Giữa tháng mười hai, không khí của Tết dương lịch đang ngày càng đến gần. Chúng tôi bắt đầu bước vào chuỗi ngày kiểm tra triền miên để hoàn thành chương trình học kì I. Thêm vào đó, đội tuyển cấp tỉnh cũng đang tăng cường kiểm tra để chọn lọc những người học giỏi. Nhiều công việc cần phải làm khiến tôi lúc nào cũng quay cuồng trong mớ bòng bong dày đặc, giấc ngủ trở thành thứ gì đó quá đỗi xa vời.
Tôi luôn ngưỡng mộ Đức ở khoản biết sắp xếp thời gian và nghỉ ngơi hợp lý, trừ sự vụ chuẩn bị cho câu lạc bộ lần trước thì cậu ấy lúc nào cũng bình tĩnh trước kỳ thi. Lần này cũng vậy, trái ngược với vẻ mệt mỏi của tôi thì Đức vẫn thản nhiên giúp tôi phân tích bài hình học không gian dài loằng ngoằng và gạch những câu hỏi không cần thiết trong những môn xã hội.
Vì điểm giữ kỳ không quá hài lòng mà tôi chuẩn bị rất kĩ cho đợt thi cuối kỳ này, thế nhưng bất trắc vẫn xảy đến.
Phần thi ngữ văn 90 phút, tôi đã ngoáy đến gãy cả tay cho bài nghị luận văn học. Phần vì chủ đề này khá dễ, phần vì ngữ văn là ưu điểm của tôi, tôi muốn điểm môn này phải cao nhất có thể.
"Chỉ còn mười phút, các bạn khẩn trương hoàn thành bài thi và kiểm tra lại thông tin."
Tôi càng viết nhanh hơn vì tính toán thời gian có chút sai lệch. Cô Điệp từ từ đi quanh các dãy, tiếng dày cao gót kêu cộp cộp. Khi đi quanh dãy tôi, tôi có cảm giác cô dừng lại ở bàn tôi ngồi khá lâu so với cần thiết.
Bàn tay tôi chững lại bởi tiếng gõ thước xuống bàn.
- Cô yêu cầu em dừng bút.
Tôi ngước lên, cô Điệp đang nhìn tôi đầy nghiêm trọng, trên tay cô là một thứ gì đó. Tôi nheo mắt, là tờ phao.
Tại sao nó lại ở đây, tại sao cô lại nhặt nó và gõ vào bàn tôi? Cô đang nghi ngờ tôi ư?
- Cô đã phổ biến quy chế thi từ đầu giờ rồi, không bàn cãi nhé.
- Thưa cô em không...
- Số báo danh 101038 Dương Huỳnh Nguyệt Lam, em bị đánh dấu bài rồi.
Mắt tôi mờ đi, miệng mấp máy không nói thành lời. Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, tôi chẳng kịp hiểu chuyện gì đã diễn ra trong những tiếng xì xào bàn tán, tờ biên bản phút chốc đã ở ngay trước mặt tôi.
- Thưa cô tờ phao đó không phải của em ạ.
Tôi cố gắng giải thích, nhưng vô vọng.
- Ai trong trường hợp của em mà chẳng nói như vậy. Cô đã nói phải kiểm tra kĩ các ngóc ngách để chắc chắn không có rác rồi mà, coi như đây là một bài học.
Tôi tưởng như mặt đất dưới chân vừa nứt toác.
Mọi cố gắng của tôi, những đêm không ngủ của tôi, vỡ tan như bong bóng xà phòng.
Tại sao ông trời cứ phải làm khó tôi như vậy? Tôi nhìn trân trân vào tờ biên bản, mọi suy nghĩ đều trở nên hỗn loạn, hoang mang quá đỗi.
- Thưa cô...
Phía sau tôi, một bạn nữ đột nhiên đứng lên. Tôi quay xuống, hình như bạn ấy tên là Xuân An. An rụt rè nhìn cô, ánh mắt như có chút gì đó sợ hãi hướng về một nơi. Tôi nhìn theo, phát hiện ra Hương Lam ngồi cạnh tôi cũng đang nhìn An, ánh mắt như đang cảnh cáo một điều gì đó.
