Mỗi Ngày Đều Rung Động

Chương 25: Tôi có thể giúp em




Ngày hôm sau, Lâm Dữu cũng đã nhận được danh sách chứa các quy tắc mới cùng với những người tham gia thi đấu và giám khảo, tập này được thêm vào không giống như những tập trước.

Vòng đầu tiên sẽ do năm trăm sinh viên của Học viện khiêu vũ bỏ phiếu, ba người có số phiếu lớn nhất sẽ có tư cách tiến vào vòng loại tiếp theo. Ở vòng thứ hai, sáu giám khảo sẽ bỏ phiếu, mỗi một giám khảo sẽ được tính là một phiếu bầu. Nhưng trong tập này, còn có một giám khảo bí ẩn khác. Người này sẽ xuất hiện sau khi tất cả các giám khảo đã chấm điểm và lá phiếu của người này cũng là mấu chốt để quyết định chức vô địch.

Lâm Dữu nhìn bảng quy tắc mới, sau đó ngẩng đầu lên hỏi Tần Trạch: “Anh Tần, giám khảo bí ẩn này là ai vậy?”

Tần Trạch lắc đầu: “Tổ chương trình không muốn tiết lộ thông tin về người này, anh đã hỏi các nhân viên công tác. Nhưng họ đều nói là không biết, xem ra tổ chương trình đã thực hiện các biện pháp bảo mật rất tốt. Anh đoán đây sẽ là một người rất có tiếng tăm trong giới đấy.”

Mặc dù Lâm Dữu rất tò mò, nhưng tổ chương trình đã nói rằng họ sẽ không tiết lộ điều gì cả khiến cho cô phải ngừng suy nghĩ về điều này.

“Anh cảm thấy trước tiên em nên xem danh sách những minh tinh tham gia thi đấu đi.” Tần Trạch nghiêm túc nói.

Lâm Dữu vội vàng lật một trang, sau đó hít vào một hơi: “Hứa Hạo Sơ, quán quân của mùa đầu tiên? Tần Vĩ, người đã ba lần liên tiếp giành được giải thưởng “Giai điệu vàng”? Tại sao Khương Linh lại có trong danh sách? Cô ấy không phải là một idol solo nổi tiếng trong giới sao?”

Ngoài cô ấy ra còn có tổng cộng năm người khác cũng tham gia cuộc thi. Hầu hết đều là những thần tượng nổi tiếng và được yêu thích, thực lực của mỗi người tham gia lần này thực sự không thể xem thường.

Một tập này tương đương với việc thách đấu với năm người như Cao Tinh Vũ, tình hình này thực sự không khả quan cho lắm.

“Bây giờ chương trình đã trở nên viral hơn rồi, nên tất nhiên sẽ có rất nhiều người muốn đến kiếm chút lợi ích từ chương trình.” Tần Trạch thở dài nói.

Lâm Dữu chỉ lo lắng trong chốc lát, sau đó lại vui vẻ đáp: “Thay vì tập trung suy nghĩ về họ thì em chỉ cần làm tốt phần của mình là được rồi.”

“Tần Vĩ là nghệ sĩ dưới trướng Húc Tinh, em có thể nhờ Trì Uyên hỏi qua một chút đấy?” Tần Trạch đề nghị.

Lâm Dữu nghe vậy nhíu mày: “Anh Tần, làm như vậy là không được đâu.”

Thật đáng khinh nếu như cô hỏi anh và tất nhiên là cô cũng sẽ không bao giờ làm vậy. Chắc chắn Trì Uyên cũng sẽ không thích cách thăm dò này. Bên cạnh đó, cô cũng không muốn làm bất kỳ điều gì khiến cho Trì Uyên cảm thấy ghét bỏ. Dù sao anh cũng đã đối xử với cô tốt như vậy.

“Được rồi, coi như anh chưa nói gì đi.” Tần Trạch thấy cô như vậy thì đành thỏa hiệp.

