"Anh Trạch Tuấn" Đúng lúc đó cô bỗng lên tiếng phá vỡ bầu không khí đang yên lặng nên có làm anh giật mình.
"Có chuyện gì sao em"
Cô hơi thất thần mấy giây thì trả lời anh " Anh đi rồi liệu anh có về nữa không?"
"Ngốc ạ! Nhà anh ở đây anh không về đây thì về đâu. Với cả anh chỉ đi 3 năm thôi chứ có phải đi luôn đâu"
"Liệu rằng sang bên đó rồi anh có quên em luôn không ta?"
Câu nói đó khiến anh á khẩu không nói nên lời. Thì cô lại chợt lên tiếng" Thay đổi môi trường sống sẽ khiến tính cách mỗi con người đều thay đổi. Anh sẽ cũng sẽ như vậy phải không?"
"Những lời em nói cũng đúng một phần thôi. Em cứ ngoan ngoãn chờ anh về nhé"
"Anh sẽ về thật sao! Anh sẽ không lừa em chứ"
"Thật! Từ nhỏ tới bây bây gờ đã bao giờ anh gạt em chưa?"
"Vậy chúng ta cùng ngoắc tay hứa hẹn được không anh?"
"Được"
Hai người cùng nhau ngoắc tay hứa hẹn với nhau. Trong đầu cô bỗng suy nghĩ không biết liệu rằng cái lời hứa đó liệu có phải là thật hay không? Ba năm ấy tuy rằng là không dài nhưng nó cũng có thể thay đổi một con người. Cô vẫn là không dám nói ra những lời nói trong lòng mình ra, không dám tỏ tình với anh vì cô sợ nhỡ đâu anh sẽ từ chối sẽ nói rằng" Anh chỉ coi em như em gái. Những lời nói thời trẻ con chả nhẽ em coi đó là thật hay sao?"
Cô hoang mang và lo lắng sợ rằng sau 3 năm anh sẽ không về thì cô phải làm sao? Anh sẽ ở bên đó sẽ không còn quan tâm đến cô nữa, sẽ để mặc cô ở đây chịu tổn thương sâu sắc
Sau đó anh và cô cùng nhau đi đến quán kem ngay gần đó.Hai người cùng nhau ăn kem và trò chuyện với nhau rất vui vẻ, anh còn thường xuyên trọc ghẹo cô như hồi còn nhỏ vậy. Ăn xong anh đưa cô về nhà, đang định mở cửa vào nhà thì cô lên tiếng " Hôm anh đi em ra tiễn anh nhé!". Anh đáp lại cô rất nhẹ nhàng " Không cần đâu. Anh sợ em ra tiễn anh thì anh sẽ không đi được mất nên là em cứ ở nhà đi. Chờ ngày anh về là được.Sang bên đó anh sẽ thường xuyên gọi điện về cho em. Nên là cứ yên tâm nhé!" Cô ngoan ngoãn gật đầu rồi bước vào nhà với đôi mắt đã ngấn nước. Nước mắt cứ chảy xuống hai gò má của cô không ngừng. Cô bật khóc lớn lên không thể nào ngừng lại, cô lao về phòng của mình vùi mặt vào gối khóc một mình nhìn trông rất thảm thương hết sức. Trong đầu cô suy nghĩ không ngừng "Anh đi rồi, cô sẽ như thế nào đây. Không biết qua bên đó rồi anh có giữ đúng lời húa của mình hay không?" Hàng vạn nghìn câu hỏi cô đặt ra trong đầu không có hồi đáp khiến cô lo lắng trong lòng đầy hoang mang và những hoảng sợ không đáng có.
.... ####
3 ngày sau...
