Mọi Ưu Tiên Cho Em

Chương 16




Tôi tần ngần trước màn hình máy tính, lồng ngực đau nhói như vừa bị đâm một nhát chí mạng từ con dao sắc nhọn của người thân. Không phải ai xa lạ, không phải người có thù hằn từ trước mà lại là lớp mà chúng tôi trích quỹ lớp của mình giúp đỡ họ, có viên phấn cũng chia đều cho họ. Tôi lặng đi, tưởng như không khí xung quanh đã hết cạn.

Có lẽ ai đó trong đội bóng đá nhưng không tham gia đã chụp lại toàn bộ tin nhắn bằng chứng để gửi cho Trang, tôi nhấp vào từng ảnh, bên trong là những dòng bỡn cợt rủ nhau hack likes bài của lớp tôi để tiêu diệt triệt để đối thủ, hóa ra bình luận đã tố cáo chúng tôi cũng là tài khoản ảo mà chúng nó lập ra.

Nhìn nhận một cách khách quan, 10A1 đã làm sai và việc bị tố cáo chẳng có gì đáng căm phẫn cả, nhưng có lẽ đánh chết chúng tôi cũng không thể ngờ rằng mình đã bị một người bạn thân thiết phản bội, không khí của mọi người căng thẳng đến cực độ, tất cả đều bày tỏ sự thất vọng tràn trề. Và cũng bằng một cách nào đó, những tin nhắn trong nhóm lớp của chúng tôi bị tuồn sang 10A5 và chúng nó cũng đọc được để mang ra bình luận.

Tranh cãi trên mạng là một việc rất khó kiểm soát, Trang và tôi có thể dùng quyền để yêu cầu nhóm lớp hãy thôi đi, nhưng liệu làm thế có giải quyết được gì không? Khi mà mọi người vì vẫn muốn tiếp tục có thể sẽ lập một nhóm khác trong khi chúng tôi hoàn toàn không biết để can thiệp. Đang tiến thoái lưỡng nan, tôi lại nhận được một thông báo khác từ Ngọc Hân A5, mà nội dung lại liên quan trực tiếp đến tôi.

[Mày đừng bình luận trong nhóm nữa, lớp mày cũng đang có đứa chụp hết tin nhắn cho lớp tao đấy. Chúng nó đang lôi mày ra bàn tán kinh lắm.]

Tôi khó hiểu cau mày, nãy giờ tôi có nhắn gì trong nhóm đâu? Nhấn vào ảnh Hân gửi, tôi phát hiện ra những tin nhắn chửi bới, nhục mạ mà chúng nó có được từ nhóm lớp của chúng tôi là của Hương Lam. Vì trên tin nhắn chỉ hiện thị mỗi chữ Lam nên chúng nó đã hiểu nhầm rằng người đó chính là tôi.

[Con bé này bênh ngu vãi, mang tiếng gương mẫu mà ăn nói như thất học]

[Lam là con gà công nghiệp nào cơ, nghe tên quen quen.]

[Con á khoa hay đi cạnh lớp trưởng ấy, cần ảnh không?]

Bên dưới là một bức ảnh chụp trộm tôi, được mọi người mang ra cười cợt không ngớt và cả những bình luận hướng đến săm soi vòng một. Tôi đọc từng lời tục tĩu đó, khóe miệng run lên không ngừng,

Kiều Trang sang hẳn nhà tôi để bàn phương án giải quyết, thấy tôi cứ ngẩn ra không tập trung, Trang liền phát hiện và truy hỏi. Tôi ngần ngừ rồi để Trang xem tin nhắn đó. Lúc đọc xong, Trang còn phản ứng mạnh hơn cả tôi.

- Bọn đấy bị điên à, chẳng biết cái gì mà dám khẳng định chắc nịch. Đã thế tao gửi bằng chứng chúng nó chơi xấu cho cô tổng bí thư để giải quyết.

Tôi chặn Trang lại. Dù sao chúng nó cũng có ác cảm từ trước nên mới được đà xâu xé như thế, giờ vệc nên làm là giúp cảm xúc của lớp lắng xuống trước mới phải. Trang và tôi đã soạn một tin nhắn rất dài đến lớp để mong mọi người giữ bình tĩnh đến khi sự vụ được giải quyết xong, sau đó lại liên hệ với cô Mai để giáo viên lên tiếng vãn hồi lại trật tự.

