- Này, cậu có sao không?
Tôi lay nhẹ vai Đức, cậu lắc đầu rồi bám tay tôi đứng dậy lê từng bước nặng nhọc về phía ghế đá. Tôi chạy đi mua một chai nước khoáng lạnh rồi phủi chút bụi bẩn trên đầu gối cậu, Đức tu một hơi hết sạch, cậu như đang dồn cả trọng lượng cơ thể của mình để tựa hẳn vào lưng ghế, khó khăn chẳng nói nổi một lời.
Tôi những muốn buông vài câu trách mắng nhưng lại không nỡ.
- Dạo này cậu có ngủ đủ tám tiếng không vậy?
Đức vẫn nhắm tịt mắt, giọng nói không còn chút sức lực.
- Tớ nghĩ là được khoảng một tiếng rưỡi.
Tôi cứng họng, giày vò bản thân mình như thế thì cơ thể nào mà chịu nổi cơ chứ? Tôi chần chừ, rồi lại thở dài:
- Gia đình cậu nghiêm khắc lắm à?
Đức lắc đầu, khóe môi ánh lên một nụ cười mệt nhọc.
- Là tớ tự tạo áp lực cho chính mình thôi. - Đức nói. - Bộ mẹ tớ đều liên quan đến nghề giáo, tớ không muốn khiến họ phiền lòng, lại sợ mình kém cỏi để thua người khác, tớ sợ chỉ cần dừng lại một giây thôi thì sẽ có hàng nghìn người khác vượt lên, thảm hại nhỉ?
Tôi lắc đầu. Tôi như nhìn thấy chính mình trong câu nói ấy.
Cảm giác sợ hãi người khác sẽ vượt lên. Cảm giác bản thân thật vô dụng, thật thất bại. Tôi cũng từng trải qua một thòi gian bị nhấn chìm trong những cảm xúc tiêu cực như vậy.
Chỉ là tôi không ngờ, chàng thiếu niên ấy cũng có những trải nghiệm tương tự. Phải thôi, không phải tự nhiên mà cậu ấy giành được giải nhất vật lý, không phải tự nhiên mà cậu ấy giỏi đến thế.
Cậu ấy cũng trải qua những chấn thương tâm lý, cũng phải nỗ lực và cố gắng như bao người, cũng lo lắng và sợ hãi mình sẽ bị tụt lại.
Có lẽ vì vẻ bề ngoài chững chạc và những ảo mộng tự thêu dệt về một thủ khoa vừa sinh ra liền tài giỏi, tôi đã quên mất rằng dù có trưởng thành đến đâu đi chăng nữa thì Minh Đức cũng chỉ là một đứa trẻ đang chập chững từng bước ở cái độ tuổi tập lớn mà thôi.
Bác Minh từng nói một người con trai chỉ chia sẻ cảm xúc thật lòng và những khó khăn họ gặp phải cho người họ yêu mà thôi. Tôi không biết điều ấy có đúng hay không, nhưng tôi thật sự hiểu được những gì mà cậu ấy đang phải trải qua lúc này.
Và với những điều tôi muốn được nghe trong thời gian đó, tôi đã đánh liều tin rằng Đức cũng giống tôi, tôi thấy mình thì thầm:
- Cậu không hề kém cỏi đâu. Tớ rất tự hào về cậu, vô cùng tự hào là đằng khác.
Tôi thấy Đức như hóa đá sau khi nghe xong câu nói ấy, cậu bần thần không đáp, ánh mắt lang thang trên khoảng không vô định. Tôi quay người lại đối diện với Đức, lưỡng lự muốn ngỏ ý đưa cậu về nhưng chưa kịp cất lời đã thấy lòng mình thảng thốt.
Cậu ấy chẳng nói gì, chẳng làm gì mà gục đầu xuống hõm vai tôi đông cứng.
- Để tớ thế này, một chút thôi.
Tim tôi đập loạn. Mái tóc Đức phản chiếu lại nơi màu hoàng hôn chiếu xuống mà lấp lánh những ánh vàng rực rỡ, tôi chần chừ đưa tay ra rồi vỗ lên lưng cậu nhè nhẹ.
*
Sau buổi chiều hôm đó, nghe nói Đức đã nghỉ mất hai ngày vì bị sốt. Mọi xúc cảm khó nói và những tâm tư chất chồng của tôi vì thế mà tan dần, nhưng không phải mất hẳn. Bằng chứng là trên thư viện, tôi nhìn vào chiếc bàn Đức thường ngồi, trên đường về, tôi vẫn vô thức hướng mắt vào nơi Đức hay đứng. Trong bao lần ngẩn ngơ lang thang giữa thinh không, khoảnh khắc cậu gục đầu xuống vai tôi lúc không tỉnh táo lại ùa về tâm trí.
