“Đây là tóc giả sao?” Khâu Minh đứng bên cạnh kinh ngạc nhìn tóc của Lâm Dữu.
Nhận thấy bản thân vẫn có thể đánh lừa người khác, cuối cùng trong lòng Lâm Dữu cũng không bất ngờ như vậy nữa.
“Bộ tóc giả này của em dễ bị phát hiện như vậy sao?” Cô nghi ngờ hỏi Trì Uyên.
Khâu Minh vội vàng trả lời: “Không dễ phát hiện chút nào đâu.”
Trì Uyên nhìn Khâu Minh cảnh cáo, sau đó lại nhìn Lâm Dữu: “Chất tóc vốn có của em đẹp hơn so với bộ tóc giả này.”
Lâm Dữu chợt hiểu ra gật đầu, cô vẫn luôn chú ý đến việc chăm sóc mái tóc của bản thân. Nhưng tóc giả này nhìn rất giống tóc thật, quả nhiên ánh mắt của đàn anh thật tốt mà.
“Em nhuộm màu gì vậy?” Trì Uyên cười hỏi.
Lâm Dữu do dự nhìn về phía Tần Trạch, nhưng lúc này Tần Trạch đang quay lưng lại nên không nhìn thấy ánh mắt cầu cứu của cô.
Trì Uyên rất kiên nhẫn tiếp tục hỏi: “Ngay cả tôi cũng không được biết sao?”
“Nhóm của em sẽ phát hành album mới vào tháng chín. Vì đây là tạo hình mới để chuẩn bị cho album cho nên...” Lâm Dữu ấp úng, đột nhiên cô nhận ra bản thân đã lỡ miệng nói ra việc phát hành album mới. Trong khi trước đó, Tần Trạch đã dặn dò cô không được nói ra việc này với ai.
Trì Uyên thấy cô hoảng hốt che miệng, cười híp mắt: “Tôi sẽ làm như chưa nghe thấy em nói gì cả.”
“Em phải quay lại chỗ cũ rồi.” Hai tai Lâm Dữu đỏ ửng nhanh chóng rời đi.
Khâu Minh ngồi xuống bên cạnh Trì Uyên cười nói: “Lâm Dữu thật là dễ thương mà.”
Vừa nói dứt câu, anh ấy đã nhận thấy ánh mắt Trì Uyên đang nhìn mình có gì đó không ổn nên vội vàng sửa lại: “Không, cô ấy chẳng dễ thương chút nào cả.”
Trì Uyên khẽ nhíu mày, ánh mắt quét qua như muốn xuyên thấu người Khâu Minh, khiến anh ấy sợ hãi co rúm người: “Anh có thể xem như em chưa nói gì đi được không?”
Chỉ thuận miệng khen một câu cũng không được nữa. Dạo này làm quản lý cũng khó khăn như vậy rồi sao?
Trì Uyên nghiêng đầu nhìn Lâm Dữu đang thắt dây an toàn ngồi ở phía trước, không nhịn được cười tủm tỉm.
Khâu Minh nhìn theo ánh mắt của anh, sau đó cẩn thận hỏi: “Anh có cần em đi đổi chỗ với Lâm Dữu hay không?”
Trì Uyên nghe vậy nghiêm mặt lại, giọng điệu cũng trở nên lạnh lùng hơn: “Dạo gần đây cô ấy rất vất vả mới có thể nổi tiếng được một chút. Nếu để cô ấy ngồi cùng thì tôi lại phải trơ mắt ngồi nhìn cô ấy bị hắt nước bẩn hay sao?”
“...” Khóe miệng Khâu Minh giật giật mấy cái. Được rồi, bây giờ anh ấy nói gì cũng sai, làm gì cũng sai được chưa?
***
Máy bay hạ cánh đáp xuống sân bay Tân Thành, Lâm Dữu đứng dậy đi theo các thành viên ra ngoài. Nhưng vừa đi được một bước, dường như tâm linh tương thông cô lập tức quay đầu lại. Chỉ là không ngờ khi vừa quay đầu cô đã bắt gặp được ánh mắt thâm thúy của Trì Uyên đang nhìn mình khiến cho tim cô không khỏi đập nhanh hơn.
Trì Uyên mỉm cười với cô, khẽ nói qua khẩu hình miệng.