“Vậy lần này em vẫn quyết định hợp tác với vũ đoàn Sky sao?”

Lâm Dữu mỉm cười gật đầu, cô luôn nhớ về những người bạn cũ đã lâu không gặp này: “Em và bọn họ rất thân với nhau, giữa bọn em cũng có một sự ăn ý ngầm. Cho nên tất nhiên là em vẫn sẽ tiếp tục hợp tác với họ.”

Tần Trạch trả lời: “Được thôi, khi nào đi anh sẽ nhờ Dương Đan đưa em đi.”

***

Lâm Dữu không có nhiều thời gian để lãng phí. Vì vậy, chiều hôm đó cô đã nhờ Dương Đan lái xe đưa cô đến gặp vũ đoàn Sky.

Vẫn là phòng tập nhảy với nhiều thể loại âm nhạc xen lẫn vào nhau, nhưng tâm trạng của Lâm Dữu lần này lại nhẹ nhõm hơn một chút so với lần trước.

Khi cô đẩy cửa phòng tập ra mọi người đều đồng loạt nhìn sang, cô gật đầu chào hỏi: “Đã lâu không gặp.”

Thường Âm là người đầu tiên chạy đến, cô lập tức ôm lấy Lâm Dữu, theo quán tính Lâm Dữu lùi lại hai bước.

Sau khi ôm đủ rồi Thường Âm mới buông cô ra trêu ghẹo: “Lâm Dữu, sao idol lớn như em lại có thời gian đến đây vậy?”

Lâm Dữu cong cong khóe miệng: “Chị Thường Âm, chị đừng trêu em nữa mà.”

Chương Húc sau khi hay tin cũng chạy đến phòng tập: “Đàn em, em bận rộn như vậy sao lại có thời gian đến đây chơi vậy?”

“Đàn anh, sao anh cũng như vậy cơ chứ?” Lâm Dữu bất đắc dĩ thở dài.

“Hôm nay em đến đây là muốn hỏi anh một chuyện.”

“Có chuyện gì vậy?” Chương Húc choàng vai Lâm Dữu kéo cô đến giữa phòng tập nhảy ngồi xuống. Những người khác cũng nhanh chóng xếp thành một vòng tròn để ngồi.

“Tổ chương trình “Let's Dance” đã ngỏ ý mời em tham gia tập bổ sung. Anh có muốn hợp tác cùng với em không? Lần này, chúng ta sẽ hướng đến vị trí quán quân.” Lâm Dữu cười nói.

Chương Húc híp mắt: “Không vấn đề gì.”

Thường Âm cười toe toét nói: “Vũ đoàn của bọn chị cũng đã nhận được rất nhiều lời mời biểu diễn quảng bá thông qua chương trình. Ngoài ra, còn có một số phụ huynh còn muốn gửi con cái của họ đến đây học.”

“Chuyện tốt như vậy, đương nhiên mọi người sẽ tiếp tục làm rồi!”

“Đúng!” - App TY T

Thấy mọi người nhiệt tình như vậy, Lâm Dữu cũng giải thích sơ qua tình cảnh lần này: “Lần này đối thủ của chúng ta đều rất mạnh, cho nên chúng ta nhất định phải nỗ lực hết sức mình.”

Chương Húc tự tin cười nói: “Còn phải sợ cái gì chứ? Chúng ta lại đem đến một màn trình diễn khiến khán giả kinh ngạc thêm lần nữa là được.”

***

Vì đây là tập bổ sung nên tập này không có chủ đề, để cho các nghệ sĩ tham gia được tự do sáng tạo. Lâm Dữu gần như cả ngày đều ngâm mình trong phòng luyện tập để thảo luận về chủ đề và vũ đạo mới với vũ đoàn.

