Mọi Ưu Tiên Cho Em

Chương 19




Sự vụ trên confession đó không chỉ ảnh hưởng đến cá nhân tôi nói riêng mà còn khiến hình ảnh nhà trường bị ảnh hưởng không nhỏ. Tranh luận trên mạng xã hội luôn là một vấn đề nan giải trong xã hội, ban giám hiệu nhà trường sau khi trải qua một cuộc họp dài đã quyết định sẽ thắt chặt các hoạt động của học sinh bằng cách lập ra ứng dụng mới.

Câu lạc bộ khoa học công nghệ và tin học là hai đội tiên phong sáng lập nên ứng dụng này và đặt tên nó là "For Us"(Dành cho chúng ta). Theo lời Trang, For Us có đầy đủ các tính năng như một mạng xã hội thông thường như đăng tải cảm xúc, video hay thậm chí là viết truyện, đặc biệt ở chỗ là học sinh có thể lập một tài khoản ẩn danh hoàn toàn, chỉ có thể kết bạn khi đối phương biết mã số ID. Tuy vậy, mọi hoạt động đều sẽ được quản trị viên giám sát chặt chẽ. Linh nhận xét:

- Tao thấy nó cứ vô dụng kiểu gì ấy, làm gì có chuyện học sinh trường mình bỏ Facebook mà sang cái ứng dụng mất tự do đó được.

Trang nhoẻn miệng cười ranh mãnh:

- Tất nhiên là bọn tao đã tính đến chuyện đó rồi, vậy nên từ giờ giáo viên sẽ giao toàn bộ bài tập và thông báo trên For Us, ai không đăng ký tài khoản và không tương tác thì sẽ mất tư cách làm bài thi, trừ hai bậc hạnh kiếm tháng!

- ... - Thâm thúy thật.

Cách làm đó thật sự hiệu quả. Tôi ngồi gần một tiếng lần mò trong phần đăng ký tài khoản ẩn danh, quyết định đặt tên là "Xanh Lam" và đặt ảnh đại diện thành chú rái cá, đang nghiên cứu thì Trang từ đâu chạy đến, nó nhìn tôi cứ như đang giấu vàng trong người vậy.

- Mày biết tao vừa thấy gì không?

- Làm sao mà tao biết được?

Trang huơ huơ mẩu giấy trên tay, cười tít mắt:

- Trên tay tao là số ID của Đặng Trần Minh Đức lớp 10A5.

- Hôm nay không phải cá tháng tư. - Tôi bĩu môi.

Trang vờ như cất mẩu giấy đó đi:

- Mày quên tao là quản trị viên phần kiểm duyệt của For Us à?

Đúng là tôi quên thật.

- Ôi bạn ơi. - Tôi ôm tay Trang. - Không hiểu sao dạo này trí nhớ tớ cứ bị kém ấy. Bạn xinh đẹp số một thế giới, đáng yêu nhất địa cầu. Bạn có thể...

- Thôi thôi. - Trang rùng mình gạt tay tôi ra. - Gớm điên lên, của mẹ đây.

Buổi tối, tôi gõ từng con số trên mẩu giấy của Trang, màn hình quay vòng vòng rồi hiện lên một ảnh đại diện tuyền một màu xanh với cái tên "Nguyệt Minh". Tôi hồi hộp gửi lời mời kết bạn, suýt thì nhảy cẫng lên khi nhìn thấy thông báo đồng ý từ đối phương.

Từ hôm đó, tôi sẽ kiếm mọi lý do để nói chuyện vu vơ với tài khoản Nguyệt Minh kia. Trên trang cá nhân, tôi đăng một vài câu truyện ngắn ngẫu hứng, một ngày, tôi bỗng nhận được một bình luận từ tài khoản Nguyệt Minh:

[Sao cậu không thử viết một câu truyện dài đi?]

