Mỗi Ngày Ma Tôn Bệnh Kiều Đều Tìm Đường Chết Kiếm Đường Sống

Chương 126: Hôn một cái sẽ nói ngươi biết




Lận Khinh Chu kinh ngạc nhìn về hướng phát ra âm thanh.

Trong làn sương bảng lảng có thể nhìn thấy một quầng sáng vàng lấp lóe cách mặt đất ba mét như đèn hải đăng, xuyên thẳng qua sương mù đến trước mắt Lận Khinh Chu.

Lận Khinh Chu ngẩng đầu lên, vô thức đi mấy bước về phía ánh sáng vàng.

Y càng đến gần thì quầng sáng kia càng rõ hơn, nheo mắt nhìn kỹ có thể thấy một đường thẳng đứng màu đen ở giữa.

Một ý nghĩ nảy ra trong đầu Lận Khinh Chu khiến y khựng lại.

Y cảm thấy hai quầng sáng vàng kia rất giống hai con mắt khổng lồ.

Lận Khinh Chu đứng im tại chỗ, hai quầng sáng lại bắt đầu chuyển động.

Sóng nhiệt cuồn cuộn khuấy động sương trắng, làn da bị vảy bao trùm thoắt ẩn thoắt hiện trong sương, mặt đất khẽ rung lên vì cử động của vật to lớn kia, một con thú khổng lồ xuất hiện trước mặt Lận Khinh Chu, nó nhìn xuống y từ trên cao, cuối cùng ánh mắt dán vào chiếc răng nanh trong tay y.

Con thú khổng lồ này chính là Kỳ Lân.

Đối mặt với quái vật khổng lồ, Lận Khinh Chu nín thở theo phản xạ, lưng toát đầy mồ hôi lạnh, không thể nhúc nhích.

Một người một thú giằng co chốc lát, sau đó Kỳ Lân thu hồi ánh mắt rồi ung dung cúi đầu nhìn vào một chỗ.

Lận Khinh Chu vô thức nhìn theo ánh mắt Kỳ Lân.

Sương trắng đã bị hơi thở Kỳ Lân thổi tan nên Lận Khinh Chu có thể thấy rõ quang cảnh cách đó không xa, y phát hiện một người đứng cạnh móng vuốt bên phải của Kỳ Lân.

Người kia mặc đạo bào rộng màu trắng, lưng thẳng như tùng, nhìn Lận Khinh Chu từ xa.

Lận Khinh Chu kinh ngạc nhếch môi, ánh mắt run rẩy, chẳng còn đoái hoài gì đến Kỳ Lân đáng sợ mà chạy nhanh tới chỗ người kia: "Hàn Mộc Tán Nhân? Ngài là Hàn Mộc Tán Nhân đúng không?"

Hàn Mộc Tán Nhân nhìn Lận Khinh Chu, đứng lặng tại chỗ như tượng đá.

Lận Khinh Chu vừa chạy vừa gọi: "Hàn Mộc Tán Nhân? Là ngài sao! Con là...... Ui da!"

Câu nói đột ngột dừng lại như bước chân của Lận Khinh Chu.

Lận Khinh Chu bỗng nhiên va phải thứ gì đó, may mà vật kia mềm như bông nên y không bị thương.

Tuy vậy Lận Khinh Chu vẫn giật mình kêu lên rồi ôm trán lùi lại nửa bước, sau khi bình tĩnh lại thì đưa tay dò xét cẩn thận, phát hiện cách Hàn Mộc Tán Nhân khoảng một mét có một bức tường trong suốt.

"Hàn Mộc Tán Nhân, ngài có nghe tiếng con không?" Lận Khinh Chu vỗ nhẹ vách tường rồi nói với Hàn Mộc Tán Nhân, "Chắc ngài không biết đâu, con và nhị đồ đệ Mục Trọng Sơn của ngài......là ......" Y do dự giây lát, cuối cùng vẫn kiên định nói ra, "Con là đạo lữ của Mục Trọng Sơn, ngài có nghe thấy con nói gì không ạ?"