Ban ngày nếu có buổi biểu diễn quảng bá thì cô sẽ đi biểu diễn. Chiều về thì lại luyện tập ca hát và vũ đạo cho album mới. Buổi tối lại phải tranh thủ thời gian để chuẩn bị cho màn trình diễn lần này. Vì vậy, thời gian đi ngủ mỗi ngày của cô cũng không có nhiều, chỉ có thể tranh thủ chợp mắt được lúc nào hay lúc đó.

Đặc biệt là khi trên đường đến buổi biểu diễn quảng bá, chưa có lần nào Lâm Dữu có thể tỉnh táo khi ngồi trong xe. Lúc nào cô cũng tranh thủ thời gian ngủ bù.

Ba giờ khuya, Lâm Dữu kéo lê cơ thể mệt mỏi trở về ký túc xá. Trong ký túc xá yên tĩnh, các thành viên còn lại đều đã đi ngủ.

Lâm Dữu vừa định lấy quần áo đi tắm thì lại nghe thấy ngoài cửa có tiếng vặn chìa khóa. Cô dừng lại đề phòng thì lại thấy Tề Mộng Dao đi vào.

Tề Mộng Dao đầu đội một chiếc mũ và mặc một cái quần màu đen. Có vẻ như đây là một bộ quần áo thích hợp để có thể dễ dàng ẩn mình vào trong bóng tối.

Lâm Dữu ngạc nhiên hỏi: “Mộng Dao, tại sao bây giờ cậu mới trở về ký túc xá?”

“Không có gì đâu, tôi vừa đi ra ngoài hít thở không khí một chút ấy mà.” Tề Mộng Dao tránh né ánh mắt của Lâm Dữu muốn vòng qua người cô rời đi.

Nhưng Lâm Dữu đã nhanh hơn một bước nắm lấy cổ tay của Tề Mộng Dao, ánh mắt sắc bén hỏi: “Không phải là cậu vừa chạy ra ngoài đi hẹn hò với Trạch Châu đó chứ?”

Ra ngoài vào nửa đêm lại còn đi rón rén như vậy, ngoại trừ trốn đi hẹn hò thì Lâm Dữu không thể nghĩ ra được lý do nào hợp lý hơn nữa.

Như thể đã bị nhìn thấu tim đen, Tề Mộng Dao ngay lập tức hất tay Lâm Dữu ra: “Lâm Dữu, chuyện hẹn hò của tôi diễn ra rất bí mật. Vì vậy sẽ không bị ai phát hiện đâu, cậu cũng không cần đi rêu rao cho người khác biết về chuyện này.”

“Đương nhiên tôi sẽ không nói chuyện này cho người khác biết.” Lâm Dữu tiếp tục khuyên nhủ cô ấy.

“Nhưng cậu ra ngoài vào đêm khuya như này sẽ có thể bị paparazzi chụp được. Hơn nữa chúng ta sắp phát hành album mới rồi, cậu làm như này rất nguy hiểm.”

“Trạch Châu cuối cùng cũng trở về rồi, tôi chỉ là đi gặp anh ấy một chút mà thôi.” Tề Mộng Dao nói.

“Chúng tôi gặp nhau ở trong xe sẽ không bị người khác bắt gặp đâu.”

“Vậy cậu trở về ký túc xá bằng cách nào? Anh ấy không đưa cậu về hay sao?” Lâm Dữu suy đoán.

Tề Mộng Dao có chút bực mình: “Chỉ cần tôi không bị phát hiện là được rồi. Lâm Dữu, cậu vẫn nên làm tốt chuyện của bản thân đi.”

Thấy Tề Mộng Dao nhíu mày rời đi, Lâm Dữu chỉ biết đứng đó nhìn rồi lặng lẽ thở dài.

***

Giống như lần trước, Lâm Dữu cần ghi hình lại phần chơi trò chơi để xác định thứ tự trình diễn. Cô muốn cởi bỏ bộ tóc giả trong buổi ghi hình luôn. Nhưng Tần Trạch lại nói rằng khi lên sân khấu biểu diễn để lộ ra thì sẽ gây bất ngờ hơn. Vì vậy, cô nghe theo lời của Tần Trạch tiếp tục đội tóc giả.