Tôi ngồi tần ngần, tôi chưa từng thử nghiêm túc viết lách bao giờ. Nhưng ý kiến này cũng không tệ nhỉ? Tôi có thể lưu giữ lại rất nhiều kỉ niệm qua những con chữ. Nghĩ vậy, tôi ngồi cả một ngày để suy nghĩ nghiêm túc về chuyện đó và lập ra kế hoạch cụ thể. Phân vân không biết đặt bút danh thế nào, tôi lại nhận được lời gợi ý từ Nguyệt Minh.

[Sayuri thì sao?]

[Nghe hay thế!] Tôi gõ lạch cạch trên máy tính. [Hình như là tên tiếng Nhật nhỉ, nó có ý nghĩa là gì vậy?]

Một thoáng, màn hình điện thoại hiện lên bốn chữ ngắn ngủi:

[Bông hoa xinh đẹp.]

Tôi ngồi ngẩn ngơ rồi vội vã gập máy tính lại, phản ứng cứ như con hâm.

Từ ngày bắt chuyện với tài khoản Nguyệt Minh, tôi nhận ra hình như tiếp cận Đức cũng không khó, và tôi bắt đầu hoài nghi liệu những hành động đặc biệt đối với tôi, liệu cậu có làm thế với những người khác hay không. Tôi rất sợ gặp một người tử tế với cả thế giới, vì tôi sẽ lầm tưởng họ có ý với tôi.

Đức dường như cũng đăng khá nhiều bài trên For Us, tôi vẫn nhớ nội dung được cậu ghim trên trang cá nhân là một câu trích từ bài thơ mà tôi không biết tên, chỉ vỏn vẹn hai dòng ngắn ngủi:

"Không ai có thể đếm được bao nhiêu mặt mặt trăng tỏa sáng trên mái ngói của nàng. Hay ngàn mặt trời rực rỡ trốn sau những bức tường của nàng."*

*Bài thơ "Ngàn mặt trời rực rỡ": Saib - e Tabrizi

Tôi đánh liều bình luận: [Bạn đã có người mình thích rồi à?]

[Đúng vậy.]

Tôi thấy lòng mình chùng xuống đôi chút, hình như tôi nên dừng lại những hành động khó hiểu của mình mới phải.

*

Ngày cuối cùng của tháng mười một, ngày cuối cùng của mùa thu hoa sữa. Nói vậy nghe có vẻ vô lý vì theo lý thuyết thì mùa thu đã kết thúc từ tháng chín rồi. Ở miền Bắc, mùa màng không chuyển biến rõ ràng, nó đến bất chợt và khó đoán, mùa thu nóng chẳng kém gì mùa hạ, mùa xuân lạnh chẳng thua gì mùa đông. Với Uông Bí, thường thì đầu tháng mười hai người con nơi đất mỏ anh hùng mới cảm nhận được từng luồng gió đông dội vào lạnh buốt.

Tôi mặc một chiếc áo ghi lê mỏng màu be sau áo sơ mi dài và quần suông đen. Đi qua con đường cạnh biển, đợt gió chợt ùa vào làm tôi rùng mình kéo chặt vạt áo, đưa hai bàn tay lên miệng, tôi hà hơi để giữ ấm, thứ gì đó lọt qua kẽ ngón tay và kết thành làn khói lững lờ bay lên rồi lại tan vào khoảng không.

Giờ này chẳng có mấy ai trên thư viện, tôi chắc mẩm và bước chậm rãi qua sân trường, ngạc nhiên vì nhà đa năng hình như đang diễn ra một trận đấu nào đó. Tôi bước vào dãy hiệu bộ, ký tên trong hàng danh sách không đến một nửa trang rồi lững thững đi dọc các kệ sách tư liệu lịch sử và lý luận chính trị.

Việc trường Hoàng Văn Thụ bắt đầu chú trọng môn học này khiến những người như tôi phấn chấn rất nhiều. Nói chứ, mấy cái nội dung của vài đứa cùng lớp ghi "Bác Hồ đọc bản tuyên ngôn độc lập sau kháng chiến chống Pháp vào năm 1975" sắp làm tôi phát điên luôn rồi. Đã thế, Thành Đạt sau khi nghe tôi cau có lại ngơ ngác:

- Ủa sai ở đâu?