Hàn Mộc Tán Nhân không trả lời mà chỉ nhìn Lận Khinh Chu, sau đó nhấc chân đi tới chỗ y.

Ông đến cạnh bức tường trong suốt rồi xòe tay ra, trong lòng bàn tay có một sợi râu dài khoảng một thước lóe lên ánh sáng vàng mờ ảo.

"Đây là gì thế ạ?" Lận Khinh Chu băn khoăn nhìn Hàn Mộc Tán Nhân.

Ông mỉm cười hiền từ với Lận Khinh Chu rồi đưa sợi râu tới.

Điều bất ngờ là sợi râu dễ dàng xuyên qua bức tường trong suốt kia.

Lận Khinh Chu trợn mắt há hốc mồm, đưa tay nắm chặt sợi râu.

"Chẳng lẽ...... chẳng lẽ đây là râu Kỳ Lân sao ạ?" Lận Khinh Chu thảng thốt.

Hàn Mộc Tán Nhân khẽ gật đầu.

Vẻ mặt Lận Khinh Chu từ kinh ngạc chuyển sang hoang mang, y hỏi: "Đây là đâu? Ngài...... Ngài......"

Y hỏi một câu vô cùng thất lễ nhưng hiện giờ không thể không hỏi: "Ngài vẫn còn sống sao ạ?"

Hàn Mộc Tán Nhân không trả lời mà nhẹ nhàng phất tay như muốn giục Lận Khinh Chu mau chóng rời khỏi đây.

Lận Khinh Chu đang định nói tiếp thì dưới chân bỗng nhiên trống không, cả người lao thẳng xuống.

Lần trước y mượn vảy Thanh Long và sừng Huyền Vũ để xem quá khứ của Thượng Thiện Nương Nương cũng có cảm giác rơi xuống từ trên cao.

Nhưng lần này cảm giác mất trọng lượng quá mức chân thực, Lận Khinh Chu cảm thấy mình rơi xuống càng lúc càng nhanh, thậm chí bên tai còn vang lên tiếng gió vù vù.

Trong tiếng gió xen lẫn tiếng người loáng thoáng.

"Nếu ta biết trước nguy hiểm như vậy thì tuyệt đối sẽ không để hắn quay lại!"

"Mau tỉnh lại đi."

"Xin ngươi đấy."

Tiếng cầu xin vang lên bên tai, lưng Lận Khinh Chu đột ngột nện xuống đất, lực đập mạnh đến nỗi suýt làm lục phủ ngũ tạng của y dập nát, tiếng hét trong cổ bị máu tuôn ra chặn lại.

Y đau đớn nhắm nghiền mắt, hai tai ù đi nhưng vẫn mơ hồ nghe thấy có người reo lên.

"Y tỉnh lại rồi!"

Có người đỡ Lận Khinh Chu dậy, vừa gọi tên vừa ôm chặt y, tiếc là giờ phút này Lận Khinh Chu chẳng có lòng dạ nào để ý ai đang ôm mình, y đưa tay đè lại lồng ngực đau như sắp nổ tung, miệng trào máu ồ ạt.

Người kia sợ máu lọt vào khí quản của Lận Khinh Chu nên vội vàng nắm vai y để y chúi tới trước.

Lận Khinh Chu ho khan mấy cái, hai mắt tối sầm, cố gắng lắm mới không ngất đi, y ngồi dậy ngả người ra sau, dựa vào lồng ngực rộng lớn ấm áp kia rồi thều thào gọi: "Mục...... Mục Trọng Sơn......"

"Ta đây, ngươi đừng nói gì cả, nghỉ ngơi trước đi, nghỉ cho khỏe đã." Vẫn Uyên Ma Quân không sợ sống chết khiến hàng vạn người khiếp đảm giờ phút này lại run giọng lắp bắp.