Tôi thở dài xóa tin nhắn của Hân để không vì khó chịu mà đọc lại nữa, lòng đột nhiên dấy lên chút thắc mắc. Không biết cậu ấy có đọc được những tin nhắn ấy hay không.

Nửa tiếng sau đó, tôi thấy bên A5 xuất hiện tin nhắn từ Minh Đức yêu cầu ngày mai sẽ họp lớp để giải quyết việc một vài người đã gian lận quy chế thi. Chắc chắn cậu ấy đã nhìn thấy những dòng đó, tôi yên lặng đợi chờ, rồi thất vọng.

Không có mộ tin nhắn hỏi thăm, thông báo hay an ủi nào từ cậu ấy cả. Cũng phải thôi, tôi tự thuyết phục mình, so với thành viên trong lớp thì tôi đâu là gì, rồi lại tự chế giễu những hi vọng hão huyền của bản thân. Suy cho cùng thì chúng tôi chẳng là gì của nhau cả, sao tôi có thể chỉ dựa vào những ánh mắt bổi rối chúng tôi trao cho nhau mà tin rằng cậu ấy cũng có cảm xúc kỳ lạ giống tôi cơ chứ?

Sáng hôm sau, cô Mai bỏ hẳn một tiết toán để kiểm điểm lại lỗi sai của cả lớp cũng như yêu cầu mọi người dừng bàn tán. Bạn thì suy cho cùng vẫn chỉ là những người xa lạ, một tập thể không phải ai cũng giống ai, không được vì thế mà có cái nhìn xấu về cả một lớp. Chúng tôi nguôi ngoai dần và tự đúc kết cho mình những bài học quý giá, khi ra chơi và nhìn nhóm con gái A5 kéo xuống lớp tôi để hỏi chuyện, tôi nghĩ rằng thầy Nguyên cũng đã vãn hồi được cảm xúc của 10A5.

Điều bất ngờ là đột nhiên Gia Khánh lại xuống căng tin hẹn nói chuyện riêng với tôi. Tôi và Khánh chỉ dừng lại ở mức bạn bè xã giao, vậy nên tôi không tin Khánh khi không lại tìm tôi. Tôi hỏi thẳng:

- Có chuyện gì à?

Gia Khánh cũng không ngại ngùng mà vào luôn chủ đề chính, nó nói khá dài, đại loại là thông tin lại chuyện hôm qua và thay mặt đám con trai đó xin lỗi tôi vì đã hiểu lầm mà không suy xét kĩ. Tôi im lặng lắng nghe, tò mò hỏi:

- Sao mày biết người gửi những tin nhắn ấy là Hương Lam chứ không phải tao?

- Tao có biết đâu. - Khánh nhún vai. - Minh Đức là người tìm hiểu đó chứ, nó nhờ vài đứa lớp mày kiểm tra lại tài khoản đã gửi tin nhắn kia thì màn hình hiện lên trang cá nhân của người tên Đoàn Hương Lam. Lúc đó tao cũng thắc mắc sao Đức lại biết, thì nó nói nói ngay từ đầu nó đã không tin mày là người sẽ nghĩ như vậy chứ đừng nói là gửi lên nhóm lớp những lời tục tĩu đó.

Tôi không biết mình đã phải cố gắng thế nào để không nhoẻn miệng cười. Thì ra cậu ấy vẫn nhớ đến tôi.

Tôi đăm chiêu nhìn vào bức tường phía sau, tiếng Khánh vẫn vang lên không ngừng, chủ yếu là xin lỗi vì nhóm con trai kia đã vô ý mà làm tôi bị ảnh hưởng, tuy vậy, Khánh vẫn không nhắc đến chút gì việc cơ thể của tôi bị đem ra làm trò đùa.

- Tao chỉ sợ hai lớp vì chuyện này mà thù hằn. - Khánh kết luận.

Tôi cười xòa:

- Không có chuyện đó đâu, rồi sẽ lại đâu vào đấy thôi.

- Thật ra gọi là nhóm bóng đá nhưng chỉ có vài thằng tham gia vào vụ đó thôi, cả tao lẫn Đức đều không liên quan, thề danh dự luôn.