Lâm Dữu có thể đọc được một cách dễ dàng: Nhớ liên lạc qua điện thoại.
Đôi mắt cô sáng lên, sau đó gật đầu rồi nhanh chóng di chuyển theo các thành viên khác. Nhưng trên mặt cô lúc này lại lặng lẽ đỏ lên.
Nhiếp Niệm Vũ đứng bên cạnh Lâm Dữu thấy gò má đỏ ửng của Lâm Dữu quan tâm hỏi: “Sao mặt em lại đỏ vậy? Chị nhớ trên máy bay khá lạnh mà?”
Lâm Dữu áp hai bàn tay lên má cũng cảm thấy bàn tay nóng lên, cười gượng: “Không có gì đâu, chắc là do em mới đến Tân Thành nên chưa kịp thích ứng với thời tiết ở đây thôi.”- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT
“Khí hậu ở Tân Thành khô ráo. Lần này chúng ta sẽ biểu diễn ở bên ngoài, đến lúc đó em phải nhớ chống nắng cẩn thận đấy.” Nhiếp Niệm Vũ dặn dò tỉ mỉ.
Lâm Dữu thấy Nhiếp Niệm Vũ không còn nghi ngờ gì cũng thở phào một hơi, vội vàng gật đầu tỏ vẻ đã biết.
Khi cả nhóm vừa ra đến cửa sân bay thì đã nghe thấy những tiếng hét chói tai. Bọn cô đều nhìn nhau, đây là lần đầu tiên bọn cô được tiếp đón nồng nhiệt như vậy.
Nhưng sau khi nhìn rõ băng rôn và biểu ngữ trong tay của fan hâm mộ, bọn họ mới nhận ra bản thân đã suy nghĩ quá nhiều rồi. Tất cả những fan hâm mộ đến đây đều là vì Trì Uyên.
“Thật xấu hổ mà, vừa nãy em còn tưởng bọn họ là fan hâm mộ của chúng ta nữa đó.” Giản Điềm nhỏ giọng lẩm bẩm một câu.
Nhiếp Niệm Vũ quay đầu nhìn lại có chút buồn bực: “Không phải Trì Uyên đi cùng chúng ta sao? Sao nãy giờ vẫn chưa ra chứ?”
Lâm Dữu mím môi đáp: “Có lẽ bởi vì anh ấy biết sẽ có rất nhiều fan hâm mộ đến sẽ khiến người khác cảm thấy bối rối nên có thể sẽ đi ra bằng lối VIP hoặc đợi một lát nữa mới ra ngoài.”
Cô cảm thấy với tính cách của Trì Uyên thì có thể sẽ làm như vậy.
Khi Trì Uyên vừa xuống máy bay anh đã nghe Khâu Minh báo lại. Hiện tại, đang có một lượng lớn người hâm mộ đứng đợi ở cổng sân bay, anh nhíu mày: “Không phải đã nói là không công khai lịch trình lần này của tôi hay sao? Là ai đã tiết lộ lịch trình vậy?”
Khâu Minh bất đắc dĩ cúp điện thoại: “Anh cũng biết đấy, hiện nay có rất nhiều fan cuồng sẵn sàng bỏ tiền ra mua tin tức chuyến bay anh sẽ đi mà.”
“Điều này sẽ gây trở ngại cho hoạt động bình thường của sân bay, không phải bình thường tôi đã nghiêm cấm việc này xảy ra hay sao?” Trì Uyên lạnh giọng nói.
Khâu Minh thở dài: “Ngoại trừ chương trình lần trước, đã rất lâu rồi anh cũng chưa xuất hiện, fan hâm mộ làm như vậy cũng có thể hiểu được.”
Trì Uyên trầm ngâm một lát nói: “Chờ một chút, chúng ta di chuyển bằng lối đi dành cho VIP đi.”
Khâu Minh gật đầu: “Em đã sắp xếp xong cả rồi. Chúng ta sẽ đi ra từ lối VIP sau đó trực tiếp lên xe rời đi.”
Trì Uyên vừa định quay người rời đi. Đột nhiên anh lại nhớ đến Lâm Dữu vừa đi đến bằng lối ra kia lại hỏi: “Có phải vừa nãy Lâm Dữu đã gặp những fan hâm mộ đó không?”