Lận Khinh Chu lắc đầu, dù sắp tắt thở vẫn cố nói cho hết câu: "Xuân Hoa Tông diệt môn...... chẳng liên quan gì đến ngươi cả...... Sư đệ đồng môn của ngươi, không phải do ngươi giết......"

Gắng gượng nói xong câu này, mọi giác quan của y biến mất, ý thức chìm vào bóng tối.

-

Khi Lận Khinh Chu tỉnh lại lần nữa thì cảm thấy toàn thân ấm áp, ngực cũng hết đau, y mở mắt ra, phát hiện mình được một người ôm chặt trong ngực.

"Cuối cùng cũng chịu tỉnh." Giọng nói dịu dàng của Mục Trọng Sơn vang lên.

"Chúng ta đang ở đâu đây?" Lận Khinh Chu nhìn ra cửa sổ, thấy nắng sớm rọi xuống ngói xanh thì biết giờ là buổi sáng, y thả lỏng người để mặc Mục Trọng Sơn ôm.

"Hôn một cái ta sẽ nói ngươi biết." Mục Trọng Sơn xích lại gần, áp trán vào trán Lận Khinh Chu rồi cong môi cười.

Lận Khinh Chu bất mãn lầm bầm "chơi xấu", sau đó hôn hắn.

Môi lưỡi ấm áp quấn quýt, đây là một nụ hôn đầy dịu dàng lưu luyến.

Hôn xong, Mục Trọng Sơn nói: "Đây là phòng ta."

"Phòng ngươi?"

"Ừ, phòng ta ở Xuân Hoa Tông, chỗ này giống hệt chỗ ta ở trước kia, chỉ cần dọn dẹp sơ qua là được."

"Thượng Thiện Nương Nương và đại sư huynh đâu?"

"Họ đang nghỉ ngơi ở phòng khác."

Lận Khinh Chu "ừ" một tiếng rồi lại nói: "Ta đã thấy chuyện xảy ra khi Xuân Hoa Tông diệt môn."

"Tạm thời đừng nói chuyện này." Mục Trọng Sơn ôm y chặt hơn, cảm nhận được hơi ấm từ da thịt truyền qua quần áo, chân thực đến mức khiến lòng người mãn nguyện.

"Hả? Ngươi không tò mò sao? Ngươi không muốn biết chuyện gì xảy ra ở Xuân Hoa Tông à?" Lận Khinh Chu kinh ngạc.

Sau khi biết mình không sát hại đồng môn, Mục Trọng Sơn đã buông xuống nỗi đau khổ trong lòng, hắn nói: "Ta còn chưa hết sợ thì đâu có lòng dạ nào để ý chuyện khác nữa."

Lận Khinh Chu khó hiểu: "Sợ? Ý ngươi nói ta hộc máu ấy à? Giờ ta khỏe lại rồi mà."

Mục Trọng Sơn lắc đầu rồi hỏi: "Ngươi có biết khi ta nắm tia sáng xanh trước mặt ngươi đã xảy ra chuyện gì không?"

Lận Khinh Chu không chắc lắm nên ngập ngừng hỏi: "Ta ngất đi à?"

Mục Trọng Sơn nhìn Lận Khinh Chu, thu hết hình bóng y vào mắt rồi nói: "Ngươi biến mất."

"Hả? Biến mất?" Lận Khinh Chu kinh ngạc lặp lại.

"Đúng vậy." Mục Trọng Sơn nói: "Không phải một lát, không phải một giờ mà là biến mất không hề báo trước năm ngày liền, chúng ta tìm ngươi khắp nơi suốt năm ngày, may mà ngươi xuất hiện ở nơi mình biến mất, nhưng lại nôn máu khắp người ta."

"Ta...... Ta......" Lận Khinh Chu nhất thời không biết nói gì.

Mục Trọng Sơn nhếch môi hôn lên mắt Lận Khinh Chu, đến giờ hắn vẫn còn sợ nhưng không để lộ ra ngoài, Mục Trọng Sơn nói: "Về là tốt rồi." Bốn chữ này nói cho Lận Khinh Chu nghe, cũng là nói cho mình nghe.

