Mỗi Ngày Ma Tôn Bệnh Kiều Đều Tìm Đường Chết Kiếm Đường Sống

Chương 103: Vẫn phải đối mặt với hiện thực




Trời thu trăng sáng, đêm lạnh đầy sương, quán trọ đơn sơ yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy kim rơi, chỉ có tiếng tim đập thình thịch.

Môi Lận Khinh Chu khẽ nhếch lên vì kinh ngạc, ánh mắt run rẩy, thậm chí có một khoảnh khắc y còn hoài nghi mình nghe lầm.

Mặc dù tình cảm dành cho nhau từ lâu đã rõ rành rành, không cần nghi ngờ gì nữa.

Nhưng một khi nói ra chữ "thích" thì mọi chuyện đều trở nên khác biệt.

Lời nói tưởng chừng nhẹ như gió nhưng thật ra lại nặng ngàn cân.

Giống như quyển sách trắng tinh bị in lên một chương chói mắt không cách nào xóa đi, từ đây không còn mập mờ, người nói ra lời này cam tâm tình nguyện chịu hết đau khổ, bày tỏ mọi tâm ý của mình.

Mục Trọng Sơn không đợi Lận Khinh Chu trả lời, thừa dịp y ngơ ngác, hắn mỉm cười đặt một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước lên trán y, nói câu chờ ta về nhé, sau đó đem linh tước rời khỏi phòng.

Nửa ngày sau Lận Khinh Chu mới tỉnh táo lại, y đè tay lên lồng ngực khó chịu vì tim đập quá nhanh, khóe miệng khẽ cong lên vì vui sướng.

Nhưng niềm vui vừa dâng lên trong lòng thì một ý nghĩ xuất hiện trong đầu Lận Khinh Chu, nụ cười mới hiện lên trên mặt y đột ngột cứng đờ.

Cuối cùng sẽ có một ngày y rời khỏi đây......

Hệt như một thùng nước lạnh dội xuống đầu, cóng đến nỗi Lận Khinh Chu nhịn không được rùng mình.

Thật ra y đã sớm nhận ra tình cảm của mình đối với Mục Trọng Sơn, tình chẳng biết bắt đầu tự bao giờ, chỉ trong khoảng khắc đã đắm say.

Nhưng y vẫn không dám đối mặt vì biết mình không thuộc về thế giới này, mỗi lần Mục Trọng Sơn trêu chọc y, y vừa vui vừa buồn, vừa mong Mục Trọng Sơn thật lòng lại vừa mong hắn chỉ nói đùa mà thôi.

Giờ Mục Trọng Sơn đã nói ra chữ thích, gián tiếp ép Lận Khinh Chu đối mặt với hiện thực tàn nhẫn.

Nỗi vui sướng trong lòng Lận Khinh Chu lập tức biến mất sạch, y ngã ngồi xuống chiếc giường phủ ánh trăng mỏng lạnh, hoang mang đưa tay ôm đầu.

-

Lận Khinh Chu thức trắng cả đêm, mãi đến rạng sáng mới mơ màng thiếp đi.

Nhưng y mới chợp mắt một lát thì tiếng gõ cửa đột ngột vang lên đánh thức y khỏi cơn mơ hỗn loạn.

Lận Khinh Chu mở mắt ra, đờ đẫn xuống giường mở cửa.

Lạc Trường Xuyên đứng ngoài phòng, bị gương mặt phờ phạc của Lận Khinh Chu làm giật nảy mình: "Sư đệ, đêm qua ngươi ngủ không được à?"

"Không phải." Lận Khinh Chu miễn cưỡng lấy lại tinh thần, "Sư huynh tìm ta có chuyện gì không?"

Lạc Trường Xuyên nói: "Phó tông chủ đến đây rồi, gọi chúng ta một khắc sau tập hợp trước cửa quán trọ."

"Bắc Minh Đạo Nhân?" Lận Khinh Chu giật mình.

