Mọi Ưu Tiên Cho Em
Khoảng thời gian từ ngày hôm đó đến đầu tháng hai không có điểm nào đáng chú ý. Hoặc bởi vì buổi tối ấy quá đặc biệt, đến mức làm lu mờ đi tất thảy mọi thứ xung quanh. Tôi vẫn đi học, vẫn tham gia câu lạc bộ và học tuyển. Dạo gần đây tôi không còn đặt mục tiêu quá cao cho bản thân nữa, và tôi chợt nhận ra điều đó khiến tôi nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Một sự kiện chắc chắn không chỉ khuấy đảo thành viên của trường trung học phổ thông Hoàng Văn mà còn làm chấn động học sinh trên cả nước, không gì khác ngoài tết Nguyên Đán. Hoạt động để chào đón ngày lễ lớn nhất cả nước ở trường tôi cũng độc đáo không kém: Từ thi gói bánh chưng, bày mâm ngũ quả đến học sinh thanh lịch. Ban tổ chức cũng thả lỏng tiêu chí, các lớp có thể thoải mái hợp tác thành một chi đoàn lớn, vậy là chúng tôi và 10A1 lại gặp nhau.
Hầu như những người khéo tay và vẽ đẹp đã bị lôi đi trang trí mâm ngũ quả hoặc văn nghệ, dẫn đến lúc chọn người gói bánh chưng chỉ còn mấy đứa giời ơi đất hỡi. Thành ra thầy Nguyên bất lực đến mức phải chơi "sổ xố" xem ai tham dự vòng này. Chuyện thật như đùa, trong danh sách có cả Minh Đức.
Thế là hình ảnh "thủ khoa hoàn hảo" của Đức bị ảnh hưởng không ít, rõ là khuôn hình vuông mà Đức vẫn nắn ra hình tròn được mới hay. Cả hai lớp chui vào nhà tôi để chuẩn bị cho hội thi, một bên là gói bánh chưng, một bên là cắt dán trang trí. Bằng một lý do nào đó, tôi phải lóc ca lóc cóc chạy lại hai bên vì thầy đã tuyên bố nếu Đức gói không đẹp thì người bị phạt sẽ là tôi.
- Cậu phải miết thẳng vào, như thế này này.
Mọi người nhìn chúng tôi bằng ánh mắt kỳ quái, tôi bất chợt ý thức được hành động của mình liền lúng túng rụt tay lại.
Vũ trụ này thật kỳ lạ, khi ta thật sự để mắt đến ai đó, ông trời liền sắp xếp cho ta bắt gặp họ ở khắp mọi nơi mà ta đặt chân đến.
Câu lạc bộ mỹ thuật vì bận hội thi ngoài thành phố nên công việc vẽ bảng được giao cho chúng tôi, ban truyền thông bàn bạc cãi cọ một hồi nhưng vẫn không đi đến thống nhất nên đành bốc thăm may mắn, kết quả là tôi và hai chị lớp 12 "dính chưởng". Chúng tôi đến từ sớm, nắng đông làm khuôn mặt tôi dạo này lúc nào cũng khô nẻ, nhìn hai chị vừa tô vẽ vừa lẩm nhẩm đọc bài học để kiểm tra, tôi đề nghị:
- Hay là hai chị cứ tập trung ôn thi đánh giá năng lực đi ạ, em ngoáy một tí là xong ngay ấy mà.
Chị Huyền và chị Giang nhìn nhau phân vân, nhưng có lẽ vì việc học quan trọng hơn nên thôi không khách sáo:
- Vậy bọn chị nhờ Lam nhé, một mình em có làm nổi không?
- Nổi chứ ạ. - Tôi cười. - Hôm liên hoan mọi người cho em ăn nhiều hơn một chút là được.
Tôi nhìn hai chị chạy ào về lớp rồi lại thở dài ngó bảng thanh niên to đùng đoàng trước mặt, tô tô vẽ vẽ một hồi, bỗng nhiên ánh nắng trên đầu tôi bị thứ gì đó che đi, tôi quay đầu lại, đầu mũi của chúng tôi cứ thế sượt qua nhau.
- Tớ xin lỗi! - Tôi hoảng hốt quay đi. - Tại cậu lù lù đứng ngay sau rồi cúi xuống đó chứ.
Đức phì cười lắc đầu, cậu cúi xuống lục tung đống phấn vẽ rồi chẳng nói chẳng rằng hoàn thiện từng đường nét của tôi. Tôi ngẩn ra một lúc rồi cũng tiếp tục công việc.
- Tớ nghe mọi người nói cậu đang bị ốm, đỡ chưa mà đã chạy tung tăng lên đây rồi?
