Mỗi Ngày Ma Tôn Bệnh Kiều Đều Tìm Đường Chết Kiếm Đường Sống

Chương 104: Chuyện xấu nào cũng liên quan




Lạc Trường Xuyên đang nói chuyện với trưởng thôn và vợ Bảo đại gia thì Thượng Thiện Nương Nương chậm rãi đi tới hỏi: "Có chuyện gì thế?"

Thượng Thiện Nương Nương cũng không cố ý làm dáng nhưng trưởng thôn và vợ Bảo đại gia chưa từng gặp nữ tử nào đoan trang tao nhã đến thế, sau khi nỗi kinh ngạc trong lòng qua đi thì hoảng sợ cúi đầu, không dám nhìn thẳng nàng.

Lạc Trường Xuyên ôm quyền hành lễ, sau đó kể lại chuyện thôn này từng xuất hiện con rối giết người với tông chủ.

Đôi mày thanh tú của Thượng Thiện Nương Nương nhíu lại: "Thủ phạm là Vẫn Uyên Ma Quân à?"

"Vâng ạ." Lạc Trường Xuyên gật đầu.

"Sao chuyện xấu nào cũng liên quan đến hắn vậy......" Thượng Thiện Nương Nương nhịn không được nhìn về phía Lận Khinh Chu, trong giọng nói đầy vẻ bất đắc dĩ.

Lận Khinh Chu đứng trong đám đệ tử Kinh Hồng Tông không nghe rõ bọn họ nói gì, chỉ thấy Thượng Thiện Nương Nương băn khoăn nhìn mình rồi lập tức dời mắt đi, sau đó nàng gọi phó tông chủ Bắc Minh Đạo Nhân đến nói gì đó với ông.

Bắc Minh Đạo Nhân lộ ra vẻ kinh ngạc, nói mấy câu với Thượng Thiện Nương Nương rồi gật đầu, cùng Lạc Trường Xuyên ngự khí bay lên.

Bắc Minh Đạo Nhân và Lạc Trường Xuyên bay tới không trung rồi hướng về phía Tây theo lời trưởng thôn, Lạc Trường Xuyên hỏi: "Phó tông chủ, chúng ta sẽ đối phó với con rối thế nào đây, bắt sống hay sao ạ?"

Bắc Minh Đạo Nhân vuốt râu bạc nói: "Nếu không thể bắt sống thì giết luôn cũng được, tóm lại là đừng để nó tung hoành trên thế gian giết hại thôn dân vô tội."

-

Rừng sâu vắng vẻ, tùng bách lưa thưa.

Trước hai ngôi mộ cô quạnh, một nữ tử mặc áo trắng mộc mạc đội mũ rộng vành che lụa mỏng đang quỳ gối nhổ cỏ dại.

Nàng nhổ gốc cỏ dại cuối cùng rồi cắm xuống một cây thông con bên cạnh mộ, ngón tay mảnh khảnh tái nhợt bóp quyết làm lòng bàn tay nổi lên ánh sáng xanh, một lát sau, cây giống lập tức vươn lên thành đại thụ che trời tỏa bóng mát xuống mộ.

Làm xong mọi việc, Bạch Niệm Phùng thở phào nhẹ nhõm, nàng ngồi quỳ bên cạnh mộ mẫu thân rồi đưa tay vuốt ve hàng chữ bị nắng gió làm phai mờ trên bia đá, trong lòng thầm nói: Nương, con tới thăm ngài đây.

Tim Bạch Niệm Phùng thắt lại, trong đôi mắt đen nhánh đáng sợ tràn ngập đau khổ.

Nàng nhớ lại lúc mình mới biến thành con rối, vì không khống chế được cơn khát máu của mình nên vô thức hại người, trong lúc bất lực, Bạch Niệm Phùng đã cầu xin Mục Trọng Sơn may miệng mình lại bằng chỉ bạc.

Về sau, mặc dù nàng có thể ngăn mình đi hút máu người nhưng vì biến thành bộ dạng người không ra người quỷ không ra quỷ này mà ngày đêm khổ sở, cuối cùng nàng quyết định kết liễu mạng mình, thế là định trả lại kim đan trong người cho Mục Trọng Sơn.