- Tao có bảo không tin đâu. - Tôi đáp.

Ngần ngừ một hồi, tôi kể cho Khánh nghe vẻ khác lạ của Đức dạo gần đây, nó nghẽong liền đồng tình:

- Tao chơi thân nên hiểu tính Đức cầu toàn như nào. Từ lúc đặt mục tiêu vào Khoa học công nghệ là nó cắm đầu vào học, "mọc rễ" trong phòng thí nghệm đến tận nửa đêm làm bác bảo vệ lật đật vào đuổi mới chịu về. Từ lúc không thi đỗ vào Khoa học công nghệ, tâm trạng của Đức tệ hẳn đi luôn ấy. Đức bảo nó không còn đủ khả năng để lãnh đạo lớp nữa, cứ như việc trượt câu lạc bộ che đi tất cả thành tích của nó trong bao nhiêu năm nay vậy, càng nghĩ càng thấy khó hiểu.

Tôi mở miệng định nói gì đó thì Gia Khánh lại tiếp tục.

- Thầy Nguyên bảo muốn liên hệ với chủ nhiệm của câu lạc bộ để cho Đức thêm một cơ hội, dù sao thì điểm Đức cũng suýt soát tuyệt đối rồi, lại nhỏ tuổi nữa. Thầy chủ nhiệm đồng ý xem xét nhưng Đức từ chối, kể thì tiếc nhưng nếu là tao chắc tao cũng làm vậy. - Khánh nói. - Tao không tin là nó vẫn ổn như những gì nó thể hiện, hôm qua ngồi làm máy bay hơi nước thôi mà cũng để bị bỏng nữa.

Gia Khánh nhìn dáng vẻ suy tư của tôi, lên tiếng:

- Tao không biết mày với Đức là gì của nhau, nhưng dạo này mày thấy nó đang tránh mặt mày đúng không?

Tôi ngơ ra rồi cũng gật đầu.

- Đấy là thói quen của nó khi gặp chuyện từ trước đến giờ rồi. Chắc muốn một mình để không làm ảnh hưởng đến người xung quanh thôi, không sao đâu. Bằng chứng là tối hôm qua nó lên tiếng bảo vệ mày trong nhóm lớp, còn không sợ bị đá con trai cạch mặt nữa. - Khánh nhìn đồng hồ rồi đứng dậy. - Vậy tao đi trước nhé, mấy phút nữa cô hiệu phó bắt đầu tuần tra rồi, khó trèo rào đi net.

Tôi gật đầu lần nữa. Những thanh âm ồn ào của căng tin giảm dần rồi biến mất, tiếng trống điểm, tiếng chạy vội vã vì sợ muộn giờ vào lớp, tôi vẫn ngồi đó, một mình trong khoảng rộng.

Tôi bỗng nhận ra hình như tôi chẳng biết gì về Đức cả.

Cũng đúng thôi, chúng tôi chỉ là bạn bè bình thường, tôi đòi hỏi gì việc cậu ấy phải chia sẻ suy nghĩ của mình cho tôi cơ chứ? Tôi lặp đi lặp lại những lời đó nhưng chẳng thấy khá hơn chút nào.

Tôi thấy có thứ gì đó trong mình vừa vỡ ra và nát vụn.

Những hi vọng về tình đầu tiên.

Những ảo mộng tự suy diễn.

Tôi bần thần đứng dậy rời khỏi. Trên tầng ba, trước khi bước tới cửa lớp chịu phạt vì vào muộn, tôi hướng mắt xuống sân nhà đa năng. Chiếc tên lửa của nhóm Đức đã không bay lên, nó chỉ kêu vài tiếng ì ạch rồi tắt ngấm.

Tôi thấy Đức đứng một mình và lặng lẽ, mãi chẳng nói một lời.

*

Cuối cùng thì cái ngày "mọi chuyện sẽ ổn" của Gia Khánh cũng đến.

Từ đợt thi báo tường vừa rồi, hai lớp đã giải quyết triệt để từ sớm nhưng khi gặp nhau, không khí vẫn rơi vào khoảng không gượng gạo. Lâu dần, cả hai bên đều chấp nhận rằng mối quan hệ của chúng tôi sẽ chẳng được như xưa nữa.

