Mỗi Một Câu Nói

Chương 6: Cũng không quan trọng lắm




Sáng sớm Chung Ý bị Diệp Chiếu Minh đánh thức.

"Cậu định ngủ đến bao giờ?" Diệp Chiếu Minh chưa đợi cậu phản ứng, đã kéo cậu xuống giường, không chút lưu tình bắt cậu tắm rửa, bôi thuốc.

Hắn ném một đống thuốc cho Chung Ý, nói: "Từ giờ trở đi mỗi ngày cậu phải rèn luyện sức khỏe, thể lực kém như vậy, làm sao có thể thỏa mãn tôi được? Tôi không muốn làm với một cái xác chết đâu.", Chung Ý tắm xong thì thẫn thờ cầm thuốc rời khỏi khách sạn. Hốc mắt vừa khô vừa đau, cậu muốn khóc, nhưng nước mắt đã cạn từ đêm hôm qua. Cậu bắt taxi về nhà trọ, nhịn đau tự nấu cháo cho mình, uống thuốc hạ sốt, sau đó lên giường nằm. Vài ngày sau bộ phận nhân sự lại đến tìm cậu ký hợp đồng lao động. Công ty đưa cậu về lại thành phố S, chuyển qua bộ phận tài chính, tháng sau bắt đầu công việc.

Cậu tìm cơ hội đến văn phòng hỏi Diệp Chiếu Minh.

"Đương nhiên là cậu về với tôi. Không thì làm sao có thể phục tùng tôi được?" Diệp Chiếu Minh hỏi ngược lại cậu.

Chung Ý đỏ mặt.

Trở lại thành phố S, Diệp Chiếu Minh để cậu sống ở nhà riêng gần công ty, nằm trong một khu chung cư cao cấp, gồm bốn phòng ngủ và hai phòng khách, có khả năng cách âm rất tốt.

Dù Chung Ý có bị Diệp Chiếu Minh làm đến khóc rống, cũng không ai nghe thấy được.

Diệp Chiếu Minh không thích dáng vẻ ẩn nhẫn chịu đựng của Chung Ý, hắn thích nhìn Chung Ý không chịu được khóc lên dưới thân mình. Mỗi khi thấy Chung Ý rên rỉ quá nhỏ, hắn sẽ đánh thật mạnh vào mông để cậu kêu lên.

Trở lại thành phố S được mấy ngày, Chung Ý không đi làm. Diệp Chiếu Minh rảnh rỗi liền kéo cậu lên giường.

Lần nào hắn cũng để Chung Ý tự mình mở rộng, làm xong thì để cậu phun ra nuốt vào phân thân của mình, đến khi Chung Ý mệt đến không thể nhúc nhích.

Hắn sợ Chung Ý khóc quá nhiều, nên chuẩn bị rất nhiều khăn ấm đặt trong hộp cách nhiệt, lúc nào cần cũng có để dùng. Có những đêm quá dài cần phải bổ sung thêm nước, nên trên tủ đầu giường ngoại trừ hộp cách nhiệt còn có thêm mấy ly nước ấm.

Sau đó mỗi khi lên giường, Chung Ý theo thói quen của Diệp Chiếu Minh, chuẩn bị trước chất bôi trơn, bao cao su, nước, khăn mặt, còn chuẩn bị thêm thuốc cho mình.

Trong nhà không có giúp việc, tất cả đều do một tay cậu quản lý. Ngoại trừ thư phòng là cấm địa, các phòng khác đều được Chung Ý dọn dẹp sạch sẽ.

Chung Ý trải qua một tháng thống khổ. Ban ngày kéo lê thân thể mệt mỏi tập luyện, quét dọn nhà cửa, sửa sang phòng ốc, giặt giũ quần áo. Buổi tối cậu đi chợ nấu nướng, làm thỏa mãn dạ dày cùng dục vọng của Diệp Chiếu Minh. Ngoài ra, cậu còn giúp hắn gội đầu tắm rửa, xoa bóp chân cho hắn.

Chung Ý tận tâm tận lực, chăm sóc tỉ mỉ làm hắn hài lòng.

Cho dù chu đáo đến thế nào, cũng không thể đổi lại chút dịu dàng nào từ hắn.

Dường như cho dù cậu có làm gì đi chăng nữa, Diệp Chiếu Minh vẫn nhìn cậu bằng ánh mắt khinh miệt, cho rằng cậu đang bày mưu tính kế, giở trò đồi bại, chỉ để lừa gạt tình cảm của hắn.

