Mọi Ưu Tiên Cho Em
"Hôm nay là ngày thứ ba sau hôm cậu bị như vậy, không biết cậu đã đỡ chưa? Còn mệt không? Tớ đã đứng chờ cậu hơn năm tiếng trong phòng thí nghiệm, đến mức bác bảo vệ đuổi đi nhưng không thấy cậu ra, cậu ngủ luôn trong đó đấy à?"
"Hôm nay là ngày thứ năm, tớ đã nhìn được bóng lưng của cậu lúc cậu lên xe của cô Trang, cậu còn giận tớ không? Liệu có tha thứ cho tớ không? Làm sao để tớ cho cậu biết những gì tớ nói lúc ấy là lỡ lời trong lúc không suy nghĩ nhỉ? Nhưng chắc cậu không muốn nghe đâu."
"Chúc mừng tên lửa hơi nước của cậu đã phóng cao nhất khối nha! Hôm nay tớ đi xe buýt, không có cậu chẳng quen chút nào."
"Nghe nói câu lạc bộ khoa học công nghệ đã mời cậu tham gia đúng không? Chúc mừng cậu nhé! Ừm... hôm nay tớ vẫn bị bác bảo vệ đuổi về."
"Tớ ghét phải thừa nhận rằng tớ nhớ cậu. À, hôm nay Gia Khánh đã đến tìm tớ đấy."
- Đức nhờ tao bảo mày đừng đứng đợi nó nữa, buổi tối lạnh lắm.
Tay tôi run lên, Đức biết ư?
- Tao ngồi chơi thì sao? Chúng mày ảo tưởng vừa.
Khánh nhìn tôi như đang nhìn một đứa trẻ con.
- Tóm lại là đừng ngồi co ro cả tối ngắm tao nữa. - Khánh nháy mắt.
Tôi nhăn mặt phản bác:
- Tao ngắm mày bao giờ?
- Người ở trong phòng thí nghiệm vào buổi tối ngày hôm nay là tao đấy.
Tôi nghe thấy tiếng nổ của một quả bom nguyên tử nào đó bên trong mình.
- Mày đang chơi tao phải không?
Tôi cứng họng, Khánh nhún vai:
- Ai bắt mày hiểu nhầm cái bóng cao cao trong phòng thì nghiệm thành Đức đâu, nó toàn ngồi ở cầu thang nhìn mày chứ có bao giờ vác mặt vào p...
Khánh ngưng bặt như vừa để lộ một thông tin gì đó, nhưng nhìn cái nụ cười toe toét ngứa đòn kia, tôi biết ngay là nó đang cố tình.
Buổi tối, như thường lệ, tôi ngồi tại vị trí cũ. Liếc mắt sang bên phải, không có. Giờ đến bên trái... tôi cười toe toét rồi chạy ào lên, người ngồi trên bậc thang cũng nhanh chóng chạy mất. Tôi đuổi theo không lại, đành dùng mưu hèn kế bẩn ngã phịch xuống đất rồi hét lên ai oán.
Tôi cúi gằm như đang xem xét cổ chân, tim đậm thình thịch khi nhận ra cậu ấy đã quay lại. Đức cúi xuống chân tôi nhìn ngó rồi định bỏ đi, nhưng tôi giữ lại.
- Tớ không biết phải bắt đầu thế nào... - Tôi vò đầu. - Tớ muốn nói nhiều cái lắm, nhưng không biết cậu có nghe không nữa.
Đức vẫn không trả lời, nhưng cuối cùng thì cậu ấy cũng đứng yên rồi.
- Thật ra lúc ấy tớ không kịp nghĩ gì cả ấy, tớ chỉ muốn tìm lý do để cậu mặc kệ tớ thôi. Tớ đã thấy hối hận ngay lúc đấy rồi nhưng không kịp nói. Tại tớ ích kỷ, cho tớ xin lỗi.
Giọng tôi nhỏ dần, tôi thấy cổ họng mình vẫn còn nghẹn lại đôi chút.
