Mục Trọng Sơn quyết định gánh chuyện diệt môn Xuân Hoa Tông trên vai.
Trước kia là bất đắc dĩ.
Bây giờ là tình nguyện.
Lúc bất đắc dĩ hắn đã chẳng quan tâm đến ánh mắt và những lời bình phẩm ác ý của người đời, huống chi bây giờ là vì Hàn Mộc Tán Nhân, vì sư tôn của hắn.
Lận Khinh Chu biết mình khuyên không nổi mà cũng không nên khuyên, nhưng trái tim như bị một bàn tay vô hình bóp chặt khiến y cứ đau âm ỉ.
Tất nhiên Lạc Trường Xuyên và Thượng Thiện Nương Nương đều tôn trọng quyết định của Mục Trọng Sơn.
Thượng Thiện Nương Nương không khỏi sinh lòng cảm mến Mục Trọng Sơn, ôn hòa nói: "Tuy ngươi không muốn người đời bàn tán về Hàn Mộc Tán Nhân nhưng ít nhất cũng phải nói cho Sí Diễm Tôn và Lan Tự Quân biết sự thật chứ, bọn họ là sư huynh sư đệ đồng môn của ngươi, không nên vì vậy mà hãm hại ngươi."
"Đúng đấy." Lạc Trường Xuyên và Lận Khinh Chu gật đầu tán thành.
"Chuyện này......" Mục Trọng Sơn suy tư một lát, không phản đối mà chỉ thở dài rồi lễ phép nói, "Chuyện này xin nhờ Thượng Thiện Nương Nương giúp cho."
"Vẫn Uyên Quân đừng nói thế, ta sẽ cố gắng hết sức giúp ngươi mà." Thượng Thiện Nương Nương gật đầu, "Nhưng......"
Thượng Thiện Nương Nương chợt nghĩ đến chuyện gì nên khẽ nhíu mày, chậm rãi hỏi ra điều khiến mình khó hiểu: "Lan Tự Quân thấy ngươi đâm kiếm xuyên qua ngực Hàn Mộc Tán Nhân nên hiểu lầm ngươi giết sư tôn diệt Xuân Hoa Tông, chuyện này có thể hiểu được, nhưng tại sao sau đó lại......"
Nàng vô thức nhìn sang Lận Khinh Chu, vì quan tâm đến cảm nhận của y nên không nói rõ "Mục Trọng Sơn làm chuyện bất chính với Ứng Phục Tâm" mà chỉ hỏi: "Tại sao...... sau đó lại có tin đồn như thế?"
Mục Trọng Sơn sửng sốt.
Trong trí nhớ của hắn chỉ có cảnh mình đâm kiếm xuyên qua ngực Hàn Mộc Tán Nhân, sau đó trở nên cực kỳ hỗn loạn, nhớ mang máng hình như Ứng Phục Tâm đứng trước mặt và ở rất gần mình.
Khi tinh thần hắn trở lại bình thường đã là mấy tháng sau, hắn nằm gục trong một khe núi hoang vu, toàn thân luộm thuộm nhếch nhác, trên bụng có một hoa văn màu đỏ kỳ quái không rõ nguồn gốc.
Hắn từng đọc đủ loại sách để xem loại bùa chú nào tạo ra hoa văn màu đỏ này.
Mọi cuốn sách hắn tìm được đều có bốn chữ "Khế ước đạo lữ".
Dù Mục Trọng Sơn tin chắc mình tuyệt đối không làm bậy với Ứng Phục Tâm nhưng mọi dấu hiệu cho thấy hắn và Ứng Phục Tâm đã kết làm đạo lữ.
Hơn nữa lúc đó mọi người đều chỉ trích hắn bội bạc, tội không thể tha, mặc dù Mục Trọng Sơn có nội tâm mạnh mẽ nhưng vẫn khó tránh khỏi dao động, đôi khi lại tự hỏi có thật mình đã vô thức làm chuyện sai lầm trong lúc tẩu hỏa nhập ma hay không.