Liệu cậu ấy có nhớ mình đã làm thế không nhỉ?
Tôi muốn biết quá.
Một buổi chiều nắng ấm, tôi nhấp vào danh sách công bố những học sinh đủ tiêu chuẩn tham gia câu lạc bộ. Một phản xạ kỳ lạ, tôi hướng mắt vào bảng của Khoa học công nghệ trước tiên. Câu lạc bộ đó chỉ chọn duy nhất hai thành viên mới với số điểm cao ngất ngưởng: Người đầu tiên đạt 18,15 trên thang điểm 20, người thứ hai đạt con số 18 tròn trĩnh.
Tên của Đức ở ngay hàng thứ ba với số điểm 17,95.
Tôi thở dài gập máy tính lại rồi mệt mỏi ngã phịch xuống giường. Không biết Đức đã khỏi sốt chưa, đã đọc được trang kết quả chưa? Có buồn không?
Tôi điểm lại từng chi tiết. Từ việc Đức lúc nào cũng nhốt mình trong phòng thí nghiệm của trường, từ việc cậu dành toàn bộ thời gian để viết bài luận và bổ sung kiến thức đến mức thiếu ngủ trầm trọng, vậy mà giờ đây, mọi cố gắng của cậu ấy đều vỡ tan ra.
Nếu là tôi, có lẽ tôi sẽ không chịu đựng nổi.
Ánh sáng xanh từ điện thoại bao phủ trong con ngươi, tôi cứ gõ những dòng dài thật dài rồi lại xóa đi, phân vân mãi chẳng dám gửi một tin. Tôi muốn hỏi Đức có ổn không nhưng lại sợ cậu hiểu lầm tôi cố tính giẫm chân lên vết thương của cậu, tôi muốn an ủi nhưng cảm thấy chúng thật vô dụng. Tôi bần thần chìm trong dòng suy nghĩ miên man, đột nhiên màn hình trước mặt lóe sáng.
"Người dùng Facebook không còn tồn tại."
Tôi nặng nề thở ra một hơi, có lẽ cậu ấy đã tiếp cận bài công bố đó rồi.
Từ khoảnh khắc phát hiện ra Đức đã khóa toàn bộ mạng xã hội, tôi chẳng thể liên lạc với cậu nữa. Thời gian chưa bao giờ trôi chậm đến thế, chưa bao giờ tôi khao khát được nhìn thấy Đức đến thế. Sau một tuần biến mất, cuối cùng tôi cũng thấy phòng học của 10A5 xuất hiện lại hình bóng quen thuộc. Đức gầy hẳn đi, ánh mắt cũng sâu hơn.
Thế nhưng cậu ấy lại chẳng để lộ chút cảm xúc thất thường nào, như thể mọi chuyện vừa xảy ra chỉ là tưởng tượng của riêng tôi.
Tôi thấy mình đã lo lắng vô ích.
Những dạo gần đây, vì chuẩn bị cho kì thi giáo viên dạy giỏi cấp tỉnh mà các thầy cô vốn đã bận tối tăm mặt mày lại càng bận hơn. Để tranh thủ chút thời gian, một số lớp đã học ghép vào cùng ngày, trong đó có lớp tôi và A5. Dù là tập thể thân thiết và đoàn kết những ban cán sự hai lớp vẫn luôn mong chờ một ngày được so tài cao thấp, và việc học gộp chính là một thời cơ tuyệt vời để chúng tôi thể hiện khả năng của bản thân. Tuy vậy, một vài tiết học của chúng tôi hoàn toàn là do Minh Đức giảng dạy và tiếp quản.
Trên bục giảng, cậu say sưa thuyết trình về nội dung của bài học, ánh sáng từ máy chiếu ôm lấy một bên bên góc nghiêng tuấn tú, chẳng còn vẻ mệt mỏi yếu đuối nào xuất hiện trong tầm mắt tôi như dạo nọ. Cậu ấy vẫn bình thản như sự vụ vừa rồi chẳng ảnh hưởng mấy tí, lũ bạn Đức thấy thế cũng yên lòng mà thôi không chất vấn.
Nhưng thật ra chẳng phải thế. Minh Đức mà tôi biết không bao giờ mất tập trung xao nhãng như vậy, Lúc mọi người không đế ý, ánh mắt cậu ấy lại lang thang trong khoảng lặng, tiêu điểm cứ thế biến mất.
Sự mệt mỏi và thất vọng không được nói thành lời ấy, dường như chỉ có tôi nhìn thấy rõ ràng.