- Em có chuyện gì? - Cô Điệp hỏi.
- Thưa cô... em thấy... bạn bên cạnh đã ném tờ phao sang chỗ của Nguyệt Lam ạ.
Cả người tôi cứng đờ, phòng thi cũng vì thế mà chìm trong xôn xao. Cô gõ thước xuống bàn để vãn hồi trật tự, sau đó yêu cầu Hương Lam đứng dậy.
- Những gì bạn nói có thật không?
Tôi thấy Hương Lam liếc nhìn cả hai chúng tôi.
- Nhỡ bạn ấy bịa thì sao, bạn ấy có bằng chứng em đã làm thế không ạ?
- Mình không bịa. - Xuân An đáp.
Cô Điệp cười:
- Vậy bạn có bằng chứng là bạn ấy nói dối không?
Không khí rơi vào trầm tư hồi lâu. Cuối cùng vẫn không thể giải quyết nên cô đành thông báo tôi và Hương Lam sẽ làm lại bài vào một ngày khác. Tôi quay sang nhìn Lam, ánh mắt cậu ta nhuốm đầy sự căm phẫn rất dễ phát hiện.
- Sao thế?
Tôi choàng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ miên man, phát hiện ra mình đã đứng ở hành lang từ lúc nào. Minh Đức nhìn tôi đầy hoài nghi:
- Hôm nay cậu chẳng tập trung gì cả.
Nói rồi, Đức lấy tay mình áp lên trán tôi, cậu cúi người xuống khám khám xét xét xét.
- Hơi nóng đấy, hay hôm nay không kiểm tra đáp án nữa nhé.
Tôi lắc đầu:
- Chữa nốt đi, đến đâu rồi nhỉ?
- Thấy chưa, cậu còn không biết là mình làm đến đâu rồi.
Đức gập sách lại, khuân hết đống tài liệu của tôi vào người để tôi không đọc được nữa. Cậu kể cho tôi mấy câu chuyện linh tinh, trống trường điểm mới lóc cóc chạy lên tầng, đi thi mà cứ như đi chơi vậy.
Ngay từ đầu tôi đã biết Hương Lam không có ý tốt khi tiếp cận tôi, chẳng ngờ cậu ta lại làm đến mức vậy. Tôi thở dài, những bài thi tiếp theo làm không tốt do những cảm xúc xao nhãng.
Không biết có thứ gì gọi là "hội chứng chản nản nửa mùa" hay không?
Từ khi hiểu chuyện, tôi bỗng rơi vào tình trạng đó nhiều đến lạ. Một ngày hệt như mọi ngày, tôi ngủ dậy và cảm giác như cả tỉnh Quảng Ninh vừa quỵt tiền tôi, tôi chẳng có tinh thần làm điều gì cả, lúc nào cũng chỉ muốn nằm ườn lăn lóc trên giường hoặc vùi mình vào sách truyện, hai ba ngày qua đi, những tâm trạng ấy cũng hết. Nhưng tôi không thể bỏ mặc tất cả hay coi như không biết trong khoảng thời gian thi cử này được, và cảm xúc ấy đến, tôi vẫn phải làm tất cả mọi thứ trong chán nản, không có hiệu quả.
Đội tuyển tỉnh đang bước vào giai đoạn tăng tốc và luyện đề thật nhiều để rèn kĩ năng. Tôi phải nạp vào đầu rất nhiều kiến thức mới mỗi ngày, tôi mất cân bằng trong việc phân bổ thời gian, lúc nào cũng trong tình trạng không muốn làm gì cả nhưng vẫn phải gượng dậy vì công việc chất đống, việc học không có hiệu quả và uống quá nhiều cà phê khiến trí nhớ dài hạn của tôi bị ảnh hưởng không ít.
Trong một lúc nôn mửa bất chợt, tôi bỗng nhận ra những cả xúc tiêu cực của mình trước kia lại quay về rồi.
Nó quay về cùng mẹ của tôi.
Người mẹ mà ba năm nay, số lần tôi gặp chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Lần này bà về lâu hơn, bà không về để lấy tiền hay thu xếp hành lý như mọi hôm. Bác Minh nói, mẹ đã bắt đầu chuyển từ công việc trung truyển hàng hóa trên cảng thành giúp những chủ tàu trốn thuế, kho hàng lâu nay vẫn trót lọt bị cảnh sát và an ninh hải quan lần ra, mẹ tôi liền bị trục xuất về nước 3 tháng.