Kể từ giây phút đó, tôi chính thức liệt Ngô Thành Đạt vào danh sách đen.

Lại nói chuyện về câu lạc bộ. Tôi đã lọt qua vòng đầu casting câu lạc bộ Lịch sử của cô Nhạn, vòng hai ban đầu được ấn định là kiểm tra kiến thức trên giấy nhưng được đổi lại thành một kì thi hùng biện trước toàn trường. Thời gian chuẩn bị gấp rút, chủ đề lại không được biết trước khiến chúng tôi hoang mang không ít. Chọn một tập sách toàn là bìa cứng rồi khệ nệ bê về chỗ, tôi ngồi hơn một tiếng để bổ túc lại những gì còn thiếu, dung lượng trong đầu thì rõ là hoành tráng mà khi nói ra lại như trò hài. Tôi bất lực nhìn những trang giấy cũ rách chi chít chữ trước mặt, phân vân một lúc, chạy biến ra ngoài ấn điện thoại rồi lại thất thiểu đi vào, gọi đến hai lần mà không nghe máy thì có lẽ cậu ấy đang bận gì đó.

Tiếng ồn ào phía nhà thi đấu vừa vãn bớt được một lúc thì điện thoại tôi sáng lên thông báo có cuộc gọi tới.

"Tớ đây."

Tiếng Đức vang lên ngắt quãng, sao đầu dây bên kia ồn thế nhỉ? Tôi thầm thắc mắc rồi ngập ngừng:

"Cậu có đang ở trong trường không? Tớ đang trên thư viện... Thật ra cũng chẳng có gì quan trọng đâu, tớ muốn nhờ cậu giúp một chút trong đợt thi hùng biện ấy mà, nếu cậu không rảnh t..."

"Tớ rảnh." Đức đáp lại ngay lập tức. Tôi nghe phía bên kia có tiếng thở dốc, tiếng chạy và la hét, sau đó là giọng nói gấp gáp "Đợi tớ một chút" của Đức và cuộc gọi bị tắt.

Tôi trở lại chỗ ngồi, hướng mắt xuống cửa chính của dãy hiệu bộ, không mất nhiều thời gian chờ đợi để bóng dáng quen thuộc kia xuất hiện. Nhưng khoan đã, Đức vừa chạy từ tòa B đến đây, tức là từ nhà thi đấu à?

Cậu ngó nghiêng một hồi rồi chạy lại, bộ quần áo khô ráo nhưng cả người lại nhễ nhại mồ hôi. Tôi mở miệng định hỏi nhưng Đức đã lên tiếng trước.

- Hùng biện lịch sử đúng không?

Tôi gật đầu:

- Ừ. Nãy giờ tớ thử tập mà thấy nó cứ sao sao ấy, chẳng ra dáng hùng biện chút nào.

Đức với tay lấy một quyển sách trên bàn rồi lướt qua từng trang, nói:

- Ý cậu có phải là vấn đề về cách dùng từ nghe không hùng hồn và chặt chẽ không?

Tôi reo lên:

- Đúng rồi!

Chỉ với hai chữ "đúng rồi" của tôi, Đức đã dành cả một tiếng để phân tích cho tôi tất cả những thứ cần có trong một cuộc thi hùng biện. Từ những kiến thức mà mình chắc chắn, phải biết áp dụng làm sao để nó không dài dòng, lan man mà vẫn cuốn hút và thuyết phục. Phải trình bày từ đâu, giọng điệu thế nào, lý luận ra làm sao. Tôi nghe đến đâu lại trầm trồ đến đấy, Đức kết luận:

- Vẫn còn gần một tuần nữa, cậu chỉ cần xem chương trình Trường Teen nhiều một chút là sẽ ổn thôi.

