Vài ngày sau khi anh đi cô cũng đã cảm thấy khá hơn một chút, định gọi điện thoại cho anh thì đúng lúc đó anh lại điện về trước cô. Cô hơi ngẩn ra rồi ấn nút nghe máy " Alo, anh Trạch Tuấn. Em cũng đang định gọi cho anh, không ngờ anh lại gọi cho em trước". Anh đáp lại cô một cách rất rành mạch và rõ ràng " Không phải chứ, mới xa nhau mấy ngày mà đã nhớ anh rồi sao?. Em có cần khẩn trương vậy không Tiểu Đồng. Anh biết là em nhớ anh nên là em không cần cố tỏ ra như là anh đã đi mấy năm rồi đấy". Nghe anh nói như vậy cô im lặng không nói gì, vài giây sau cô lên tiếng đáp lại anh "Em thấy anh tự tin thái quá rồi đấy. Anh cứ như là mình hoàn hảo lắm không bằng đấy. Xiii. Không thèm quan tâm đến anh nữa đâu"
Thấy cô im lặng hồi lâu mà không lên tiếng thì anh lật giọng lại" Được rồi, được rồi. Tiểu Đồng ngoan, từ nay anh sẽ không trêu Tiểu Đồng của anh nữa. Ngoan rồi anh thương nhiều nha!" Cô bỗng cảm thấy trong lòng mình ấm lên và vui sướng hơn mấy ngày vừa qua. Cô đáp lại anh" Anh khéo nịnh thât đấy! ". Nói chuyện với nhau một hồi lâu thì cô nghe thấy tiếng gõ cửa vang lên từ trong điện thoại vọng ra nhưng không biết là ai đang định hỏi anh xem là ai thì anh đã cắt ngang nên cô chưa kịp nói " Đợi anh một chút, có người đang gõ cửa phòng" Cô nhẹ nhàng đáp lại " Vâng". Cũng không biết là ai nên cô cũng không dám hỏi nhiều sợ làm ảnh hưởng đến anh, đúng lúc đó thì cô bỗng nhiên nghe được giọng của một cô gái. Không biết cô gái đó là ai, không biết cô gái đó vì sao lại xuất hiện tại chỗ anh ở nữa. Chả nhẽ mới sang đó được vài hôm anh đã có quen được cô gái nào hay sao. Đang suy nghĩ mơ hồ thì anh đã quay lại gọi cô " Tiểu Đồng? Em làm sao vậy"
Nghe thấy tiếng anh gọi cô giật mình " A! Không có gì đâu ạ". Anh nhẹ nhàng đáp lại cô " Ừ"
"Anh Trạch Tuấn, cô gái đó là ai vậy. "
"Cô gái đó hả. Là con gái bạn bố anh ở bên này. Anh chỉ tạm thời ở đây mấy ngày thôi, vài ngày nữa anh nhập học mới vào ở ký túc xá được. Nên lúc sang đây bố anh có bảo bố cô ấy cho anh ở tạm đây mấy hôm"
"À! Hóa ra là vây"
Anh và cô trò chuyện với nhau rất lâu, sau đó anh lên tiếng " Muộn rồi đó, em còn chưa đi ngủ hay sao"
Ngước lên nhìn đồng hồ mới ngớ người ra, đã hơn 11 giờ rồi sao. Rồi cô đáp lại anh " Em cũng không để ý ạ.Anh còn có việc cần phải làm đúng không ạ. Vậy anh đi làm việc đi ạ, em không làm phiền anh nữa đâu. Bye bye anh nha!" Anh đáp lại cô " Ừ. Em nghỉ ngơi sớm đi nhé.Ngủ ngon"
Nằm trằn trọc mãi cũng không ngủ được cô cứ lăn qua lăn lại trên giường, nghĩ đến cuộc điện thoại ngày hôm nay của anh khiến cô cảm thấy bồi hồi trong lòng. Cuộc gọi này như là liều thuốc tinh thần giúp cô định thần sau suốt mấy ngày thất thần đó. Nụ cười trên môi cô lại xuất hiện trở lại, trạng thái cô vui vẻ hơn và hoạt bát hơn mấy ngày trước đó.
Ngày hôm sau đi học với trạng thái vui vẻ nhưng không giấu được đôi mắt tinh anh của Tiểu Mạt
"Ây za! Tiểu Đồng nha hôm nay mình thấy cậu cười rồi nha nhưng mà cả đêm qua không ngủ đúng không? Anh Trạch Tuấn hôm qua điện về đúng không?"
"Hả? Sao ngay cả chuyện này cậu cũng biết? Sao cậu giỏi quá vậy."
"Xii. Nếu không giỏi như vậy thì làm sao là 'best friend' của cô Tiểu Đồng đây cơ chứ"
"Lợi hại. Tại hạ đây xin bái phục... bái phục"
"Ta đặt cách cho nhà ngươi ' miễn lễ' "
Thấy cô trở nên hoạt bát hơn mấy ngày trước nên Tiểu Mạt thấy bớt lo lắng hơn một chút. Sau khi anh đi cô cứ thất thần làm việc gì cũng không nên hồn. Hôm nay thấy cô vui vẻ hơn thì Tiểu Mạt cũng bớt lo lắng đi phần nào, chứ không phải lúc nào cũng thấy cô như người không hồn.Tiểu Mạt thầm nghĩ 'Anh Trạch Tuấn thật lợi hại quá đi. Đúng là liều thuốc tinh thần tốt nhất cho Tiểu Đồng'.