Lạc Trường Xuyên gật đầu: "Chuyện địa cung quá kỳ lạ nên không thể xem thường được, đêm qua ta gửi thư ngàn dặm đến Kinh Hồng Tông, sau khi tông chủ nhận được thư thì lập tức cùng phó tông chủ dẫn các sư đệ chạy tới, quyết tâm điều tra kỹ càng nơi này."

"Thì ra là thế." Ngoài mặt Lận Khinh Chu tỏ ra bình tĩnh nhưng trong lòng hoảng hốt.

Đúng lúc Bạch cô nương đang ở trong thôn! Nếu nàng bị đệ tử Kinh Hồng Tông phát hiện chắc chắn sẽ bị xem như yêu ma quỷ quái!

"À phải." Lạc Trường Xuyên đang định cáo từ thì sực nhớ ra chuyện gì nên lại hỏi, "Linh tước của ngươi bị thương thế nào rồi?"

"Hả? Sao lại hỏi vậy?" Lận Khinh Chu đang nóng lòng đi tìm Bạch Niệm Phùng để giục nàng mau rời khỏi đây nên chỉ đáp qua loa.

Lạc Trường Xuyên: "Lúc ở cung điện dưới lòng đất chính nó đã cứu ta, ta còn chưa cảm tạ nó nữa, không biết linh tước này là linh thú nào vậy? Nó có linh lực mạnh thật đấy, trước kia ta chưa bao giờ nghe nói cả."

"Nó đi chữa thương rồi, sư huynh, sắp tới một khắc đồng hồ rồi, chúng ta đừng để tông chủ đợi lâu, ta vào thay đồ đây, ngươi bận việc thì mau đi đi." Lận Khinh Chu vội nói rồi gật đầu chào hắn, sau đó đóng cửa lại.

Lạc Trường Xuyên còn định nói gì đó: "Khoan đã, sư đệ, ngươi......"

Cánh cửa đóng lại trước mắt Lạc Trường Xuyên, luồng gió ập tới từ cửa gỗ đối diện làm hắn khựng lại, sau đó kiên trì nói hết: "......Tóc mai của ngươi có một sợi chưa buộc lên kìa......"

Đại sư huynh chỉ biết hy vọng lát nữa gặp lại Lận Khinh Chu, y đã chuẩn bị tươm tất.

Sau khi biết chắc Lạc Trường Xuyên đã đi, Lận Khinh Chu lập tức lao ra khỏi phòng rồi chạy đến trước phòng Bạch Niệm Phùng.

Nhưng y gõ cửa bao nhiêu lần mà trong phòng vẫn không có động tĩnh gì.

Xem ra Bạch Niệm Phùng không ở bên trong.

Lận Khinh Chu đang nóng lòng thì chợt nhớ ra trong tay mình có kính Phi Hồng, y vừa định tìm một góc tối không người để lấy gương ra gọi Bạch Niệm Phùng thì gặp trúng Nghê Uyển Uyển.

Nghê Uyển Uyển gọi y: "Sư đệ, sao ngươi lảng vảng ở đây vậy?"

"A...... Sư tỷ......" Lận Khinh Chu ấp úng.

Nghê Uyển Uyển nói: "Mau theo ta đi gặp tông chủ và phó tông chủ đi."

Lận Khinh Chu hết cách, đành phải theo Nghê Uyển Uyển xuống cầu thang.

Thượng Thiện Nương Nương và Bắc Minh Đạo Nhân đã chờ trước quán trọ.

Thượng Thiện Nương Nương ưu nhã đặt tay phải lên tay trái trước người, thế đứng như tùng, nghe tiếng bước chân nàng quay đầu nhìn lại, ánh mắt rơi vào Lận Khinh Chu.

Lận Khinh Chu và Nghê Uyển Uyển cúi đầu hành lễ rồi bái kiến tông chủ và phó tông chủ.