Tôi nằm ườn ra bàn, than thở:

- Nhưng mà không có giới hạn chủ đề ấy, tớ sợ rơi trúng mấy cái không biết thì đẹp đời luôn.

Đức phì cười:

- Làm gì có chuyện đó, Lam của tớ giỏi mà.

Tôi có cảm giác cả mặt mình đang đỏ bừng lên, cậu ấy thì nhịn cười đến rung cả người, cái tên đáng ghét này.

Không biết thời gian trôi qua bao lâu, tôi bần thần nhìn Đức chăm chú vào quyển sách trước mặt, dòng ký ức lại tràn về buổi chiều dạo nọ. Tôi không biết Đức của bây giờ có đang thật sự ổn như cậu ấy thể hiện hay không.

Đức ngước lên, tôi giật mình quay đi, bên tai lại vang lên tiếng cười trầm ấm.

- Tớ cứ nghĩ đã bị cậu giận rồi.

Vẻ trầm ngâm trong giọng nói Đức khiến tôi lo lắng nhìn cậu, lòng lẫn lộn những bối rối đan xen.

- Giận cậu á? - Tôi nói. - Sao tớ lại giận cậu?

Lần này đến lượt Đức nhìn tôi ngạc nhiên, cậu hỏi, giọng tràn đầy hoài nghi:

- Cậu thật sự không để ý việc tớ... đột nhiên khóa trang facebook khi cậu soạn tin hay lảng tránh cậu trong một thời gian sao?

- Tớ chỉ... - Tôi ngập ngừng. - Lo lắng cậu sẽ buồn vì chuyện ấy và bỏ bê sức khỏe cậu lần nữa.

Tôi thấy Đức thẫn thờ hồi lâu, ánh mắt cậu ấy nhìn tôi sâu đến mức khiến tôi chột dạ cúi gằm mặt. Nhớ đến những thắc mắc đeo đẳng, tôi buột miệng:

- Cậu có nhớ... cậu đã làm gì vào buổi chiều hôm ấy không?

Đức không đáp lại câu hỏi của tôi. Cậu thản nhiên thu dọn đống sách nặng trịch trên bàn, tôi ngồi lặng im chẳng biết nói lời nào.

- Tớ nhớ. - Đức đột nhiên cười mỉm. - Bởi vì một tuần nghỉ học hay trong giấc mơ, tớ đều nhớ đến lúc ấy.

Tôi bối rối nhìn Đức, lần này, chúng tôi không hề tránh việc bắt gặp ánh mắt nhau.

- Lúc đọc bảng công bố danh sách của câu lạc bộ tớ chẳng nghĩ được gì cả. - Đức cười, mắt nhìn xa xăm như đang hồi tưởng lại những dòng ký ức.

Tôi nhớ đến những lời của Gia Khánh vào buổi sáng nọ.

- Tớ không muốn cậu cứ dày vò mình như thế.

Đức không có chút gì ngạc nhiên, cậu ngả hẳn người vào lưng ghế, mái tóc rũ xuống đôi mắt khép hờ.

- Tớ thấy như tất cả mọi người đều vượt lên ấy. - Đức thì thầm. - Tớ thấy chán ghét với những suy nghĩ tiêu cực của chính mình, tớ tưởng mình chẳng thể chịu đựng thêm một phút giây nào nữa.

Không biết đáp thế nào cho phải, tôi đành chuyển chủ đề:

- Tớ nghe nói con trai không hay chia sẻ cảm xúc của mình cho người khác.

- Tớ cũng vậy, phần lớn sẽ vậy đấy. - Đức trả lời. - Con trai sẽ chỉ chia sẻ cảm xúc thật sự của mình cho những người quan trọng mà thôi.

Tôi thầm phản đối, chẳng phải câu đã nói huỵch toẹt ra cho một người bạn bình thường là tôi đó sao?

- Vậy còn lý do cậu lảng tránh tớ? - Tôi hỏi.

Minh Đức chưa bao giờ nhìn tôi lâu đến thế.