Mục Trọng Sơn nghe vậy cũng không khuyên nàng mà chỉ nói: "Còn việc gì muốn làm không, ta sẽ giúp ngươi hoàn thành."

Bạch Niệm Phùng suy tư hồi lâu rồi viết chữ nói với Mục Trọng Sơn, nàng muốn làm màn thầu cho mẫu thân một lần cuối cùng, nhờ Mục Trọng Sơn đưa cho mẫu thân vì nàng không thể gặp người.

Mục Trọng Sơn đáp ứng nàng, bỏ màn thầu nàng làm vào hộp cơm rồi hóa thành ông lão gánh đồ đi ngang căn nhà lụp xụp của mẫu thân Bạch Niệm Phùng, viện cớ mình ăn không hết mà lại khó đem theo, đưa màn thầu trong hộp cơm cho mẫu thân Bạch Niệm Phùng.

Ai ngờ sau khi bà ăn màn thầu thì cố chống đỡ thân thể tàn phế ngồi dậy trên giường, níu tay áo Mục Trọng Sơn khóc lóc: "Đây là màn thầu con gái ta làm, ta biết nó vẫn còn sống mà, cầu xin ngươi nói ta biết nó ở đâu đi, dù nó có biến thành bộ dạng gì thì vẫn là con gái của ta."

Mục Trọng Sơn lập tức đưa kính Phi Hồng cho mẫu thân Bạch Niệm Phùng để hai mẹ con xa cách ngàn dặm này gặp nhau.

Dù con ngươi Bạch Niệm Phùng đã biến thành màu đen, sắc mặt trắng bệch như xác chết, miệng bị chỉ bạc may lại nhưng sau khi mẫu thân nhìn thấy nàng, bà chẳng những không sợ mà còn mừng rỡ bật khóc vì nàng còn sống.

Có mẫu thân lo lắng, Bạch Niệm Phùng bỏ đi ý định tự sát.

Nhưng mẫu thân Bạch Niệm Phùng ốm yếu nhiều bệnh nên một năm sau thì qua đời, Bạch Niệm Phùng suy sụp một thời gian nhưng không còn muốn tự sát nữa.

Nàng quyết định sống tiếp, bởi vì mẫu thân từng nói với nàng: "Con ngoan, con nhất định phải sống thật tốt nhé."

Bạch Niệm Phùng hy vọng một ngày nào đó sẽ tìm được cách giúp mình trở lại làm người bình thường, sau đó có thể nhìn ngắm sông núi dị vực và kết bạn.

-

Bạch Niệm Phùng nói chuyện với mẫu thân và ca ca trước mộ, nàng biết nơi này không nên ở lâu nên đứng dậy định rời đi.

Ai ngờ nàng vừa cất bước thì hai người tu đạo ngự khí bay đến, nhẹ nhàng đáp xuống đất chặn đường nàng.

Trong lòng Bạch Niệm Phùng hoảng sợ, cúi đầu kéo mũ rộng vành xuống, hy vọng bọn họ không phải tới tìm mình.

Nhưng không như mong muốn.

Lạc Trường Xuyên tiến lên một bước, cảnh giác đặt tay phải lên bội kiếm bên hông, hắn không lập tức xông lên mà lễ độ nói với Bạch Niệm Phùng: "Cô nương, chúng ta đến tìm người, có thể cởi mũ xuống được không?"

Bạch Niệm Phùng: "......"

Sự im lặng bao trùm toàn thân căng cứng của hai người, trời đất lặng yên, gió nhẹ mơn man thổi qua tấm lụa che mặt trên mũ Bạch Niệm Phùng.

Bỗng nhiên! Bạch Niệm Phùng đột ngột đưa tay bóp quyết, chỉ thấy mặt đất rung chuyển, Lạc Trường Xuyên đứng không vững nên lảo đảo một cái, khó khăn lắm mới ổn định thân thể thì lại phát hiện mặt đất dưới chân nứt ra, hắn vội vã lùi lại để tránh lọt xuống khe hở.