"Linh tước của ngươi đâu?" Thượng Thiện Nương Nương hỏi, ngụ ý là thắc mắc Vẫn Uyên ở đâu.

Lận Khinh Chu đáp: "Hắn bị thương vì cứu người nên đêm qua đi tìm nơi chữa thương rồi ạ."

Thượng Thiện Nương Nương nhíu mày, trong ánh mắt tràn đầy hoài nghi về Mục Trọng Sơn.

Lận Khinh Chu vốn định nhờ Thượng Thiện Nương Nương giúp đỡ, nhưng chỉ hai câu đối thoại ngắn ngủi đã làm y lập tức bỏ đi ý nghĩ này.

Mặc dù Bạch Niệm Phùng trong lòng Lận Khinh Chu là một cô nương dịu dàng đáng yêu, nhưng trước kia nàng thật sự đã làm bị thương hay thậm chí là giết người.

Chắc chắn Thượng Thiện Nương Nương sẽ không vì tình đồng hương với mình mà tha cho Bạch Niệm Phùng.

Lận Khinh Chu đành phải âm thầm cầu nguyện lát nữa Kinh Hồng Tông điều tra nơi này sẽ không ai gặp Bạch Niệm Phùng.

Chẳng bao lâu sau đệ tử Kinh Hồng Tông đã tập hợp đông đủ trước quán trọ, bốn người Lận Khinh Chu cộng thêm tông chủ và các đệ tử Kinh Hồng Tông đến đây, tổng cộng mười tám người.

Thượng Thiện Nương Nương bảo Lạc Trường Xuyên kể lại vắn tắt cho mọi người nghe những gì bọn họ chứng kiến mấy ngày qua, sau đó chia ra hai người một nhóm, chuẩn bị vào rừng sâu tìm kiếm manh mối địa cung.

Đúng lúc này, trên con đường phía trước có tiếng ồn ào khiến đám người quay đầu nhìn lại.

Chỉ thấy một thôn phụ mặc áo vải kéo trưởng thôn bị thọt chân đi sang bên này, miệng còn la lối: "Ta thấy mà! Ta thấy thật mà! Không sai được đâu!"

Trưởng thôn nóng nảy nói: "Thôi thôi, đừng ồn nữa, thật chẳng ra sao cả."

Hai người vừa ngẩng đầu lên thì bị khí thế của Kinh Hồng Tông dọa sợ.

Lạc Trường Xuyên tiến lên mấy bước ôm quyền hỏi: "Sao trưởng thôn lại tới đây?"

Trưởng thôn khúm núm khom lưng, giọng nói nhẹ nhàng hơn: "Tiên quân, là thế này, đây là vợ Bảo đại gia ở đầu thôn chúng ta, mấy năm trước chồng nàng bị con rối nữ quỷ của đại ma đầu kia hại chết, lần trước ta kể với ngươi rồi, không biết tiên quân còn nhớ không?"

"Nhớ." Lạc Trường Xuyên gật đầu.

Trưởng thôn nói tiếp: "Người trong thôn chúng ta vốn không tới gần rừng sâu, nhưng mấy ngày trước con trai nàng bị té gãy chân nên không chẻ củi được, nàng đành phải vào rừng nhặt tạm cành khô, ai ngờ vừa vào đã bị hù dọa, nàng nói mình nhìn thấy trước mộ Bạch gia có một cô nương đang tế bái!"

Lạc Trường Xuyên khó hiểu: "Mộ Bạch gia?"

Thôn phụ kia vội nói: "Là mộ của mẫu thân và ca ca nữ quỷ ấy, nhất định cô nương kia là nữ quỷ, may mà hai ngày nay có các tiên quân trong thôn, nếu không ban đêm nữ quỷ kia ăn thịt người chẳng phải chúng ta chỉ biết chờ chết thôi sao, các tiên quân mau đi bắt nàng đi, tội nghiệp chồng tôi, năm đó thật sự là chết không nhắm mắt mà."