- Tớ không giận gì chuyện ấy cả. - Đức cười. - Tớ chỉ buồn vì Lam nói tớ không là gì cả thôi.
Tôi chợt bần thần nhớ đến ánh mắt hụt hẫng của Đức lúc ấy, và tôi biết đó là một lời nói dối. Kể cả cho rằng Đức không bị đụng chạm quá nhiều từ câu nói vạ miệng đó của tôi, nhưng cách cậu lao vào học như một cái máy, cách cậu hành hạ sức khỏe của mình gấp mười lần những gì tôi đã làm,... Tôi đã nhận ra cậu ấy cũng có đầy rẫy những khuyết điểm và lo lắng như người bình thường, cậu ấy cũng có lúc tự ti về học lực của mình, cũng mang những áp lực của cái tuổi mới lớn, chỉ là cậu ấy không nói ra.
Trước ánh mắt sáng bừng của Đức, tôi xấu hổ chẳng dám nhìn chính mình trong đó. Cho đến cuối cùng Đức vẫn tử tế và nghĩ cho cảm xúc của tôi trước nhất, còn tôi từ đầu đến cuối chỉ vì những ích kỷ bên trong mình mà làm ảnh hưởng đến bao nhiêu người. Tầm mắt tôi chạm vào miếng băng trắng trên đầu Đức, đối diện với vẻ mệt mỏi khi vừa ốm dậy của cậu ấy, tôi nhớ đến những ngày lủi thủi đứng trước phòng thí nghiệm, lại còn viết nhật ký nữa chứ, tôi thấy mình không kìm được mà bật ra tiếng khóc nghẹn ngào.
Nhìn cái vẻ bối rối đó kìa, cũng đáng cho năm ngày bị "trừng phạt" của tôi lắm. Chút vui vẻ ban đầu qua đi, tôi thấy mình ngập ngừng:
- Cậu biết là câu đấy không phải sự thật mà...
Đức dội cho tôi một gáo nước lạnh:
- Tớ không biết.
- Thì... cậu là người duy nhất tớ xưng "cậu - tớ" mà không thấy ngại. Tớ thích cách mà cậu tử tế với tất cả mọi người này, những lúc cậu quan tâm tớ nữa... Ý tớ là cậu rất, rất đặc biệt ấy, hơn bất kì ai từ trước đến giờ.
Đức sững người đôi chút, tôi thu hết can đảm muốn nói hết sạch sành sanh những gì mình đang nghĩ:
- Tớ ngại không dám nói, nhưng tớ... tớ cũng...
- Không được.
Đức đột nhiên chặn tôi lại, mọi lời cố gắng lắm mới thoát ra cứ thế bị đẩy ngược vào trong. Đức đột nhiên vươn tay lên đóng cảnh cửa phía sau lại. Tôi nghe thấy tiếng tim mình đập điên cuồng trong lồng ngực. Từ bên ngoài, nhìn chúng tôi rất giống đang ôm nhau.
- Những chuyện như này phải để tớ nói.
Tôi nhìn Đức chăm chú. Cậu ấy nhận ra tôi đang muốn làm gì à?
Tôi phân vân định cho Đức biết, rằng cái "phải để tớ nói" ấy Đức đã nói ra từ lâu lắm rồi, chỉ là tôi trốn tránh.
Nhưng đến tận lúc về nhà, tôi vẫn chôn chặt lời tiết lộ ấy trong lòng. Tôi muốn nghe lại câu nói ấy một lần nữa.
Sáng hôm sau, không chỉ tôi mà toàn bộ học sinh trong trường đều đổ ào ra ngoài hành lang hóng hớt. Nguyên nhân cũng bắt đầu từ buổi tối hôm qua, trang facebook của trường chúng tôi thông báo đã tổ chức những buổi gặp mặt của các học sinh trong - ngoài trường để nâng cao quan hệ tốt đẹp trong môi trường học đường và phát những cuộc hội thoại đó lên radio vào 10 phút đầu giờ. Khi tiếng loa vang lên, cả sân trường như chìm vào im lặng.