Đoạn ký ức này là nỗi đau vô cùng to lớn đối với Mục Trọng Sơn nên hắn không muốn nhớ lại, càng không muốn nghĩ chi tiết.
Nhưng hôm nay biết được sau khi mình tẩu hỏa nhập ma thì đầu óc mụ mẫm, một nỗi nghi hoặc chợt hiện lên trong lòng.
Mục Trọng Sơn đang do dự có nên hỏi Lận Khinh Chu sau đó xảy ra chuyện gì hay không thì Thượng Thiện Nương Nương đã hỏi thay hắn.
"Sau khi Hàn Mộc Tán Nhân qua đời đã xảy ra chuyện gì?" Thượng Thiện Nương Nương nhìn sang Lận Khinh Chu.
Lận Khinh Chu nói: "Ta thấy Lan Tự Quân cõng Mục Trọng Sơn đi, còn chuyện sau đó thì không biết, mà này...... sao các ngươi đều nói Xuân Hoa Tông không còn ai sống sót?"
"Hả?" Thượng Thiện Nương Nương mờ mịt, "Sao lại hỏi vậy?"
Lận Khinh Chu: "Ít nhất vẫn còn một đệ tử Xuân Hoa Tông không chết mà."
Mục Trọng Sơn nói, "Ngoại trừ ta và Phục Tâm sư đệ, đúng là Xuân Hoa Tông chẳng còn ai sống sót cả."
"Sao lại thế được?" Lận Khinh Chu hoang mang, "Chắc chắn có một đệ tử còn sống, chính là đệ tử đi gọi Mục Trọng Sơn về Xuân Hoa Tông ngăn cản Hàn Mộc Tán Nhân tàn sát, ta đã thấy hắn trốn đi, sau khi Mục Trọng Sơn gặp Hàn Mộc Tán Nhân thì Hàn Mộc Tán Nhân đâu giết thêm người nào nữa."
Mục Trọng Sơn im lặng một lát rồi hỏi: "Đệ tử kia có đặc điểm gì không?"
Lận Khinh Chu: "Khoảng mười sáu mười bảy tuổi, trên má trái có một nốt ruồi."
"Là tiểu đồ đệ của Nhị trưởng lão." Mục Trọng Sơn biết ngay người Lận Khinh Chu nói là ai, "Nhưng hắn chết rồi, lúc nãy ta đã thấy mộ hắn sau rừng phong."
"Cái gì?!" Lận Khinh Chu kinh ngạc, "Sao hắn lại chết chứ?"
Câu hỏi này không ai có thể trả lời.
Đám người đã xua tan sương mù, không ngờ phía sau vẫn còn một đám mây che mắt, Thượng Thiện Nương Nương nói: "Chắc chắn sau khi Hàn Mộc Tán Nhân qua đời, Xuân Hoa Tông đã xảy ra chuyện gì đó."
Mục Trọng Sơn nhíu mày đặt tay lên bụng, nhớ lại Lận Khinh Chu nói từng thấy Ứng Phục Tâm trong ký ức của người khác và mê cung quỷ dị kia, đột nhiên cảm thấy tiểu sư đệ luôn được sư tôn sư huynh ưu ái, ngày thường gặp ai cũng ân cần hỏi han, quan tâm chu đáo kia ẩn giấu không ít bí mật.
"Hay là để ta quay lại lần nữa xem sao." Lận Khinh Chu đề nghị, "Đến cũng đến rồi, không điều tra rõ ràng sao được."
Ai ngờ y vừa dứt lời thì Mục Trọng Sơn lập tức nghiêm mặt nói: "Không được."
"Sao thế?"
Mục Trọng Sơn tức quá hóa cười, trong đôi mắt đen như mực cuồn cuộn sóng thần: "Hôm qua ngươi vừa thổ huyết trong ngực ta rồi ngất đi còn gì."