Khâu Minh biết anh đang lo lắng điều gì, vội vàng nói: “Các fan hâm mộ đến đây là để gặp anh. Phía bên Lâm Dữu có cả quản lý và trợ lý bên cạnh nên sẽ không sao đâu, anh không cần phải lo lắng.”
Lúc này Trì Uyên mới yên tâm rời đi.
***
Fan hâm mộ của Trì Uyên cảm thấy có chút chán nản khi đợi mãi mà không thấy Trì Uyên đâu. Nhưng lúc này bọn họ lại thấy Lâm Dữu và các thành viên khác đi ra, riêng Lâm Dữu thì bọn họ vẫn có thể nhận ra cô.
Một số người hâm mộ nghĩ rằng đến thì cũng đã đến rồi. Dù sao thì ít nhất họ cũng phải chụp được vài bức ảnh mới được. Sau đó, bọn họ nhanh chóng đưa điện thoại và máy ảnh hướng về phía Lâm Dữu cùng những thành viên còn lại nhanh chóng chụp ảnh, nhưng đa số bọn họ đều chụp Lâm Dữu.
“Tình huống này là gì đây?” Tần Trạch cũng có chút mông lung nhưng vẫn nhanh chóng bảo vệ các thành viên.
Tất nhiên, cũng có một ít fan hâm mộ của nhóm Citrine đến đón bọn cô. Nhưng bọn họ làm sao có thể cạnh tranh nổi với những fan hâm mộ kinh nghiệm đầy mình như fan của Trì Uyên chứ. Cuối cùng, họ bị đẩy ra đằng sau, khóc không ra nước mắt nhìn fan hâm mộ của người khác liên tiếp chụp ảnh idol nhà mình.
Lâm Dữu thấy có nhiều điện thoại và máy ảnh chụp mình như vậy cũng khá ngạc nhiên. Khi cô di chuyển ra ngoài còn nở một nụ cười nhẹ.
Hôm nay, cô chỉ trang điểm nhẹ nhàng mặc một chiếc áo thun đơn giản cùng quần jean rộng rãi. Thường thì khi ra sân bay cô luôn ăn mặc thoải mái nhất, nhưng bởi vì vóc dáng của cô rất chuẩn nên mặc gì lên người cũng đẹp.
Khi Lâm Dữu hướng về phía bên này cười, các fan hâm mộ của Trì Uyên trong lúc nhất thời quên mất Trì Uyên liên tục hướng camera về Lâm Dữu nhấn nút chụp.
Khi sắp chuẩn bị rời khỏi sân bay thì đột nhiên lại có một đám người chạy đến khiến cho mọi thứ trở nên loạn hết lên. Bọn cô cũng không mang theo bất kỳ nhân viên bảo vệ nào. Phía bên này chỉ có Tần Trạch và Dương Đan đi cùng, nhưng hiện tại bọn họ còn không lo nổi cho bản thân mình, Lâm Dữu cũng bị đẩy về sau.
Lúc này, một cô gái bên cạnh bị người phía sau chen lấn khiến cô lảo đảo sắp ngã xuống đất, Lâm Dữu thấy vậy nhanh chân bước đến ôm eo giữ người cô gái đó lại.
Giọng điệu của cô không bất mãn chút nào còn dịu dàng hỏi: “Em không sao chứ?”
Cô gái nhìn Lâm Dữu trong khoảng cách ngắn như vậy nhất thời kinh ngạc đến mức không nói nên lời.
“Cẩn thận một chút.” Lâm Dữu thả lỏng tay ôm eo cười nói.
Gò má cô gái cũng ửng đỏ lắp bắp nói: “Cảm… Cảm ơn ạ.”
Lâm Dữu mỉm cười, nhanh chóng đi theo Nhiếp Niệm Vũ leo lên chiếc xe bảo mẫu đã chuẩn bị sẵn rời đi.
Cô gái đứng ngơ ngẩn tại chỗ nhìn xe bảo mẫu rời đi. Trong tay vẫn còn cầm ảnh của Trì Uyên để trước ngực bàng hoàng nói: “Tôi vậy mà lại bị một người con gái trêu chọc sao?”
Lâm Dữu vẫn đang ngồi trong xe, không biết mình đã được fan hâm mộ Trì Uyên đưa lên hot search.