Tôi hỏi, nhận ra gương mặt Đức vẫn còn vương vấn chút ít mệt mỏi cô đọng lại, cậu lắc đầu nói không sao. Tôi lại tự độc thoại nội tâm:
- Hôm trước thầy Nguyên còn nói đùa với lớp tớ là sẽ cho cậu làm một mình một mã đề đấy. Bài 15 phút này khó kinh khủng, tớ không làm được.
Đức không tỏ ra lo sợ trước lời đe dọa khủng bố từ thầy như tôi vẫn hi vọng, cậu dừng tay chút lát rồi ghé xuống tai tôi cười cười:
- Lam của tớ giỏi mà, tớ cá cậu mười.
Tôi nhăn mặt nhíu mày định phản bác. Bỗng nhiên, câu nói ấy cứ như những con chữ chạy quanh trước mắt.
Tớ cá cậu mười. Tớ cá cậu mười. Tớ cá cậu mười.
Tớ cưới cậu mà...
Dòng chữ ấy vừa lóe lên trong đầu, tôi liền thấy mình thảng thốt quay đi, cậu ấy bật cười đầy tinh nghịch như đã đoán được phản ứng ấy từ trước. Hiểu lầm thôi, hiểu lầm thôi. Tôi tự nhủ.
Hoạt động "Xuân yêu thương, Tết sum vầy" là lễ hội được tổ chức với quy mô lớn nhất ở trường tôi, thời gian chuẩn bị kì công và kéo dài đằng đẵng khiến đứa nào đứa nấy cũng đến trường với vẻ mặt buồn ngủ như sắp chết, những người lãnh đạo như Minh Đức có lẽ còn mệt mỏi hơn với bao công việc chất chồng và quán xuyến các hoạt động chung.
Tôi gợi các chủ đề linh tinh xoay quanh hội xuân, lỡ miệng nhắc đến hệ thống điện của trường có vấn đề thôi mà Đức cứ lải nhải không ngừng và điện trở rồi hiệu điện thế các kiểu, đúng là bệnh nghề nghiệp tái phát mà.
Ngay khi đang hoàn thiện những nét vẽ cuối cùng, trời đột nhiên đổ cơn mưa lớn.
Tôi luống cuống ngó nghiêng xung quanh, mái hiên nhỏ đã được mang đi sửa, tấm bảng thanh niên chẳng có thứ gì che chắn cả, tôi bất lực nhìn những trận mưa nặng hạt theo gió hắt vào chiếc bảng mà tôi đã dành biết bao thời gian tỉ mẩn, từng giọt chảy xuống, quyện theo màu trắng đục của phấn vẽ.
- Đừng đứng ở đây nữa!
Đức kéo tôi đi. Tôi vẫn tiếc nuối nhìn công sức của mình cứ thế trôi đi theo dòng nước. Đến khi mưa ngừng hẳn, tấm bảng chỉ còn lấm lem những vết bẩn chẳng còn nguyên vẹn nét vẽ đầu tiên.
- Giờ đã muộn lắm rồi. - Đức nói. - Mình về thôi.
- Mai là khai mạc ngày hội rồi, chắc sáng mai tớ phải đến sớm làm lại.
Tôi cố nén một tiếng thở dài, chúng tôi đi cạnh nhau, ai cũng chìm vào dòng suy nghĩ lặng thinh.
Buổi tối, sau khi đã cắt dán đủ thứ và chắc chắn không còn thiếu sót thứ gì cho phần thi trình bày mâm ngũ quả, tôi rời nhà Trang và nhìn vào điện thoại, màn hình lúc này nhảy đúng sang 21 giờ 00 phút. Nghĩ đến việc phải mò dậy trong cái lạnh lúc năm giờ sáng, tôi phân vân tính toán rồi quyết định ghé qua trường vẽ lại luôn. Từ phía xa, tôi chững lại và ngạc nhiên không cất nổi một lời.
Dưới ánh đèn đường leo lắt, tôi nhìn thấy một bóng dáng không thể quen mắt hơn nữa cặm cụi gò mình trước bảng thanh niên, sau khi hoàn thành còn hài lòng ngắm nghía tác phẩm của mình và phủ lên đó một tấm bạt lớn. Tôi định tiến lại nhưng cậu ấy đã nhanh chóng chạy vào phòng thí nghiệm vật lý vẫn còn sáng đèn. Không lâu sau đó, chiếc điện thoại trong túi tôi rung lên báo tin nhắn tới.
[Hôm nay tớ vô tình lên trường thấy bảng thanh niên đã được vẽ lại rồi, chắc ban Mỹ thuật ngứa mắt quá nên ra tay. Lam tranh thủ nghỉ ngơi để mai tham gia thi đấu với A1 nhé :X]
Tôi quay người rời đi, bao xúc cảm bối hồi và bâng khuâng xao xuyến cứ thế chạy theo, rải rác trên đường về.