Cũng may cuộc sống như vậy chỉ kéo dài đến lúc Chung Ý trở lại làm việc ở thành phố S. Khi đó Diệp Chiếu Minh đã hoàn thành công việc thu mua công ty, quay lại Cảng Thành. Có vẻ như công việc rất bận rộn, cuối tuần mới đến một lần.

Mỗi lần đến đây đều nhắn tin trước để Chung Ý chuẩn bị.

Cuộc sống vẫn cứ thế trôi qua, giống như "Kim ốc tàng kiều" trong lời Trình Chi Dao nói.

Nhà là kim ốc, nhưng Chung Ý không nhận thấy mình là "Kiều" trong câu nói kia.

Diệp Chiếu Minh trên giường hung ác như dã thú, đối xử với cậu vô cùng tàn nhẫn. Nếu không phải Chung Ý mỗi ngày đều chăm chỉ luyện tập, được Diệp Chiếu Minh cho thuốc tốt, nói không chừng đã nhập viện từ lâu.

Cũng may, công việc Diệp Chiếu Minh ngày càng bận rộn, có khi mấy tháng liền không xuất hiện.

Quãng thời gian đó là cơ hội để Chung Ý nghỉ ngơi hồi phục sức khỏe. Còn người đàn ông kia thì vẫn định kỳ gửi thuốc qua nhắc nhở cậu không quên nghĩa vụ của mình.

Cậu làm một kế toán nho nhỏ trong bộ phận tài chính của công ty, mỗi ngày làm mấy chuyện vặt vãnh, may là không phải tăng ca. Qua những chuyện cậu đã làm ở Cảng Thành, rất khó để tạo hảo cảm với người khác.

Mỗi ngày chỉ âm thầm làm việc, tan ca cũng không giao lưu với đồng nghiệp.

Nếu không phải cậu làm việc năng nổ, không ngại khó khăn, không thì sớm đã bị mọi người cô lập. Dần dà, mọi người đều cho rằng cậu là trạch nam, hướng nội quá mức.

Chung Ý dành tất cả thời gian rảnh rỗi để học kế toán và tiếng Đức. Thỉnh thoảng lại liên lạc về gia đình, báo bình an với ba mẹ, tâm sự chuyện trong quân ngũ với Chung Niệm, dạy Chung Tư cách đối đãi trong văn phòng, giúp cô lập kế hoạch nghề nghiệp, đốc thúc em trai học tập.

Thời gian vội vàng trôi qua.

Đến khi được nghỉ, mấy đứa em nói muốn đến thăm cậu, dù sao cũng sống chung một thành phố, chỉ cách hai giờ đi xe. Chung Ý sợ đến mức toát mồ hôi, nói cậu công việc bận rộn, phải sống trong ký túc của công ty, quản lý rất nghiêm, còn phải thường xuyên tăng ca.

Cậu gần như muốn mô tả công ty thành một nhà máy lớn bị quân sự hóa, mới làm bọn nhóc từ bỏ ý định.

Cậu không thể tưởng tượng nổi nếu một ngày nào đó gia đình biết chuyện của cậu ở Cảng Thành.

Cảng Thành nằm ngay cạnh thành phố S, hai bên giao lưu kinh tế rất chặt chẽ. Trong văn phòng còn có mấy tờ báo Cảng Thành, Chung Ý đôi lúc cũng lén mở ra xem, hoặc lên mạng đọc tin tức về Cảng Thành.

Kết hợp tin tức trên truyền thông và mấy tờ báo của công ty, cậu biết được người cầm quyền Diệp gia ở Cảng Thành là Diệp Trường Tân, chú ba của Diệp Chiếu Minh. Đồng thời ông cũng là chủ tịch Tập đoàn Hoa Diệp ở đại lục.

Bất luận là Cảng Thành hay đại lục, trong danh sách lãnh đạo và quản lý cấp cao của Diệp gia đều không có tên của Diệp Chiếu Minh. Mấy năm nay Diệp Chiếu Minh vẫn làm ở Hoa Diệp, tham gia công việc kinh doanh ở cả Cảng Thành và đại lục, có thể đoán là chức vụ không cao. Chung Ý nhớ tới tin tức mà báo chí đưa lên khi vụ bê bối nổ ra, Diệp Chiếu Minh đảm nhận vai trò giám đốc điều hành của Tập đoàn Hoa Diệp tại Cảng Thành. Nghĩ tới đây, Chung Ý cảm thấy, so với những đau đớn hắn làm với mình, cũng không quan trọng lắm.

Đó là hậu quả cậu xứng đáng phải gánh chịu.