Mọi Ưu Tiên Cho Em

Chương 18




Tan học, tôi đứng dưới cây xà cừ không một cành lá, lặng lẽ nhìn về phía dãy hiệu bộ. Nam bước ra từ phòng tiếp dân với khóe môi rướm máu và gương mặt bầm tím. Trông thấy tôi cùng túi bông băng, nó bất động nhìn tôi rồi thẫn thờ hồi lâu.

Tôi lặng im thoa thuốc mỡ lên vết trầy, cả người Nam cứng đờ vì nhìn đau, chốc chốc lại nhìn tôi ngập ngừng định nói gì đó rồi lại thôi. Tôi không giận Nam. Ngược lại, đáng lẽ ra tôi phải biết ơn mà cúi đầu sát đất vì có một người bạn luôn sẵn sàng bảo vệ tôi như vậy.

Nhưng giá như Nam chỉ coi tôi là bạn. Giá như Nam không thích tôi thì tốt biết mấy.

Nam không phải thằng con trai ngỗ ngược. Nó trầm tính và điềm đạm. Nó cũng sống trong một gia đình không trọn vẹn như tôi.

Tôi từng chứng kiến Nam lặng thinh để một đám côn đồ hành hung mà chẳng buồn phản kháng. Giờ đây, tôi lại nhìn Nam giơ tay đánh một người chẳng làm gì nó, chỉ vì tôi.

- Lần sau đừng như thế nữa.

Tôi nói, cất lại bông băng thừa vào túi giấy và đưa trước mặt Nam nhưng nó không nhận lấy, Nam chỉ lặng lẽ nhìn tôi, ánh mắt chẳng biểu hiện bất cứ cả xúc nào.

- Mày định trốn tránh tao đến khi nào nữa?

Tôi bất ngờ trước câu hỏi thẳng thắn của Nam, đành cười trừ:

- Tao có trốn tránh gì đâu?

- Nguyệt Lam.

Tôi thở dài, Nam nhất quyết không cho tôi một bậc thang để trèo xuống.

Nam cười khổ. Nó bắt đầu nói rất nhiều. Lần đầu tiên trong bốn năm quen nhau, Nam nói với tôi nhiều thứ đến vậy.

- Tao thấy mình như thằng ngu ấy. Tao thích mày lâu đến thế, tao cứ chạy theo mày, thi vào cùng một trường với mày, chuyển lớp vì mày. Tao biết rõ mày chẳng có cảm xúc gì với tao cả, tao cũng chẳng hy vọng gì, nhưng đột nhiên...

Tôi ngỡ ngàng khi thấy giọng Nam nghẹn đi.

- Đột nhiên tao thấy ánh mắt mày nhìn Minh Đức rất khác so với khi mày nhìn tất cả mọi người. Đột nhiên mày thay đổi, mày dành thứ mà tao luôn muốn cho một người khác. Rõ ràng tao là người đến trước cơ mà?

Bỗng nhiên tôi nhận ra, tôi cũng đã vô tình làm tổn thương một ai đó. Người ấy không làm ầm lên, không chất vấn, không trách móc. Chỉ lặng lẽ quan sát tôi và tự mình chìm trong nỗi buồn sâu thẳm.

- Mày biết vì sao tao lại học 10A1 không? - Tôi cười. – Tao học bạt mạng để vào lớp chọn. Lúc công bố điểm, tao bị người ta nói đi cửa sau để lấy cái danh á khoa. Tao mặc kệ, tao định sẽ dùng thực lực để chứng minh. Trước hôm nhập học, mẹ tao gọi điện.

Nam nhìn sang, tôi tựa mình vào ghế đá, tiếp tục:

- Mẹ tao bảo tao làm đơn để chuyển xuống lớp thường. Lớp chọn đầu sẽ mất nhiều khoản phí phát sinh hơn, rằng nếu tao không xuống được lớp thường thì tốt nhất là nghỉ học. Ba năm tao không nói chuyện với mẹ. Ngày giỗ của bố, mẹ tao không về, lần đầu tiên mẹ tao gọi điện, là để nói với tao những điều như thế.

Với hoàn cảnh của Nam, những điều tôi nói chẳng thấm vào đâu.

- Mày không hề cho tao biết... - Nam ngập ngừng.

- Phải. - Tôi đáp. - Mày cũng thế. Cả tao và mày đều chẳng biết gì về nhau cả.