***
Tranh thủ lúc xe bảo mẫu di chuyển Lâm Dữu cũng dựa vào ghế mơ màng ngủ.
Lý Ánh Hàm đang xem điện thoại đột nhiên kêu lên: “Lâm Dữu em được lên trên mục hot search này!”
Lâm Dữu nghe vậy nhíu mày tỉnh lại: “Không thể lại là chuyện xấu gì đấy chứ?”
Thực sự cô rất sợ những mục hot search liên quan đến bản thân. Cho dù khoảng thời gian này những hot search liên quan tới bản thân toàn là điều tích cực, nhưng mỗi khi nghe đến nó cô cũng không nhịn được mà cảm thấy sợ hãi.
“Video em giúp đỡ fan hâm mộ kia đã lan truyền chóng mặt trên Weibo rồi.” Lý Ánh Hàm đưa điện thoại cho cô xem.
Lâm Dữu nếu như xem điện thoại ở trên xe thì sẽ bị say xe cho nên chỉ nhìn thoáng qua một cái rồi nhanh chóng dời mắt đi chỗ khác: “Chỉ cần không mắng em là được rồi.”
“Mắng gì cơ chứ, tất cả bọn họ đều đang khen em mà.” Nhiếp Niệm Vũ cười như vậy cũng khiến cô trở nên yên tâm hơn.
Khi Lâm Dữu đang giúp đỡ cô gái đó thì đã có máy quay ghi lại được khung cảnh này. Có lẽ là fan hâm mộ nào đó đã đứng đó đợi Trì Uyên nhưng không đợi được anh. Fan hâm mộ của anh đành phải đăng video của Lâm Dữu lên Weibo.
— Thật là một nhóm fan hâm mộ thê thảm mà. Chờ không được thần tượng của bản thân nên đành phải đi chụp ảnh thần tượng khác ha ha ha.
— Tôi là người hâm mộ được đỡ kia. Khi Lâm Dữu đến gần như vậy tim tôi đập thình thịch. Cô ấy thật sự quá thơm quá xinh đẹp rồi. Từ hôm nay tôi sẽ trở thành fan của cô ấy đừng ai cản tôi!!!
— Cảm ơn fan hâm mộ của Trì Uyên đã chụp những bức ảnh đẹp như vậy cho Lâm Dữu!
— Khi Lâm Dữu đỡ cô gái kia cũng thật đẹp, đồng thời phản xạ của cô ấy cũng rất nhạy bén đó.
— Mẹ, con bị một người phụ nữ dụ dỗ. Xin hỏi Lâm Dữu có cần một người vợ không? Tôi sẽ đi cưới cô ấy ngay bây giờ!
— Tôi cũng có mặt lúc đó, Lâm Dữu thực sự rất đẹp. Suýt chút nữa tôi cũng bị khuất phục trước vẻ đẹp đó rồi, cũng may là tôi vẫn còn chút liêm sỉ đó @Trì Uyên nếu anh còn không có hành động gì thì em sẽ đi theo cô gái này mất đó!!
***
Sau khi xe sạc đầy điện thì đến giữa trưa Tần Trạch đã đưa bọn họ đến nơi biểu diễn, ngay cả cơm cũng chưa kịp ăn đã phải đi diễn tập.
Có tổng cộng hai bài hát sẽ được hát vì chưa quen với một địa điểm mới cho nên phải tập lại toàn bộ động tác một lần.
Bởi vì đây không phải là lần đầu tiên biểu diễn trong buổi hòa nhạc nên nhóm Citrine rất nhanh đã tiến vào trạng thái chuyên nghiệp.
Lâm Dữu đã đặc biệt đội một chiếc mũ nồi đen trước khi lên sân khấu để che đi bộ tóc giả của mình. Nhưng việc đội một chiếc mũ nồi đen trong thời tiết như đầu tháng tám không phải là một điều thoải mái chút nào.
Buổi biểu diễn diễn ra vào ban đêm. Sau khi kết thúc chương trình các cô phải đáp chuyến bay đêm trở về Định Hải. Tuy rằng vội vàng nhưng đây lại là công việc thực tế của những minh tinh thời nay.