Bao nhiêu câu hỏi chần chừ cũng vì thế mà bị tôi nuốt ngược lại, cuộc trò chuyện của chúng tôi dần rơi vào gượng gạo và im lặng không hồi kết. Tôi bất lực trong việc tìm lại những cảm xúc bồi hồi trước đó. Khoảng cách giữa chúng tôi, chưa gần mà đã xa.
- Tớ về trước đây, cậu cũng cẩn thận đường xá nhé.
Lời chào của chúng tôi sao gượng gạo quá đỗi. Tôi lê bước trên con đường xưa cũ, nỗi hoang mang xộc vào tràn đầy tâm trí.
Có lẽ nếu tôi đủ tinh ý hơn một chút, đủ quan tâm hơn một chút, tôi sẽ nhận ra ngay khi tôi quay đầu, đôi mắt Đức liền ôm chặt lấy bóng lưng của tôi đến khi nó nhỏ dần và biến mất sau hàng hoa giấy xanh tươi.
*
Tưởng như quãng thời gian sống chung với lời bàn tán đã đi qua nhưng không, không hề. Nó vẫn đến và còn nặng nề hơn trước.
Chuyện tổ chức thi báo tường đã được sắp xếp từ đầu tháng mười đột nhiên gặp một biến cố lớn. Bằng một lý do nào đó, tôi trở thành người trực tiếp bị lôi vào sự việc nghiêm trọng đó.
Mười bài báo tường được đánh giá cao nhất sẽ được đăng tải trên trang facebook Đoàn thanh niên để thi tiếp vòng hai, trong đó có lớp tôi. Trong khi cả lớp đang tích cực kêu gọi người thân chia sẻ bài viết thì bảng bình luận đột nhiên thông báo một tin nhắn thu hút rất nhiều sự chú ý.
[Lớp 10A1 ăn cắp báo tường của trường chuyên A trên Hà Nội à, sao giống y chang vậy?]
[Ăn cắp á? Bằng chứng đâu?]
Người kia ngay lập tức trả lời. Bên dưới là một đường liên kết dẫn đến nội dung gốc.
Không khí các lớp vì thế mà xôn xao nháo nhào. Tạm gác lại mọi hoạt động sang một bên, lớp tôi phải triệu tập gấp một cuộc họp nội bộ. Bởi vì hai bài báo tường đó thật sự rất giống nhau.
Trước mọi lời chất vấn đổ dồn về phía mình, tôi đính chính rằng tôi không tham gia vào đợt viết báo tường đó vì có việc bận. Hỏi sang Hoàng Huy, nó lại bảo đã đẩy việc đó cho nhóm khác, mà nhóm đó lại toàn những bạn trầm lắng trong lớp. Tuy không ai nói ra nhưng tất cả chúng tôi đều biết, khả năng rất cao là những bạn kia bị ép. Trang lên tiếng:
- Nhóm làm báo tường khai thật đi, các cậu có đạo bài văn của người khác không?
Gọi là nhóm nhưng thực chất chỉ có lác đác vài mống, một bạn hơi rụt rè đáp lời, có lẽ do sợ hãi trước thái độ của Trang:
- Thật ra do chúng tớ đều ở xa nhau, ai cũng lười nên chẳng gặp mặt để làm chút nào cả, cả bài này đều do nhóm trưởng làm hết.
Trang nghiêm giọng:
- Ai là nhóm trưởng?
- Là tao đấy, thì sao nào? - Hương Lam đang ngồi chán nản trên mặt bàn bất chợt lên tiếng. - Bây giờ tham khảo cũng bị gọi là ăn cắp à?
Dưới gầm bàn, tôi thấy Trang phải cuộn chặt tay thành nắm đấm mới giữ được bình tĩnh.
- Mày có phân biệt được giữa tham khảo và ăn cắp không? - Trang nói. - Một bài văn chỉ có một nghìn chữ mà mày bê nguyên si của người ta vào rồi cắt xén từ ngữ. Chuyện trong nội bộ của trường đã đủ mệt rồi, mày có biết nếu cái tin đấy đến tai tác giả gốc thì hậu quả sẽ thế nào không?
Trang không hề thổi phồng sự thật vì ban chấp hành đoàn trường đã yêu cầu lớp chúng tôi viết bản tường trình và đưa ra hướng giải quyết hợp lý, người đứng mũi chịu sào chẳng ai ngoài lớp trưởng. Trang vẫn tuôn một tràng dài:
- Cả đợt thi đua có đến mười vòng, lớp mình gần năm chục đứa nhưng chẳng ai nghĩ đến tập thể, quanh đi quẩn lại vẫn chỉ có tao với ban cán sự chạy đi chạy lại đôn đốc hoạt động, là vì tao chấp nhận gánh hết nên chúng mày tưởng đấy là trách nhiệm của tao luôn đúng không? - Giọng Trang bắt đầu nghẹn ngào. - Tao chỉ nhờ mọi người ngồi cùng nhau viết một bài văn ngắn để nộp cho đủ thôi, không muốn làm thì cứ nói thẳng vào mặt tao này, bây giờ bao cố gắng của lớp vỡ nát hết cả, người phải chịu trách nhiệm là tao chứ còn ai? Giờ tao bị phạt cũng chẳng tiếc gì, nhưng mọi người nhìn cái hạng bết bát của lớp mà không thấy ngại à?