10A1 và 10A5 bắt đầu quay trở lại những ngày ganh đua nhau trên mọi phương diện, đỉnh điểm nhất là vào những tiết lý của thầy Nguyên. Cả hai bên đều thi nhau trả lời để chứng minh rằng lớp mình giỏi hơn, tuy chẳng nói ra câu nhưng ai cũng nhìn thấy sự khinh ghét trong gương mặt đối phương. Cuối giờ, thầy ra một đề bài nâng cao để quyết định xem ai sẽ giành chiến thắng. Tôi giải được 4/6 ý, vô tình quay sang, tôi thấy cậu ấy cũng đang bấm máy tính không ngừng.

- Hai lớp đã có kết quả chưa? Xung phong hoặc gọi bất kỳ nhé!

Bên A1, tôi ngần ngừ phân vân rồi giơ tay. Bên A5, trước hàng bao cánh tay ồ ạt đưa lên, thầy gọi tên của Đức, kéo cậu khỏi dòng thinh lặng miên man.

Tôi nín thở tiến đến, hình như đã gần hai tuần rồi tôi không đứng cạnh cậu ấy gần như thế này. Tôi viết thật chậm từng chữ, đầu phấn vữa ra những mảnh vụn li ti.

"Áp dụng một phát minh trong thế kỉ XVI - được coi là tiền đề, là khởi xướng quan trọng trong lĩnh vực nghiên cứu quang học, gắn liền với cái tên của nhà khoa học vĩ đại."

Tôi đứng tần ngần trước câu hỏi cuối cùng, đầu óc đông cứng. Trước khi áp dụng thì phải xác định được "phát minh" mà đề bài nhắc đến là gì đã. Nhưng đây không phải nội dung có trong sách giáo khoa, kiến thức của tôi về lĩnh vực này lại càng nhạt nhòa quá đỗi. Tôi phân vân bỏ phần cuối để trở về chỗ, đột nhiên bên tai vang lên tiếng thầm thì nho nhỏ:

- Vân tròn Newton.

Đáng lẽ ra tôi phải mừng quýnh vì được đối thủ giúp đỡ mà lao vào làm bài, hoặc ít nhất cũng là khinh bỉ nói "ai cần mày nhắc" rồi bỏ về. Nhưng tôi chẳng làm gì cả. Tôi đứng bất động, viên phấn trên tay trượt xuống đất.

Đức lặng lẽ đặt viên phấn của mình lên tay tôi rồi xuống trước, để lại tôi hoàn hồn ngoáy như điên trên bảng một hồi rồi cũng chạy về.

Tôi ước thời gian có thể ngưng đọng lại ở giây khắc hơi thở Đức phả lên tai tôi ấm nóng.

Vì có hướng trả lời khác nhau nên hai bên bắt đầu đồn đoán xôn xao về hướng làm đúng. Thầy chữa từng dòng một. Đến câu cuối cùng, thầy hơi ngạc nhiên dừng lại ở bài của Đức, gương mặt lộ rõ vẻ băn khoăn.

- Tại sao Minh Đức lại làm là khúc xạ ánh sáng thế này, rõ là kiến thức có mà chẳng tập trung gì cả. Đây, bên A1 làm đúng rồi này.

Nói rồi, thầy khoanh lên một dòng chữ trong bài làm của tôi, dòng "vân tròn Newton".

10A1 phấn khích vỗ tay, chỉ có tôi ngồi bất động không nói, tại sao cậu chỉ bài cho tôi đúng mà lại làm sai? Tôi khó hiểu quay sang, đúng lúc ấy ánh mắt Đức cũng đang hướng về phía tôi.

Chúng tôi nhìn nhau một lúc lâu. Cuối cùng, Đức cười trừ xua tay. Nụ cười ấy làm tôi xốn xang từng hồi.

Tan học, tôi thu dọn xách vở như thường lệ, cúi xuống nhặt bút, đôi chân dài với chiếc quần trắng ấy ngày càng tiến gần.

- Tớ có thể về cùng Lam không?

Giây phút ấy, tôi biết rằng Minh Đức của tôi, người bạn của tôi, cuối cùng cũng đã quay trở lại rồi.