Nhiều người đã quen với việc này nên khi lên máy bay cũng không phàn nàn gì.
Quay trở lại ký túc xá đã là năm giờ sáng, Lâm Dữu mệt không chịu nổi nhanh chóng tắm rửa một chút rồi trực tiếp lên giường đi ngủ.
Việc chuẩn bị cho album mới cũng đang được diễn ra. Lần này Lâm Dữu lại may mắn được tham gia vào việc biên đạo vũ đạo. Mỗi sáng cô đều đến công ty thảo luận với biên đạo múa, một chút lơ là cũng không có.
Khi cô và biên đạo múa đang thảo luận về vũ đạo thì Tần Trạch từ bên ngoài đi vào, vẫy tay với Lâm Dữu: “Lâm Dữu, em ra ngoài với anh một lát.”
Mặc dù Lâm Dữu không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng sau khi chào hỏi biên đạo múa xong thì cũng đi theo Tần Trạch vào văn phòng: “Anh Tần, có chuyện gì vậy?”
“Phản hồi về chương trình “Let’s Dance” rất hot nên tổ chương trình cũng muốn quay thêm một tập phụ. Bọn họ hy vọng có thể mời em xuất hiện thêm lần nữa trong chương trình.” Tần Trạch không khống chế được sự vui vẻ trên mặt, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn nhiều so với bình thường.
Lâm Dữu mở to hai mắt: “Thật sao?”
“Đương nhiên là thật rồi.” Tần Trạch gật đầu nói tiếp: “Thời gian có chút hạn hẹp, nếu em tham gia như vậy có thể sẽ dẫn đến chất lượng màn trình diễn bị giảm sút. Việc này cũng sẽ không đem đến được lợi ích gì.”
Lâm Dữu biết Tần Trạch là đang lo lắng cho cô. Dù sao thì cô cũng đã rất vất vả mới có thể có được độ hot cùng độ nổi tiếng như vậy. Nhưng cô vẫn muốn tiếp tục thử thách thêm một chút.
“Anh Tần, em muốn tham gia chương trình.” Ánh mắt Lâm Dữ cực kỳ kiên quyết.
“Chương trình sẽ phát sóng vào đầu tháng chín việc này đổi với nhóm của em sẽ rất có ích, em có mệt mỏi thêm một chút cũng không vấn đề gì.”
“Nhưng là trong khoảng thời gian ngắn như vậy, em có thể thiết kế một màn trình diễn tốt sao?” Tần Trạch có chút lo lắng.
Lâm Dữu mỉm cười đầy tự tin: “Đối với em mà nói thì đây không phải là một việc quá khó khăn.”
Tần Trạch suy nghĩ một chút, sau đó nói tiếp: “Nếu em đã quyết định như vậy thì người quản lý như anh cũng không có lý do gì để từ chối cả. Lát nữa, anh sẽ đi đáp ứng lời mời của tổ chương trình.”
***
Húc Tinh, trong phòng làm việc của Trì Uyên lúc này.
Khâu Minh cầm điện thoại di động đi vào, trên mặt cười hớn hở: “Anh Trì, tổ chương trình “Let's Dance” muốn mời anh làm giám khảo. Anh có muốn tham gia không?”
Trì Uyên nâng mắt lên nhìn cậu hỏi: “Là chương trình Lâm Dữu đã tham gia lần trước à?”
“Đúng vậy, chính là chương trình mà Lâm Dữu đã tham gia.” Khâu Minh gật đầu.
“Bọn họ muốn quay thêm một tập phụ nữa, muốn tổ chức theo quy tắc thi đấu đặc biệt nên muốn mời anh làm giám khảo bí ẩn.”
“Không tham gia, tôi không có nhiều thời gian như vậy.” Trì Uyên không suy nghĩ đã lập tức từ chối.
Khâu Minh tặc lưỡi: “Em biết anh Trì sẽ không tham gia mà. Làm sao anh Trì có thể tham gia loại chương trình như này được chứ. Để em xem thử danh sách tham gia thi đấu một chút, thế nào mà lại có Lâm Dữu trong danh sách tham gia thi đấu này?”
Trì Uyên nghe vậy đột nhiên ngẩng đầu lên, nhưng khi nói ra lời này lại làm ra dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi: “Giúp tôi đồng ý tham gia.”