Lần gặp mặt gần nhất với Từ Văn Khang là lần ghi hình trước. Lâm Dữu nhìn thấy anh ấy nên đã chủ động chào hỏi trước.

“Lâm Dữu, lần này cô nhất định phải biểu hiện tốt hơn lần trước nữa đấy nhé. Tôi rất xem trọng cô đó.”

Lâm Dữu cười nói: “Tôi sẽ cố gắng hơn nữa.”

Nhưng trong lòng cô lại đang mắng thầm. Miễn là đừng có hỏi cô mấy câu hỏi hóc búa trên sân khấu thì đó chính là xem trọng cô rồi.

Năm nghệ sĩ khác tham gia cuộc thi đều là đàn anh đàn chị của Lâm Dữu, cô bước tới trước và bắt đầu chào hỏi từng người một.

Khương Linh khiến cho cô có cảm giác tốt hơn nhiều so với Trình Tuyết Huyên. Cô ấy rất tốt bụng lại còn mỉm cười với cô một cách rất chân thành. Ngay lập tức khiến cho Lâm Dữu thích cô ấy từ cái nhìn đầu tiên.

Chương trình chính thức ghi hình.

Từ Văn Khang chào hỏi vài câu sau đó yêu cầu những người có mặt giới thiệu bản thân. Cuối cùng anh ấy mới đi vào vấn đề chính: “Hạo Sơ cùng Lâm Dữu đã từng tham gia chương trình nên ắt hẳn cũng đã biết thứ tự biểu diễn trên sân khấu phụ thuộc vào trò chơi.”

“Lần này là chơi trò gì vậy?” Tần Vĩ cười hỏi.

Từ Văn Khang nhìn tổ chương trình, ngay lập tức có người dọn ra một cái bàn. Tiếp theo lập tức xuất hiện một mùi chua chua lấn át cả phòng ghi hình.

“Ăn chanh sao!” Tần Vĩ kinh ngạc nhìn một rổ chanh đã được gọt vỏ trên bàn.

Họ chưa ăn nhưng chỉ ngửi thôi cũng đã cảm thấy chua đến nổi nhịn không được mà cau mày.

Khương Linh lắc đầu ngao ngán: “Tôi không ăn được chua.”

“Trò chơi này quá khó rồi, xem ra lần này tôi sẽ là người đứng bét rồi.” Hứa Hạo Sơ lắc đầu.

Trong khi các nhóm khác đang thảo luận xem ai chơi tốt hơn thì Lâm Dữu lại đang háo hức muốn thử.

Thường Ân cùng Chương Húc thảo luận: “Anh có thể ăn chanh không? Em không thể…”

“Tôi… Chúng ta cứ thử xem.” Chương Húc trước giờ luôn bình tĩnh, lúc này cũng trở nên chần chừ một lúc.

Lâm Dữu quay đầu nhìn hai người bọn họ cười nói: “Lần này để em, em rất thích ăn chanh.”

“Thật sao?” Thường Âm không thể tin được nói.

Lâm Dữu gật đầu: “Thỉnh thoảng em hay đi siêu thị mua một ít chanh để ăn. Em khá thích hương vị của chúng.”

Từ Văn Khang lúc này cũng lên tiếng thúc giục: “Mỗi nhóm đã quyết định ai sẽ là người thi đấu chưa?”

Lâm Dữu nhìn những người khác vẫn đang do dự thì giờ tay: “Tôi!”

Lúc này, Tần Vĩ cũng đi ra.

Trong số sáu thí sinh, ngoại trừ Lâm Dữu và Tần Vĩ ra thì những người lên sàn còn lại đều là bạn nhảy của họ.

“Luật chơi rất đơn giản, ai ăn được nhiều chanh nhất thì thắng, không giới hạn thời gian.” Từ Văn Khang nói.