Nam trầm tư hồi lâu.

- Mày biết tao thích mày mà, đúng không?

Tôi nhắm chặt mắt, bên tai vẫn vang lên giọng nói của Nam.

- Mày không thể thích một người vì người ấy có những điểm giống với người mày từng yêu, mày không thể thích Minh Đức vì nó có ánh mắt rất giống với người ấy.

Quả thật, lần đầu tiên gặp Đức, tôi đã rất bất ngờ trước đôi mắt của cậu. Nó quá giống với người ấy.

- Vì sao không phải là tao?

*

Tôi bước chậm rãi qua sân trường, Nam đi bên cạnh, lặng thinh không nói một lời. Rồi nó chững lại và nhìn về phía trước.

Tôi ngước mắt theo, phía đối diện, Minh Đức đang nhìn tôi chăm chú.

Đặt túi bông băng vào tay Nam, tôi lẳng lặng rời đi. Và tôi chắc chắn rằng, Nam và Đức cũng rời trường ngay sau đó.

Trên đường về, lòng tôi ngập tràn câu nói của Nam lúc ấy.

"Vì sao không phải là tao?"

Tôi đã trả lời thế nào nhỉ? Tôi chỉ nhớ lúc ấy, một giọt nước ấm nóng từ con ngươi tôi trào ra và rơi xuống túi giấy, hiện lên một chấm ướt nhòe mờ. Phải rồi, tôi đã nói, rằng từ giờ mình đừng chơi với nhau nữa, đừng là bạn của nhau nữa.

Tôi chưa từng nghĩ sẽ có ngày mình chủ động chặt đứt một tình bạn rất lâu dù bản thân không hề muốn. Nhưng tôi đã làm, tôi đã tin rằng chấm dứt là giải pháp duy nhất.

Tôi không thể gieo mầm cho người bạn thân nhất của tôi thêm chút hi vọng nào nữa.

Tất cả chỉ xảy ra trong một khoảnh khắc, chỉ trong một tích tắc của sự chọn lựa ngắn ngủi.

Cấp ba đã cướp đi hai người bạn của tôi.

Cướp đi cả bốn năm cấp hai của tôi.

*

Nỗi buồn sau khi chia tay người yêu gọi là thất tình, vậy nỗi buồn sau khi "chia tay" bạn thân là gì? Tôi không thể tìm ra một cái tên cụ thể, tôi chỉ biết là mình đang chìm dần trong những bâng khuâng buồn bã từ sau buổi chiều hôm ấy.

Nhưng trái đất này không thể ngừng lại chỉ vì tôi cảm thấy thật tồi tệ. Nó vẫn quay và thế giới này vẫn vận hành như vậy. Tôi vẫn phải đi học, ăn cơm và đi ngủ, dạo gần đây tôi ngủ rất nhiều, chỉ cần hở ra chút thời gian là lại nằm bò ra bàn. Ngủ giúp tôi quên đi tất cả mọi thứ. Quên đi cả những lời thị phi đang vây chặt lấy tôi những dạo gần đây.

Chuyện bắt đầu từ ngay buổi tối ngày ấy, trang confession của trường xuất hiện một bài đăng được thảo luận rôm rả, nhân vật chính của câu chuyện ấy lại chính là tôi.

[Bạn Dương Huỳnh Nguyệt Lam 10A1 ăn cắp văn mẫu trên mạng thành bài dự thi của mình, một bạn nam chỉ lên tiếng tố cáo sự thật thôi mà cũng bị "người yêu tin đồn" của Lam đánh tím miệng. Công nhận bạn có khiếu thật, vừa nước mắt cá sấu lại giỏi cua trai.]

Dù hạ quyết tâm chặn bài viết ấy nhưng tôi vẫn không ngăn được mình nhấp vào phần bình luận.

Vùi mình vào màn hình mày tính, tôi chầm chậm đọc từng dòng.

[Á khoa của khối mình ấy á? Sao học thì giỏi mà nhân cách kỳ vậy?]

[Chắc gì đã đúng với năng lực bà ơi, làm gì có á khoa nào học lớp thường.]

[Có phải cái bạn tố thầy bên THPT A gian luận quy chế thi không? Thế mà mình cũng đi ăn cắp, thất vọng thật.]