*
Hội Xuân được tổ chức chính thức vào ngày mai, tuy nhiên các hoạt động diễn ra trong ngày hôm nay cũng hấp dẫn chẳng kém cạnh. Tôi đến trường từ sớm cùng mọi người chuẩn bị. Hài lòng nhìn thành phẩm của cả lớp, bên tai là nhạc Tết vang lên nhẹ nhàng, tôi bỗng thấy yên bình và dịu lòng quá đỗi trong màu sắc đỏ tươi bao trùm cả khuôn viên trường.
Mở màn hội thi và cuộc cạnh tranh gói bánh chưng giữa các lớp. Tôi chạy đi chạy lại quanh A1 và A5 để theo dõi nhóm thi đấu. Nhìn chiếc bánh chưng vuông vức đẹp đẽ trên tay Đức mà tôi chỉ muốn nhảy vào xoa đầu cậu rồi nói "Đúng là con trai của ta!". Giữa bao nhiêu công việc cần phải giải quyết mà Đức vẫn cải thiện nhanh đến nhưu vậy, khỏi cần nghĩ cũng biết tinh thần trách nhiệm của cậu cao đến nhường nào.
Đây là lần thứ hai tôi thấy cậu em trai của Đức. Thằng nhỏ tên là Đức Trí, hình như hoạt động của trường vui quá nên Trí nằng nặc đòi đi cùng anh, tôi vốn tưởng hai anh em nhà này sẽ chí chóe như chó với mèo nhưng không. Trái ngược với vẻ điềm tĩnh của Đức, Trí hoạt bát hơn hẳn, lúc nào cũng vui vẻ chạy đuổi cười đùa.
Tiếp đó là một loạt các cuộc thi nhỏ lẻ khác như thuyết trình về mâm ngũ quả, nhảy bao bố và chung kết vòng thi thanh lịch của khối 12. Học sinh toàn trường cũng thôi ngồi thành hàng mà túa ra mọi phía tham gia các hoạt động. Tôi tìm mỏi mắt chẳng thấy nhóm Trang đâu, đành lang thang quanh đó rồi tiến đến sân thể dục đang tổ chức thi ném goòng.
Tôi không có quá nhiều kiến thức về trò chơi truyền thống này , chỉ biết luật của cuộc thi là ném được một quả gì đó trông rất giống bóng bầu dục lên cao, qua được khung tròn cao hơn 20 mét là thắng. Từ này đến giờ không ít người thử sức nhưng chẳng có mấy ai thành công, bên kia sân thì có một nhóm con gái đang thi nhau đỡ goòng.
Đức từ đâu mò ra chỗ tôi đứng, tôi đưa cậu chiếc quạt nhỏ rồi khen cậu gói bánh chưng đẹp. Đức không đáp, ánh mắt cứ liên tục dõi theo chiếc goòng đang lơ lửng trên không trung.
Lam biết không? - Đức tu chai nước ừng ực, tiếp tục. - Nếu người con trai ném được goòng qua khung, người con gái phía bên kia mà chụp thành công chiếc goòng thì hai người vừa đồng ý làm vợ chồng của nhau đấy.
Tôi ồ lên đầy trầm trồ. Chẳng trách nãy giờ Thành Đạt cứ cố gắng chụp lấy mấy chiếc goòng Vi ném dù chẳng cái nào qua khung, mà hình như có mỗi tôi không biết thì phải, tôi thấy Gia Khánh nói câu "tao ném goòng cho mày chụp nhé" với 10 bạn nữ khác nhau rồi đấy.
- Vậy tớ ném goòng rồi Lam bắt nhé?
Tôi ngạc nhiên quay sang. Đức nheo mắt cười, trái tim tôi không kìm được lại loạn nhịp.
Chạy đuổi cười đùa cả một ngày trời, những người đăng ký ở lại để trông nồi bánh chưng như tôi tranh thủ chút thời gian lót tạm gì đó vào dạ dày rồi lại oằn mình trong những côg việc linh tinh. Tôi cùng mấy bác lao công dọn dẹp xung quanh đến mệt lả. Trời càng tối, sân trường lại càng đông người đến hơn vì sự kiện Random dance của câu lạc bộ văn nghệ.
Phải công nhận ban văn nghệ nắm bắt rất tốt trào lưu âm nhạc của năm nay, mọi người đều tham gia nhiệt tình và cổ vũ hăng say không kém.