Dù không giới hạn thời gian nhưng chanh là một loại quả rất chua. Nếu không phải thực sự thích ăn thì đa phần mọi người sẽ không ăn được quá nhiều chanh.

Ngay khi tiếng còi vừa vang lên, một số người trong bọn họ chỉ vừa cắn một cái đã nhăn mặt lại. Mà lúc này Lâm Dữu lại là người duy nhất trong bọn họ có thể giữ được vẻ bình tĩnh.

Dường như thứ cô đang ăn lúc này chỉ là một loại trái cây bình thường vậy. Thậm chí mặt cô còn không có chút thay đổi nào cả. Trong khi cô đang bình tĩnh ăn quả chanh thứ hai thì những người khác vẫn đang vật lộn với quả chanh đầu tiên.

Kết quả cuối cùng, Lâm Dữu đã giành được hạng nhất, mà lúc này cô cũng đã ăn được đến quả chanh thứ bảy.

Sau khi Từ Văn Khang công bố kết quả, Lâm Dữu vui mừng nhảy cẫng lên trên sân khấu nhưng vẫn không bỏ quả chanh trong tay xuống.

“Từ nay không nên gọi là Lâm Dữu nữa nên đổi tên là Lâm Mông đi.” Tần Vĩ nhăn mặt nói, thậm chí còn đang chảy nước mắt.

Những người khác nghe được câu này đều cười ngặt nghẽo mà Lâm Dữu cũng tiện thể nhét thêm một quả chanh vào miệng.

Từ Văn Khang cũng cười nói: “Tổ tiết mục mua rất nhiều chanh, quay xong em có thể xin mang về đấy Lâm Dữu.”

Lâm Dữu mở to hai mắt: “Em thật sự có thể xin mang về sao?”

Những lời này vừa thốt ra đã gây ra một tràng cười lớn trong phòng ghi hình. Mà bầu không khí lúc này cũng trở nên thoải mái hơn rất nhiều.

***

Sau khi đạt được thứ tự trình diễn theo ý muốn của bản thân, vũ đạo cũng đã được biên soạn xong, Lâm Dữu quay lại công ty miệng cứ ngân nga một bài hát.

Khi Trì Uyên gọi điện thoại đến, giọng của Lâm Dữu khi nghe điện thoại cũng nhẹ nhàng vài phần.

“Tâm trạng em đang tốt à?” Trì Uyên cười hỏi.

Lâm Dữu đeo tai nghe dựa vào tường thoải mái nói: “Hôm nay em đã đi ghi hình, sân khấu cũng đã chuẩn bị tốt…”

Cô mải mê lảm nhảm những điều này với Trì Uyên. Nhưng chính bản thân cô cũng không nhận ra mình đang buông lỏng sự phòng ngự mỗi khi nói chuyện với Trì Uyên.

“Em có tự tin với cuộc thi đấu lần này không? Tôi nghe nói các thí sinh tham gia lần này đều rất lợi hại.” Trì Uyên khẽ nói.

“Làm sao anh biết…” Lâm Dữu chưa nói hết câu đã ngửa đầu vỗ trán.

“Em quên mất đàn anh Tần Vĩ là nghệ sĩ của Húc Tinh.”

Trì Uyên không phản bác chỉ tiếp tục hỏi: “Em cảm thấy bản thân có thể ứng phó với bọn họ hay không?”

“Mọi người đều là những đàn anh đàn chị rất lợi hại, em cũng không dám chắc được điều gì.” Lâm Du mím môi.

“Cố lên.”

Giọng nói Trì Uyên lộ ra ý cười, nửa đùa nửa thật nói: “Tần Vĩ là nghệ sĩ của công ty tôi, em có muốn nhìn trộm anh ta luyện tập một chút không? Nếu muốn, tôi có thể giúp em.”

“Hả?” Lâm Du nghe vậy có chút kinh ngạc ngẩn người.

Cô có phải nghe nhầm cái gì không vậy???