[Bạn bị đánh là ai vậy? Đã phốt thì ghi rõ cái tên ra cũng có mất thời gian đâu?]

[Mình ghét con nhỏ này lâu rồi, ô uế cái mác á khoa thật đấy.]

Đây không phải lần đầu tiên tôi bị bạo lực mạng, cùng lắm là ngủ một giấc thật dài, nặng hơn nữa thì chuyển trường. Nhưng confession đó đã vô tình xu hướng và thu hút sự chú ý của nhiều người từ trường khác, cả họ tên tôi cùng với cái danh á khoa toàn khối khiến sự việc bị thổi phồng hơn sự thật. Dưới áp lực của những tài khoản nặc danh, mọi bài vinh danh tôi từ đầu năm trên trang của trường trung học phổ thông Hoàng Văn Thụ đều bị xóa, confession ấy cũng biến mất không chút tăm hơi.

Đó là chuyện trên mạng, còn ngoài đời thì khó mà dễ dàng như thế, vì "sai lầm nghiêm trọng" của tôi, hình ảnh và danh dự nhà trường đã bị ảnh hưởng không ít, cô Mai hẹn gặp tôi bàn bạc phương án giải quyết sau giờ học. Rèm cửa hai bên đều bị đóng kín, chỉ để lộ vài tia sáng len lói qua chút kẽ hở, dưới tiếng quạt trần quay đều đều, cô Mai và tôi nói chuyện hồi lâu. Đúng hơn là cô Mai nói, còn tôi nghe.

Cô nói rằng tôi còn nhỏ, những sai lầm như thế là một chuyện không thể tránh khỏi, lỗi lầm của tôi phía cô Trần Trang vẫn đang xem xét. Chuyện bị đưa lên mạng xã hội như thế là điều không mong muốn. Tôi nhìn lên tấm bảng đen chi chít những công thức, đột nhiên nhớ đến tôi của những năm lớp bảy.

Lần đầu tiên bị nghi ngờ ăn trộm tiền, mẹ đã đánh tôi một trận nhừ tử, chiếc cán chổi gãy đôi và mẹ chuyển qua tát thẳng mặt tôi, vì tôi kiên quyết không thừa nhận. Tôi dùng hai tay ôm chặt đầu, nấc lên với từng lần mái tóc rối mù bị giật ngược lại. Bác Minh tìm thấy cọc tiền ấy dưới góc khuất cạnh, cọc tiền mẹ nói tôi đã ăn cắp. Mẹ nhìn tôi, cất tiền vào túi và bỏ đi, không nói một lời. Cũng kể từ đó, tôi hình thành thói quen im lặng trước những hiểu lầm, dù có bị đổ vấy bao nhiêu, tôi cũng không giải thích nữa.

Như bây giờ cũng vậy, tôi nhìn cô Mai mệt mỏi xoa thái dương, có lẽ tôi đã khiến cô bị ảnh hưởng rất nhiều.

- Nếu em không...

Tôi ngập ngừng, cô Mai hất cằm:

- Em làm sao?

- Không ạ. - Tôi lắc đầu.

Thật ra tôi muốn hỏi, rằng nếu tôi nói ôi không hề làm việc ấy, liệu cô có tin tôi hay không.

Cuối cùng, phía nhà trường đăng một bài đính chính sẽ chấn chỉnh lại nề nếp của học sinh, đồng thời hạ hạnh kiểm tôi trong tháng mười và tháng mười một và hủy tư cách đoàn viên trong nửa năm. Tôi thản nhiên đón nhận tất cả những hình phạt đó, không một lời phản đối. Tôi quen dần với những cái nhìn và lời thì thầm xung quanh mình. Trong khoảng thời gian đó, Minh Nam tìm tôi hai lần, tôi đều không gặp.

Một đêm mưa tầm tã, Nam đứng trước cửa nhà tôi một lúc lâu, tôi cầm ô bước ra, dừng lại bởi tiếng gọi với. Nam ngập ngừng hồi lâu, cũng chỉ cất lên ba chữ tao xin lỗi và bỏ đi. Tôi không quay đầu lại, tôi sợ Nam sẽ phát hiện ra tôi đang khóc dù chúng tôi đang bị ngăn cách trong màn mưa xối xả.