"Nhưng giờ ta khỏe lại rồi mà."
"Không được!"
Mục Trọng Sơn rất ít khi nói "không" với Lận Khinh Chu, một khi đã nói thì tuyệt đối không có chỗ thương lượng.
Lận Khinh Chu đành phải nhìn sang Thượng Thiện Nương Nương.
Thượng Thiện Nương Nương ôn hòa nói: "Khinh Chu, ngươi tụ tập linh lực trong cơ thể thử xem."
Tuy Lận Khinh Chu không hiểu nhưng vẫn nghe lời thử vận linh lực, ai ngờ thần thức y vừa động thì chợt thấy lục phủ ngũ tạng xoắn lại đau buốt, y ho mạnh một cái, lộ ra vẻ kinh ngạc khó hiểu.
Thượng Thiện Nương Nương nói: "Chỉ là trên người ngươi không thấy vết thương chứ thật ra ngươi bị thương nặng lắm, vả lại chúng ta cũng phải mau chóng rời khỏi đây, hai ngày sau là ngày giỗ của Xuân Hoa Tông, Sí Diễm Tôn và Lan Tự Quân sẽ đến đây cúng bái, giờ mà gặp nhau ắt sẽ xảy ra xung đột, vẫn nên phòng ngừa mâu thuẫn rồi bàn bạc kỹ hơn."
Lời nàng không mạnh mẽ, giọng cũng không lớn nhưng vẫn đủ thuyết phục người khác nghe theo.
Thượng Thiện Nương Nương nói: "Chúng ta kiểm tra lại xem có bỏ quên gì không, nếu không thì về lại Kinh Hồng Tông đi."
Nhắc đến đồ bỏ quên, Lận Khinh Chu sực nhớ ra gì đó nên vội hỏi: "Đúng rồi, lúc ta tỉnh lại trên tay có cầm gì không?"
Mục Trọng Sơn nói: "Răng nanh."
"Còn gì nữa không?"
"Một sợi rễ cây."
"Hả? Rễ cây?" Lận Khinh Chu kinh ngạc chớp mắt mấy cái, "Sợi rễ kia đâu?"
Mục Trọng Sơn: "Vứt đi rồi."
Lận Khinh Chu: "Vứt rồi sao! Ngươi vứt ở đâu?"
"Không nhớ."
"Sao lại không nhớ chứ!"
Lận Khinh Chu như kiến bò trên chảo nóng, lắc lắc cánh tay Mục Trọng Sơn giục hắn mau nhớ lại.
Mục Trọng Sơn cố ý tỏ vẻ bí hiểm thở dài một tiếng, vừa lộ ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ thì lại biến thành mặt ủ mày chau, thấy cảm xúc của Lận Khinh Chu lên xuống theo mình thì trong lòng thầm vui vẻ.
Lạc Trường Xuyên bên cạnh nhịn không được nói nhỏ: "Sợi rễ kia ngươi nắm chặt trong tay nên Vẫn Uyên Quân cất giùm ngươi rồi."
Mục Trọng Sơn hùa theo Lạc Trường Xuyên: "À, ta nhớ ra rồi, trong túi càn khôn của ngươi đó."
Lận Khinh Chu không nhiều lời với Mục Trọng Sơn nữa mà tháo túi càn khôn bên hông xuống lục lọi một hồi, quả nhiên trông thấy một sợi rễ cây.
Y lấy sợi rễ ra, vừa nắm chặt thì bùn đất bên ngoài lập tức rơi sạch, để lộ một sợi râu mảnh tỏa ánh sáng vàng nhạt.
Nhìn sợi râu kia là biết không phải vật tầm thường.
Ba người còn lại kinh ngạc hỏi: "Đây là cái gì?"
Lận Khinh Chu nói: "Râu Kỳ Lân đấy."