Lận Khinh Chu gật đầu, không nói gì nữa mà rúc vào lòng Mục Trọng Sơn.

Thật ra Lận Khinh Chu cũng không vội kể chuyện này với Mục Trọng Sơn, dù sao sự thật cũng quá tàn nhẫn, y phải sắp xếp cẩn thận rồi nghĩ kỹ xem nên nói thế nào.

Nghĩ đến trưa, Lận Khinh Chu cảm thấy còn nằm nữa xương mình sẽ nhũn ra mất, thế là đứng dậy xuống giường.

Mục Trọng Sơn không cản mà đứng dậy theo, rửa mặt thay đồ rồi mời Thượng Thiện Nương Nương và Lạc Trường Xuyên tới.

Thượng Thiện Nương Nương và Lạc Trường Xuyên hỏi thăm sức khỏe Lận Khinh Chu trước, khi biết không có gì đáng ngại thì thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó đến lúc Lận Khinh Chu công khai sự thật về vụ diệt môn của Xuân Hoa Tông.

Lận Khinh Chu kể hết những gì mình chứng kiến cho mọi người nghe.

Loại trừ những chi tiết vụn vặt, nói tới nói lui chỉ có một câu ngắn ngủi.

Hàn Mộc Tán Nhân bị Kỳ Lân chiếm xác mất hết lý trí nên tàn sát cả Xuân Hoa Tông, cuối cùng lao mình vào trường kiếm trong tay Mục Trọng Sơn, lấy cái chết để tạ tội.

Khi Lận Khinh Chu kể xong đã là hoàng hôn, trong phòng yên tĩnh rất lâu, tựa như mây bay im ắng.

Cuối cùng Lạc Trường Xuyên mở miệng trước, hắn thổn thức không thôi: "Không ngờ...... là Hàn Mộc Tán Nhân...... Đúng là...... Đúng là thế sự vô thường......"

"Bao năm nay khổ cho ngươi rồi, trước đây vì suy đoán của mình mà ta từng tổn thương ngươi, ta có lỗi với ngươi." Thượng Thiện Nương Nương nhìn Mục Trọng Sơn rồi thành khẩn nói.

Mục Trọng Sơn vốn phải có phản ứng rõ nhất với chuyện Lận Khinh Chu nói lại im lặng hồi lâu, nhíu mày như đang suy tư gì đó.

Lận Khinh Chu lo âu nhìn hắn.

Im lặng nửa ngày, rốt cuộc Mục Trọng Sơn ngẩng đầu lên, ánh mắt tĩnh lặng như mặt hồ không một gợn sóng, hắn lên tiếng, giọng nói vừa kiên quyết vừa trịnh trọng: "Mong các vị đừng kể chuyện vừa nghe cho những người khác."

"Hả? Tại sao chứ?" Lận Khinh Chu hoang mang, "Nếu không để người khác biết chuyện này thì làm sao rửa sạch oan khuất cho ngươi được?"

Mục Trọng Sơn mỉm cười với Lận Khinh Chu: "Không cần đâu."

Thượng Thiện Nương Nương lập tức hiểu ý Mục Trọng Sơn, nàng gằn từng chữ: "Vẫn Uyên Quân, ngươi định gánh tội thay Hàn Mộc Tán Nhân cả đời luôn sao?"

Câu này khiến Lận Khinh Chu và Lạc Trường Xuyên kinh ngạc không thôi.

Mục Trọng Sơn ung dung nói: "Sư tôn có ơn dạy dỗ ta, hơn nữa cả đời ông ấy hiền từ nhân hậu, cứu tế chúng sinh, được người kính nể, không nên rơi vào kết cục mang tiếng xấu để thiên hạ bàn tán."

"Nhưng...... Nhưng......" Lận Khinh Chu nghẹn họng, cuối cùng vẫn không nói được gì.

Vậy ngươi đáng bị thiên hạ phỉ nhổ, bị chửi rủa, bị bàn tán hay sao?