Cũng chính là ngày anh đi, hôm đó cô dậy từ rất sớm chạy sang nhà anh xem anh đã đi chưa? Nhưng cô không dám bước đến gõ cửa nhà anh mà chỉ đứng lặng một chỗ nhìn từ xa. Một câu từ biêt trước lúc anh đi cô cũng không dám nói bởi vì cô sợ nếu bước đến đó cô sẽ không kìm được mình mà nói thật ra những lời trong lòng thì phải làm sao? Thế nên cô đã phải hết sức bình tĩnh ngă cản bản thân mình không bước đến đó, chỉ dám đứng nhìn anh từ xa chào từ biệt từng người thân trong nhà rồi lên xe ra sân bay. Chuẩn bị lên xe anh có ngoái đầu nhìn lại về phía xa mà nơi cô đang đứng ở đó, đúng lúc khi thấy anh quay lại thì cô vội vàng né nhanh vào thân cây to ở đó. Thời gian lẳn lặng trôi qua cô đứng dưới gốc cây đó mới cảm nhận rằng mình cô đơn biết bao, cảm thấy anh đi rồi cô sẽ nhớ anh rất nhiều. Cô quay mặt lại nhìn thì đã không còn ai đứng ở dó cả, cô thẫn thờ một hồi rồi ngước mặt lên nhìn những đám mây xanh kia cô như đang tưởng tượng đến nụ cười của anh. Nhớ đến những ngày cô và anh cùng nhau vui chơi, cùng nhau trải qua những ngày tháng vui vẻ.
Ngày hôm sau đi học mang vẻ mặt thất thần không cảm xúc bước vào lớp thì cô bạn thân nhất Doãn Tiểu Mạt của cô chợt lên tiếng" Tiểu Đồng thân yêu! Câu bị làm sao mà nhìn như bị thất tình vậy?" Cô vẫn giữ im lặng nhưng lần này cô không khóc và cô tự nhủ trong lòng rằng'Mình phải thật mãnh mẽ, để sau này anh về sẽ có cái nhìn khác về cô'
Thấy cô im lặng Tiểu Mạt lên tiếng" Có chuyện gì thì tâm sự với mình nè, đừng giữ ở trong lòng như vậy không tốt đâu"
Cô bỗng ngẩng đầu đáp lại " Mình không sao đâu, chỉ là cảm thấy hơi buồn một chút thôi"
"Có thật không? Sao mình lại cứ có cảm giác cậu như xuống 18 tầng địa ngục vừa ngoi lên đây vậy"
Nhìn mặt mình nó hiện lên 2 chữ ' thất tình' rồi à? Tiểu Mạt cậu có nói quá không thế"
"Không có nha, mình nói toàn sự thật á"
"Ừ thì cũng đúng là có chút hơi buồn trong lòng vì.... vì"
"Vì sao? Cậu nói nhanh đi"
"Anh Trạch Tuấn đi du học rồi. "
"Có vậy thôi hả" Vậy mà cũng khiến Tiểu Đồng nhà ta buồn đến vậy sao"
"Đương nhiên rồi! Mình đây là sợ anh ấy đi rồi sẽ quên mình thôi. Sẽ không nhớ đến mình nữa thôi"
"Trời đất ơi! Cậu hay suy nghĩ linh tin thế. Anh ấy có nói thế sao, với lại đi du học thôi mà có phải đi cả đời đâu. Nên là không cần lo lắng, nhỡ đâ mai mốt có thời gian về thăm gia đình sao"
"Ừm cậu nói cũng đúng"
Ngồi học cả buổi nhưng mà đầu óc vẫn cứ như trên mây vậy, ngay cả lúc chuông điểm giờ tan học đến cô vẫn thất thần không biết. Đúng lúc đó Tiểu Mạt đã gọi cô mà cô vẫn không lay chuyển thì bỗng Tiểu Mạt quát tên cô thật to" Tiểu Đồng? Đến giờ về rồi , cậu không định đi về nhà hay sao, Tính ngồi lỳ ở đây luôn hả?"
Cô vẫn không nói gì thu dọn sách vở một chút rồi đứng dậy cùng vs Tiểu Mạt đi về.