- Tớ thấy mình so với cậu thật thất bại. - Đức nói. - Tớ sợ mình sẽ buông ra những lời khó nghe trong lúc mất tỉnh táo. Vậy nên tớ chọn im lặng, chờ đợi cho đến khi nó qua đi.

Và chịu đựng một mình ư?

Tôi từng vỡ vụn đến phát điên lên ngày nhận tin bố mất. Cũng từng chứng kiến những người hoặc là tức giận đập phá đồ đạc, hoặc là gào khóc đến không thể thở nổi. Tôi luôn cho rằng bất cứ ai trong khoảng thời gian khó khăn cũng muốn được lắng nghe, muốn được ở bên một người thân thiết, nhưng Đức lại không như vậy.

Cậu ấy chọn chôn thật sâu trong lòng mình những tâm tư phiền muộn, lặng lẽ gặm nhấm nỗi buồn như chú cá nhẹ nhàng bơi trong đại dương, chẳng dám quẫy mạnh vì sợ làm ảnh hưởng đến những con cá khác dù chúng sẵn sàng ở bên cậu.

Tôi không rõ liệu Đức có biết rằng nếu cứ không để cho những cảm xúc ấy thoát ra thì nỗi buồn cậu phải chịu sẽ ngày càng lớn hay không, tôi sợ cậu sẽ giống như quả bóng bay khi bị bơm quá nhiều hơi, tôi sợ cậu sẽ vỡ ra.

- Tớ thấy vui vì cậu đã nói cho tớ biết. - Tôi nói, chăm chú nhìn ánh mắt Đức phảng phất chút ưu tư, dáng vẻ mà đáng lẽ ra không nên xuất hiện ở độ tuổi này mới phải.

Ánh mắt chúng tôi lần nữa gặp nhau.

- Đức đừng buồn nữa. Tương lai vẫn còn dài mà, từ trước đến giờ cậu có bao nhiêu giải thưởng liền, hơn nữa đầu năm sau lại mở casting lần nữa, cơ hội thiếu gì. Cậu nhìn tớ đi, bao nhiêu năm nay tớ vẫn học dốt mà có bao giờ buồn chút nào đâu, hôm qua tớ vừa được 6 điểm hóa đây này...

Chẳng biết Đức có nghe hay không mà tôi cứ ngồi thao thao bất tuyệt khua chân múa tay lôi hết những điểm kém và lỗi sai của mình ra để chứng minh rằng cậu ấy vẫn giỏi chán, ba hoa một hồi tự dưng câu chuyện lại trở về đợt thi tuyển sinh.

- Lúc đó tớ phân vân nên thi Hoàng Văn Thụ hay Nguyễn Tất Thành, cuối cùng tớ chọn bên thứ hai, hơi xa nhà nhưng vì ngày xưa bố tớ cũng học ở đó, sau đó thì ăn may được á khoa. - Tôi cười, hơi ngại ngùng kể tiếp. - Thú thật lúc đó tớ hơi ghen tị với cậu, cùng trong tốp ba mà cậu được vinh danh nhiều hơn hẳn, chán chẳng muốn đi tham dự lễ chúc mừng nữa.

- Lúc đó tớ đã đợi cậu rất lâu...

- Hả? - Tôi thảng thốt. - Đợi tớ à, nhưng cậu có biết tớ đâu?

Đức giật mình như vừa thoát ra khỏi cơn mộng mị, tôi thấy cậu bối rối vì lời buột miệng vừa rồi, có gì mà căng thẳng vậy ta?

- Ý tớ là chờ đợi những người ở trong tốp ba, tớ tò mò muốn biết cậu như thế nào.

Tôi chun mũi làm mặt xấu:

- Giờ thì cậu đã thấy rồi đó. Tớ xấu xí, lắm mồm và học dốt nữa. - Tôi cười khúc khích.

- Đúng rồi, con chó nhà tớ cũng chẳng sủa meo meo nữa.

Tôi ngơ ngác:

- Chó sao lại kêu meo meo được?