Tôi hiểu, Trang khó chịu là vì thành tích lớp bị ánh hưởng chứ không phải vì nó có khả năng sẽ phải chịu kỷ luật vì quản lý không triệt để. Không khí ngày càng nặng nề nhưng Lam vẫn cố chấp:
- Mày đừng đổ hết lỗi lên đầu một mình tao, không phải cứ làm lớp trường là muốn nói gì thì nói đâu.
Bất kỳ ai rơi vào trường hợp của Trang cũng có thể vì câu nói ấy mà tức điên lên. Trang cuối cùng vẫn luôn nghĩ đến người khác trước tiên, nó không đôi co nữa mà chuyển sang tìm phương án khắc phục. Nó đè nén việc riêng tư gần như ngay lập tức để nói chuyện nhẹ nhàng với Hương Lam khiến tôi âm thầm nể phục. Chúng tôi đều nhất trí sẽ hủy bài thi và thú nhận với tác giả gốc trước khi bị tố cáo.
- Nhưng nhỡ bị kiện thì sao?
- Yên trí. - Trang gạt đi. - Mình chủ động xin lỗi, cũng chưa chuộc được chút lợi lộc nào nên họ sẽ hiểu thôi. Tớ mong mọi người coi đây là một bài học lớn, đừng bao giờ nghĩ đến việc gian lận và hi vọng sẽ không có ai phát giác ra nữa.
Nhưng chuyện này chưa xong thì chuyện khác liền ập đến.
Trong lúc viết bài xin lỗi, một loạt thông báo từ nhóm lớp cứ ùa tới. Tất cả đều hoang mang vì sự kỳ là của bài đăng trên facebook: Nó đã tăng hơn 1200 cảm xúc trong vòng 5 phút.
Mọi người bắt đầu hiểu ra vấn đề, Kiều Trang ngay lập tức báo cáo với ban chấp hành đoàn trường để khóa bài viết. Tôi thấy thật buồn cười, vốn dĩ lớp tôi đã bị loại, chẳng hiểu ai thừa tiền đi hack likes để chúng tôi vi phạm thêm cả quy chế thi làm gì không biết.
Nhưng hình như có mỗi mình tôi thấy chuyện này thật hài hước thì phải. Đứa nào đứa nấy đều tỏ ra khó chịu và muốn biết danh tính của nhân vật bí ẩn đã chơi xấu kia. Quả thật, nếu đang thi đấu công bằng mà bị đánh úp như vậy thì chúng nó sẽ phải tìm mọi cách để truy ra, tôi an ủi mọi người rằng thôi cũng chẳng còn gì nữa, nó tự chơi xỏ thì nó tự mất tiền thôi.
Thế nhưng bằng một cách nào đó, chúng tôi dù không truy cứu thêm gì thì tất tần tật thông tin vẫn vô tình xuất hiện. Buổi tối hôm ấy, khi đang gõ lạch cạch dịch tài liệu để kịp gửi cho chị quản lý thì tôi đột nhiên nhận được điện thoại từ Trang. Khác với vẻ bình tĩnh chiều nay, dù đang cách nhau một màn hình điện thoại nhưng tôi vẫn nhận ra giọng con bé đã lạc cả đi.
"Mày đã đọc tin nhắn trong nhóm lớp chưa?"
"Có chuyện gì à?" Tôi tếp tục gõ, "Tao đang dịch."
Giọng Trang đột nhiên lớn hẳn lên: "Mọi người tìm ra kẻ đã chơi xấu lớp mình rồi! Tao không ngờ lại bị đâm sau lưng một nhát đau như thế, tao sắp khóc đến nơi rồi mày ơi."
Ngón tay tôi run lên, màn hình máy tính hiển thị một loạt những con chữ vô nghĩa, tôi trấn an Trang một hồi rồi tò mò mở Messenger, nó vẫn đang không ngừng xuất hiện thêm tin nhắn mới. Nhưng sự tò mò ấy nhanh chóng chuyển sang bất ngờ, ngạc nhiên rồi lại thành thất vọng. "Người" đã chơi xỏ lớp tôi là một nhóm con trai trong đội bóng đá... của 10A5.