Trang quen được vài người trong nhóm quản trị viên trên trang trường, nó bảo rằng khi sự vụ ấy xảy ra, cô bí thư đã yêu cầu tìm ngay danh tính của người gửi confession vì đã gián tiếp làm chuyện trở nên căng thẳng, nhưng dù có lục tung cả Google Forms lên thì người ta vẫn không thể tìm được tài khoản hay nội dung của confession đó. Nói cách khác, rất có thể một quán trị viên nào đó đã tự tay viết lên confession ấy. Linh xin được một tờ danh sách quản trị viên, gồm ba người. Vũ Hà Thảo 11A3, Đào Thùy Hương 12A4 và Đoàn Hương Lam 10A1.

Tôi chẳng còn hơi sức truy cứu bất cứ điều gì.

Tôi không trả lời tin nhắn của bất cứ ai. Với Minh Đức, tôi càng trốn tránh.Tôi không quan tâm người ta nghĩ về tôi như thế nào. Nhưng đột nhiên tôi lo sợ, nếu Đức cũng chẳng tin tôi, tôi sẽ không gắng gượng nổi nữa.

Dạo gần đây tôi bỗng hình thành thói quen "cắm rễ" trong thư viện. Phần vì phòng học trong thư viện điều hòa chạy rất yếu, chẳng mấy ai lui tới quá lâu. Phần vì khi vùi mình vào sách, tôi nhận ra thời gian trôi nhanh hơn rất nhiều. Một buổi chiều như thế, tôi ghi nhớ số trang và xoay khớp cổ tay, chẳng có chút gì ngạc nhiên khi trở thành người cuối cùng rời khỏi thư viện, tôi cúi đầu nhìn xuống đôi chân mình trên cầu thang màu đỏ đất, đột nhiên chiếc quần trắng quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt, tôi ngước lên theo phản xạ.

Chúng tôi im lặng nhìn nhau hồi lâu.

- Cậu ổn không?

Tôi phì cười:

- Tại sao lại không. Cậu muốn tớ nói gì, thể hiện ra mình đang buồn thê thảm à?

Tôi có chút bất ngờ với câu bông đùa có phần xấu tính ấy của mình.

- Tớ mong cậu không chỉ cố gắng tỏ ra như thế, tớ mong cậu thật sự ổn như thế.

- Cậu đừng đứng gần tớ thế này, sẽ bị mọi người để ý đấy. - Tôi thở dài quay đi.

Tôi có cảm giác Đức đang nhìn tôi chăm chú.

- Tớ không quan tâm đâu, tớ không tin người khác.

Tôi nhún vai:

- Tớ cũng là một trong những "người khác" đó thôi.

- Cậu không phải người khác. - Đức bước chậm lại. - Tớ tin là cậu không làm thế.

Tôi cười:

- Mọi người đều tin tớ làm thế, tớ xấu tính như vậy đấy.

- Nhưng thực ra cậu không làm thế đúng không?

Ánh mắt kiên quyết của Đức khiến tôi dừng lại những câu nói bỡn cợt vừa rồi. Hàng trăm lời nhục mạ và những ánh nhìn đánh giá cứ thế biến mất, nó vỡ vụn, để lại chút bâng khuâng nơi giọng nói Đức trầm ấm.

- Ừ, tớ không làm thế.

Hóa ra, trong những sự thật rành rành chẳng thể chối cãi ấy, vẫn có người tin tôi. Chỉ vì tôi nói tôi không làm, cậu ấy liền tin tôi. Khoảnh khắc ấy, tôi tưởng như mình không cần gì hơn nữa.

Sự quan tâm của mọi người khiến tôi nhận ra tôi không hề một mình. Và rằng dù chuyện gì xảy ra chăng nữa thì bên cạnh tôi vẫn có những đứa bạn chẳng quan tâm người bên ngoài nghĩ mà sẵn sàng làm đủ trò khùng điên đến khi tôi cười mới thôi. Vậy nên tôi cũng chẳng có gì phải buồn cả. Tôi tự dặn mình như thế và nhận ra không quan tâm đến suy nghĩ của người khác khiến cuộc sống này nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Tôi dành thời gian để sang nhà Trang chơi, mua thật nhiều bim bim và tám chuyện bừa phứa, tôi thôi ngại ngùng mà hùa vào những trò con bò của mọi người. Nhừng lời thị phi vẫn còn, nhưng tôi không quan tâm nữa.