Trong kẽ đất, dây leo điên cuồng mọc ra, chúng vặn vẹo đan xen vào nhau rồi quất mạnh về phía Lạc Trường Xuyên.

Lạc Trường Xuyên chẳng chút hoang mang niệm chú bấm quyết làm đông cứng dây leo quất tới.

Bạch Niệm Phùng cũng không định dây dưa với Lạc Trường Xuyên, sau khi gọi ra dây leo ngăn cản hắn thì quay người bỏ chạy.

Bỗng nhiên một giọng nói tức giận vọng đến từ không trung: "Tà quỷ, chạy đi đâu!"

Bắc Minh Đạo Nhân vọt lên không trung rồi gọi ra mấy trăm cây chùy băng tạo thành pháp trận hỗn loạn, vừa ra lệnh một tiếng, chùy băng đồng loạt lao về phía Bạch Niệm Phùng.

Bạch Niệm Phùng tránh không kịp nên bả vai và bắp chân đều bị chùy băng đâm trúng, hoảng hốt ngã xuống đất, mũ rộng vành rơi ra, con ngươi màu đen và khuôn mặt xanh xao tái nhợt không còn gì che chắn, việc đầu tiên Bạch Niệm Phùng làm không phải là xem vết thương hay tiếp tục chạy trốn mà là luống cuống kéo tay áo che mặt.

Bắc Minh Đạo Nhân khinh thường hừ lạnh: "Quả nhiên là tà quỷ."

Ông gọi ra pháp trận chùy băng lần nữa, quyết định cho Bạch Niệm Phùng một đòn trí mạng.

Một trăm cây chùy băng nghe lệnh lao vút qua không khí đâm vào tử huyệt của Bạch Niệm Phùng.

Bạch Niệm Phùng biết số mình đã tận nên tuyệt vọng giơ tay ôm đầu, chờ đợi thời khắc hồn bay phách tán ập đến.

Ngay thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, một luồng sáng bạc xuất hiện trước người Bạch Niệm Phùng rồi biến thành vách tường cản lại tất cả chùy băng.

Bắc Minh Đạo Nhân sững sờ, bỗng nhiên cảm nhận được gì đó nên ngẩng đầu nhìn.

Mục Trọng Sơn mặc áo bào đen đứng cách đó không xa, trong lòng bàn tay nổi lên ánh sáng bạc.

"Ma đầu Vẫn Uyên?!" Bắc Minh Đạo Nhân thảng thốt, sau đó lớn tiếng chất vấn, "Quả nhiên đúng như người khác nói, con rối này là do ngươi tạo ra!"

"Bắc Minh à, thảo nào trăm năm rồi mà ngươi vẫn không có đạo lữ." Không thấy thân thể Mục Trọng Sơn cử động nhưng chỉ trong khoảnh khắc đã tới cạnh Bạch Niệm Phùng, đưa tay đỡ nàng dậy, "Sao có thể gọi một cô nương xinh đẹp như vậy là con rối chứ?"

"Ngươi!" Bắc Minh Đạo Nhân nghiêm khắc ổn trọng nên không nghe được những lời ngả ngớn như vậy, tức đến nỗi dựng râu trừng mắt, lòng bàn tay tụ linh khí muốn đánh nhau với Mục Trọng Sơn.

Ai ngờ Mục Trọng Sơn cong mắt cười với ông, tiếng cười vô cùng lạnh lẽo: "Bắc Minh, đồ đệ bảo bối của ngươi sắp chết rồi kìa, ngươi cứ nhất định phải đánh nhau với ta sao?"

Bắc Minh Đạo Nhân đột ngột quay đầu tìm Lạc Trường Xuyên.

Chẳng biết từ lúc nào, cổ Lạc Trường Xuyên đã bị dây leo quấn chặt, mặt hắn đỏ bừng, hai tay khó nhọc gỡ dây leo ra, nhìn như sắp ngạt thở đến nơi.