Tôi nghiên cứu đống củi đang chất dưới nồi bánh chưng rồi kê một chỗ ngồi gần đó, lắng nghe những bài nhạc vang lên không ngừng. Có bài quen tai, có bài lạ. Đức từ nhóm trông bếp của 10A5 cũng tìm thấy tôi rồi thoải mái ngồi ngay cạnh, đột nhiên cậu nhìn tôi cười cười, hỏi mới biết trên má tôi bị dính chút nọ nhồi. Tôi í ới nhờ mãi cậu mới chịu lau giúp, tôi đang tức liền nín thở cắn môi. Gần quá, mặt cậu với mặt tôi, chưa bao giờ gần như thế.
"Tiếp theo, xin mời các bạn khán giả đang có mặt tại khuôn viên trường THPT Nguyễn Tất Thành ngồi xuống cạnh đốm lửa trại, bật đèn flash và ngân nga theo những bài hát nhẹ nhàng của ban tổ chức."
Hệ thống điện xung quanh cũng bị tắt ngấm. Bốn bề chìm vào im lặng, chỉ còn lại chút ánh sáng từ điện thoại và tiếng kêu tách tách của lửa trại, sau đó là tiếng điều chỉnh loa. Và, một trong những giai điệu mà tôi yêu nhất cuộc đời vang lên. Tiếng violin này, không thể lẫn vào đâu được, là bài "Có hẹn với thanh xuân".*
*Có Hẹn Với Thanh Xuân: MONSTAR
Những học sinh tầm tuổi tôi đều biết bài này, vài giây im lặng, tiếng hát của mọi người ngày càng nhiều hơn.
Cũng đã đến lúc nghẹn ngào Nói lời chào đến mối tình đầu Một cuốn sách ngọt ngào mà đôi ta từng viết Em như bông hoa mặt trời Có nụ cười đốt cháy lòng người Có lẽ em là thanh xuân của tôi
Từ ngày mai tôi phải đi Hẹn gặp em trong một khi khác Kỷ niệm đôi ta đành ghi nhớ trong tim Này người ơi em đừng quên Lần đầu tiên ta bước đến Mình đã chìm vào vùng trời yêu thương
Nếu lỡ mai đây vô tình thấy được nhau Hãy để cho tôi nói với em lời chào Nếu trái tim ta chung nỗi nhớ đong đầy Hẹn gặp lại em ngày tháng của sau này
Trong một thoáng, tôi bắt gặp ánh mắt Đức nhìn tôi dạt dào như đang giấu những xúc cảm khó nói. Và tôi bẫng bâng khuâng tự hỏi, rằng trong hàng trăm lần chúng tôi nhìn nhau như thế, liệu Đức có chút nào thấy lòng mình xốn xang những tâm tư kỳ lạ giống như tôi hay không.
10 giờ tối, sân trường lúc này chỉ còn lại những thành viên của đội trực đêm, mọi người mang nước khoai lang, ngô rồi ngồi túm tụm kể chuyện bừa phứa. Tôi ngáp ngắn ngáp dài, xin được trực ca sáng để mò lên lớp ngủ, tiếng chìa va vào ổ khóa lách cách, tôi vừa lần mò được công tắc điện đã thấy có cái bóng trắng trắng đứng ngay ngoài cửa. Cũng may là tim tôi khỏe, chứ phải người khác chắc ngất tại chỗ luôn rồi.
- Bị khùng hả mà xuống đây giờ này?
Tôi ném chìa khóa xuống bàn rồi lên tiếng đùa, Đức khệ nệ bê chiếc chăn bông to đùng không biết ở đâu ra, nhanh nhẹn đặt lên bàn.
- Tớ vừa mượn được cái chăn này cho cậu.
Đức không nhận ra ánh mắt tôi nhuốm đầy nghi hoặc, cậu cứ thế kéo tôi ra hành lang, nhoẻn miệng cười:
- Tớ vẫn nhớ, cậu nói rất sợ lạnh. Nếu đi ngủ không trùm chăn thì cậu sẽ thấy không an toàn.
Tôi nhìn Đức, sự mơ hồ xộc vào tâm trí.
Từ việc ánh mắt Đức nhìn tôi lúc nào cũng chứa đầy vẻ hoài niệm.
Từ việc cậu biết rõ tất cả mọi thứ về tôi.
Việc tôi bị dị ứng lông đào.
Việc tôi sợ phấn trang điểm.
Việc tôi không thể đi ngủ khi thiếu chăn.
Nhưng nếu chúng tôi đã biết nhau từ trước thì tôi chẳng khác nào một kẻ vô ơn bạc nghĩa, Vì dù đã lục tung hộp thời gian nhưng tôi vẫn không thể hình dung ra Đức là ai.
- Mình đã gặp nhau từ trước đó rồi, đúng không?