Đức cười:

- Tớ tưởng chúng mình đang kể những chuyện không thể xảy ra?

Tôi thấy lòng mình dậy sóng, thấy vẻ ngại ngùng quen thuộc mỗi khi tôi ngồi cạnh Đức.

Đồng hồ điểm qua con số năm, sau một hồi nói chuyện trên trời dưới đất mà chẳng học được chữ nào, tôi thu dọn lại sách vở trên bàn rồi xếp lại trên từng kệ, nói vậy chứ phần lớn những quyển sách tôi cầm đều mỏng vì những quyển dày và bìa cứng thì Đức giúp tôi bê hết rồi.

Thư viện đã tắt dần những ngọn đèn ở góc phòng để chuẩn bị cho giờ đóng cửa, tôi cầm cuốn Lý luận Mác-Lênin mò mẫm từng hàng rồi kiễng chân đặt quyển sách lên gian trên cùng, thắc mắc không biết ai xếp sách mà lại để quyển nặng như vậy ở cao thế không biết.

Như đúng tiêu chuẩn của một bộ phim tình cảm học đường, bàn tay tôi đợt nhiên bị bao phủ, sức nặng cũng biến mất. Tôi ngước lên, tưởng như mình đã quên mất việc phải thở. Cậu ấy ép sát tôi, hơi kiễng lên đôi chút để đẩy sâu quyển sách vào phía bên trong, trên vai áo là chiếc túi của tôi với đồ đạc ngổn ngang được cất gọn.

Tôi không biết một người sẽ rung động vì điều gì. Nhưng đối với tôi, mọi thứ, chỉ thế này là đủ.

Hoàng hôn đầu tiên của mùa đông, sắc trời nhuốm một màu ảm đạm nhạt nhòa. Chúng tôi đi cùng nhau dưới cầu thang, tôi liền mồm kể lại những bộ phim siêu nhân hồi nhỏ, Đức im lặng lắng nghe, thi thoảng lại nheo mắt cười hiền. Như chợt nhớ ra gì đó, Đức lọ mọ lục cặp rồi ngại ngùng đưa nó trước mặt tôi:

- Hôm trước tớ đi nhà sách, vô tình thấy móc khóa chibi này giống Lam quá.

Tôi nheo mắt, khi nhận ra móc khóa trên tay Đức là nhân vật Aoko Nakamori, tôi nghe thấy trên đầu hình như có cả trăm con quạ đang lượn qua lượn lại.

Tôi cũng cắm đầu bới tung cặp lên, lần tìm móc khóa Kaito Kid đợt lâu tôi mua:

- Tớ cũng... thấy cái này giống Đức quá.

Chúng tôi nhìn nhau đầy gượng gạo. Cuối cùng, Đức lặng lẽ móc chiếc nhân vật nữ vào cặp tôi và nhìn tôi đầy mong chờ. Thấy vậy, tôi cũng làm theo.

Tôi mong cậu ấy không xem phim này để nhận ra hai nhân vật "giống chúng tôi quá" là người yêu.

- À đấy. - Tôi bất chợt nhớ ra, nói. - Tớ thấy mọi người đồn cậu từng nộp hồ sơ xuống chuyên Hạ Long mà đúng không? Với khả năng của cậu thì chắc chắn đỗ mà, sao lại về đây?

Không ít thầy cô từng nói những người như Đức nếu học ở trường chuyên sẽ có nhiều lợi thế hơn, nhiều cơ hội cho tương lai hơn. Liệu cậu ấy có chút nào thấy tiếc vì đã học ở một nơi nhỏ bé như trường của tôi không?

- Với tớ thì môi trường chỉ là một phần thôi. - Đức đáp. - Đúng là ngày trước tớ muốn thi chuyên Hạ Long hơn, lại còn ghét trường mình nữa chứ, tớ từng tuyên bố nếu học trường này thì sẽ làm chó đấy.

Tôi bật cười, lại hỏi:

- Vậy tại sao cậu lại từ ghét thành thi vào trường này vậy?