Chúng tôi vẫn không nói với nhau câu nào.
À không, có một lần. Tôi vô tình làm vỡ cốc, bà bước qua, buông một câu chưng hửng:
- Đứa con gái vô tích sự, chẳng hiểu sao ngày xưa thằng bố mày có thể dùng tên của tao để làm tên đệm cho mày.
Cuối cùng tôi cũng vỡ lẽ, vì sao mẹ chưa bao giờ gọi tôi là Nguyệt Lam.
Tôi cuộn chặt tay, thủy tinh găm vào da đau rát. Từng giọt máu lặng lẽ chảy xuống, như nước mắt của tôi.
Trên lớp tuyển, cô Thu phải nhắc đi nhắc lại rất nhiều lần rằng tôi đang không tập trung vào bài giảng, trên xe buýt, tôi lầm bầm đọc lại bài, được ba câu, bốn câu và tắt ngấm. Tôi thở dài, né tránh ánh mắt Đức.
- Tớ quên mất rồi.
Tôi thật sự chẳng nhớ gì cả.
Trong suốt những ngày đó, Đức thôi làm phiền tôi. Cậu vẫn đi cạnh tôi nhưng chẳng nói gì. Đôi lúc, tôi phát hiện ra dù bao lâu trôi qua khi tôi nhì sang, ánh mắt cậu vẫn đang hướng về tôi.
Ngày 17 tháng 12, chúng tôi làm một bài khảo sát chất lượng để loại ra ba người và chốt đội tuyển chính thức. Trước đó, cô Thu dành cả một tiếng để khái quát lại kiến thức và trò chuyện thân mật. Rằng tuy sẽ có những người phải rời đi, nhưng được chọn vào vòng cấp tỉnh đã là một thành công đáng tự hào.
Tôi lót dạ chút bánh Nabati Đức mua, chưa được một miếng đã đau quặn bụng nên đành thôi.
Với một cái bụng trống rỗng, tôi nuốt hai viên Paradol mà không uống thêm nước.
Lấy giấy, phát đề, đọc đề, tôi làm tất cả như một cái máy. Được mười phút, bên ngoài bắt đầu đổ mưa tầm tã, trời đất cũng tối sầm lại.
Trong những mớ tạp nham hỗn độn ấy, tôi chợt nghĩ đến những cố gắng của mình trong suốt mấy tháng qua, những đêm không ngủ và biết bao lần ngồi khóc. Đến phút thứ ba mươi, cuối cùng tôi cũng thuyết phục được mình đặt bút xuống giấy thi.
Tiếng chuông hết giờ vang lên, tôi theo mọi người nộp bài và xin phép được ngồi lại lớp.
Màn mưa ngoài kia ngày càng nặng nề hơn. Tôi nhìn ra ngoài sân dày đặc những lớp đất bị bay tung lên, những chiếc ô đầy màu sắc, những người bất chấp ôm đầu chạy về, những thanh âm hỗn loạn dần thưa thớt. Một tiếng, hai tiếng, rồi ba tiếng. Không biết qua bao lâu, tôi mới gượng dậy và bước đi. Phía trên, đồng hồ đã chỉ qua con số 7. Tôi nhìn bên ngoài, cũng đã muộn lắm rồi. Có lẽ vẫn có lớp học tối nên bác bảo vệ chưa đi kiểm tra.
Ngay khi tôi vừa bước xuống hành lang, trời lại trút mưa lần nữa, ồ ạt và nặng nề.
Tôi cứ thế đi thẳng ra ngoài, đôi giày dính đất bẩn nhem, vướng vào một thứ gì đó mà tuột ra. Bước đến cổng trường, tôi thở dài cúi xuống buộc lại. Đột nhiên, trên đỉnh đầu tôi không còn cảm giác gì nữa, tôi ngước mắt lên, sững sờ đến mức chẳng phản ứng được gì.
Đã bao lâu trôi qua rồi, Đức vẫn còn ở đây.