi hết rồi, nên tôi cần đào tạo lại các nhân viên mới. Tôi biết mình bị đưa vào danh sách đen của công ty, tôi đảm bảo sau khi đào tạo xong sẽ từ chức. Tôi cũng sẽ không nhận lương." Chung Ý lấy hết can đảm nhìn Diệp Chiếu Minh
Đây là cách tốt nhất mà cậu có thể nghĩ ra, có thể bù đắp lỗi lầm của mình với Diệp gia. Dù chỉ là một chút, cậu cũng sẽ cố gắng thực hiện.
Diệp Chiếu Minh ngẩng đầu nhìn cậu: "Tại sao?"
"Tôi... tôi đã gây ra lỗi lầm, thật xin lỗi, tôi muốn bù đắp." Chung Ý ngượng ngùng cúi đầu.
"Tôi hiểu rồi. Trước tiên tôi cần làm rõ một chuyện. Bây giờ cậu ra ngoài đi." Diệp Chiếu Minh nhìn cậu không khỏi chướng mắt.
Vài ngày sau, Chung Ý vừa tan làm liền nhận được cuộc gọi từ Diệp Chiếu Minh, theo hướng dẫn đến khách sạn của hắn.
Diệp Chiếu Minh ở một mình trong phòng tổng thống, lúc Chung Ý đến là hắn vừa tắm xong, áo choàng tắm buộc lỏng lẻo trên người, hắn ung dung dựa vào ghế sô pha, trông có chút lười biếng.
Khí chất công tử lười biếng. Chung Ý vội vàng ngồi xuống đối diện, không hiểu ý đồ của hắn. Nếu là chuyện công việc, có thể nói ở công ty, đến tận đây, cảm thấy, cảm thấy không đứng đắn.
"Tư liệu của cậu trong công ty đã được sửa đổi, cậu không còn trong sổ đen, có thể tiếp tục làm việc ở Hoa Diệp, cũng có thể từ chức."
Chung Ý nghe xong vui mừng khôn xiết, nói với hắn: "Cảm ơn, tôi sẽ làm việc chăm chỉ. Tôi sẽ không từ chức, trừ khi anh không cần tôi nữa."
Diệp Chiếu Minh cười nhạt nhìn cậu: "Cứ như vậy mà ở lại công ty sao?"
Chung Ý bị hắn nhìn đến mất tự nhiên, nhỏ giọng nói: "Tôi nói tôi sẽ bù đắp lỗi lầm của mình, tôi sẽ gắng sức cống hiến cho công ty."
"Cậu cảm thấy, chỉ bằng công việc tầm thường của cậu, có thể bù đắp bao nhiêu tổn thất?" Diệp Chiếu Minh châm biếm cậu một câu.
Chung Ý không nói nên lời.
"Công ty có rất nhiều người, cũng không thiếu một người như cậu." Diệp Chiếu Minh lạnh nhạt nói: "Nếu như cậu thật sự muốn bù đắp, vẫn còn một cách." Hắn dừng một chút, tiếp tục nói: "Nằm xuống, để tôi thao thì thế nào?"
Chung Ý nghe xong, kinh hãi nhìn hắn, không nói được tiếng nào.
"Đối với tôi mà nói, so với làm việc ở công ty, chi bằng làm việc trên giường. Không phải cậu muốn chuộc lỗi sao, đây là cách tôi muốn cậu chuộc."
"Tôi có nhu cầu, nhưng không muốn tìm người không rõ lai lịch bên ngoài. Còn cậu, cơ bản vẫn hiểu rõ."
"Cậu có thể tiếp tục làm việc ở công ty. Nhưng có điều, cậu phải thỏa mãn nhu cầu của tôi."
Diệp Chiếu Minh đứng lên đi tới trước mặt Chung Ý nhìn xuống, đưa tay nâng cằm Chung Ý: "Thế nào, cho tôi xem thành ý của cậu đi?"
Hàm răng Chung Ý va vào nhau lập cập, trong đầu nhớ lại đêm đó, cơn đau dai dẳng, ánh mắt hung ác của Diệp Chiếu Minh, lời nói gièm pha tràn ngập trong tâm trí cậu.
"Tôi... tôi chấp nhận yêu cầu của anh. Miễn là anh muốn, tôi... tôi đều sẽ nghe theo anh."
Cậu không có quá nhiều, nhưng cậu thật lòng muốn bù đắp cho Diệp Chiếu Minh. Chỉ cần là thứ Diệp Chiếu Minh muốn, cậu đều sẽ không từ chối.
Chung Ý cay đắng nghĩ.
Diệp Chiếu Minh chỉ cậu vào phòng tắm, nói với cậu: "Đi tắm rửa sạch sẽ, với cả, tự mình mở rộng. Làm xong thì gọi tôi."
Chung Ý bước từng bước nặng nề vào phòng tắm, nhìn đồ dùng vệ sinh đầy đủ bên trong, xốc lại tinh thần.
Tắm rửa sạch sẽ xong, cậu lấy lọ bôi trơn làm công tác chuẩn bị. Mở rộng đến khi vào được bốn ngón tay thì dừng lại.
Mặc áo choàng tắm vào, cậu yếu ớt bước ra, nói với Diệp Chiếu Minh đang ngồi đối diện trên ghế sô pha xem ti vi: "Diệp tiên sinh, tôi chuẩn bị xong rồi."
Diệp Chiếu Minh cũng không nhiều lời, kéo cậu thẳng lên giường.
"Nằm sấp xuống." Hắn ra lệnh cho Chung Ý.
Chung Ý làm theo lời hắn.
Diệp Chiếu Minh quỳ giữa hai chân cậu, nâng mông cậu lên, đeo bao cao su vào, đâm thẳng vào hậu huyệt Chung Ý.
Chung Ý đau đến co rút phía sau lại.
Diệp Chiếu Minh tát mấy cái vào mông cậu: "Thả lỏng, đừng thít chặt như vậy!"
Chung Ý thở chậm lại, dần dần buông lỏng cơ thể, cố gắng thích ứng với cự vật vừa to vừa dài trong cơ thể cậu.
"Cậu tự chuyển động." Diệp Chiếu Minh đỡ eo cậu, tiếp tục hướng dẫn.
Chung Ý nhịn đau di chuyển mông, để phân thân Diệp Chiếu Minh ra vào hậu huyệt của mình.
Chưa được bao lâu cậu liền không trụ nổi, toàn bộ eo mềm nhũn ngã trên giường, mồ hôi đầm đìa khắp người. Diệp Chiếu Minh lạnh nhạt nhìn khuôn mặt nhăn nhó vì đau của cậu, sau đó dùng gối nâng mông của cậu lên, bắt đầu động. Sau khi phát tiết một lần sau lưng, Diệp Chiếu Minh nghiêng người nằm sau lưng Chung Ý, nâng một chân cậu lên làm thêm lần nữa.
Sau đó lại để Chung Ý ngồi dựa lưng vào mình, hắn dùng hai tay nâng eo Chung Ý ấn xuống, đồng thời hạ thân không ngừng tấn công vào hậu huyệt mềm mại của Chung Ý.
Nơi đó co dãn rất tốt, cho dù có tiến vào bao nhiêu lần, nó vẫn có thể hút chặt lấy phân thân của hắn, thật sự làm người ta mất hồn.
Diệp Chiếu Minh thầm mắng cậu yêu nghiệt, lại không nhịn được dùng sức chen phân thân vào trong, thậm chí còn muốn đẩy hai tinh hoàn vào trong.
Hắn hoàn toàn không để tâm đến tiếng kêu đau đớn và tiếng khóc run rẩy của Chung Ý.
Chỉ bằng cách này, sự nóng giận bị áp chế trong lòng hắn, mới dần dần được lắng xuống.
Diệp Chiếu Minh chưa bao giờ coi mình là người tốt, hắn cực kỳ chán ghét những người giả vờ thanh cao như Chung Ý.
Nhưng không thể không thừa nhận, Chung Ý có một thân hình rất đẹp. Khiến người ta khó mà không muốn dày vò cơ thể mê người này, chỉ nhìn thôi cũng đủ gợi lên khoái cảm, Nghĩ đến những bức ảnh đã chụp trước đây, ánh mắt Diệp Chiếu Minh chợt tối sầm lại, dục hỏa lại bị khơi lên. Hắn ôm lấy cơ thể nửa tỉnh nửa mê của cậu, dùng gối kê eo cao lên, tiếp tục phát tiết dục vọng đã kìm nén bấy lâu.