Tiếp đó là những lời giáo thiệu của cô Yến và thông báo số radio ngày hôm nay, nghe phong phanh MC là một nhân tài của trường Chuyên Hạ Long.
"Xin chào các quý khán giả và 1900 học sinh đang nghe số radio đầu tiên của trường trung học phổ thông Hoàng Văn Thụ. Tớ là Vũ Tuệ Anh, học lớp 10 Lý 1 và đang là phó chủ tịch câu lạc bộ phát thanh của trường trung học phổ thông Chuyên Hạ Long."
"Xin chào mọi người, tớ là Đặng Trần Minh Đức, học sinh lớp 10A5."
Bầu không khí ngay lập tức rơi vào xôn xao. Tôi biết cái tên Vũ Tuệ Anh trên một bài vinh danh của tỉnh, đạt IELTS 6.0 từ lớp 8, là thủ khoa của chuyên Lý. Chúng tôi im lặng chờ đợi những nội dung tiếp theo.
"Như bạn đã biết đấy, chủ đề của chúng ta hôm nay là những câu chuyện về 'tình yêu gà bông' khi vẫn còn cắp sách tới trường. Nói chứ từ bé đến giờ tớ vẫn chưa có mối tình nào vắt vai cả, không biết Minh Đức thì sao?"
Tôi phát hiện ra tay mình đã rịn đầy mồ hôi từ lúc nào chẳng rõ.
"Ừm... tớ đã có người mình thích được khá lâu rồi."
Trên radio vang lên tiếng cười như bất ngờ nhưng vẫn biết giữ ý: "Ồ! Cậu có thể cho mọi người biết một con số cụ thể không? Cậu thích 'người ấy' được bao lâu rồi?"
"Nếu tớ nhớ không lầm thì là gần 10 năm."
Trong một khắc, mọi cảm xúc bồi hồi và mong chờ của tôi bị đạp thẳng xuống đáy, Đức đang nói ai vậy?
Tôi nhìn cả sân trường đang thảo luận rôm rả, còn mình như sắp nổ tung trước những thông tin liên tục bị ném vào người, không kịp phản ứng trước bất kỳ điều gì.
"Thích một người lâu đến như thế, vậy xem ra người đó phải rất đặc biệt nhỉ?*
"Đúng vậy, vô cùng đặc biệt."
*Được lấy cảm hứng từ một bài đăng từ blog Cậu Ấy Họ Kim Tên Taehyung, đã có sự đồng ý của tác giả.
Mắt tôi mờ đi, tôi bỗng thấy tất cả những gì vừa xảy ra như một trò đùa, mọi suy nghĩ rơi vào hỗn loạn, tất cả những hi vọng hão huyền đều trở nên bịa đặt, không tưởng, ngốc nghếch. Nhưng vì sao lại là tôi, tại sao tôi lai là quân cờ để Đức thổ lộ với người khác cơ chứ?
"Vậy cậu có thể cho mọi người biết thêm chút 'manh mối' không, người ấy trong lòng cậu là như thế nào?"
Phía trên kia như đang có chút ngập ngừng và cân nhắc cách sử dụng từ ngữ.
"Gọi là biết nhau mười năm nhưng thật ra chỉ là tớ đơn phương thôi, chúng tớ gặp nhau hồi còn nhỏ xíu, thật ra ban đầu tớ không thích cậu đâu, hồi đấy tớ chẳng chơi với ai cả, như kiểu 'bế quan tỏa cảng' luôn ấy, rồi Chíp xuất hiện và dúi vào tay tớ một chiếc băng gạc hình Doraemon. Tớ rất thích chơi với cô bạn răng sún đó, nhưng cũng vô tình làm một việc có lỗi, cậu ấy đột nhiên rời đi đến tận năm tớ lên lớp chín, và hình như còn chẳng nhớ tớ là ai nữa."
"Vậy mà cậu vẫn nhận ra bạn ấy trong khi đã xa nhau 10 năm à?"
Cùng với câu hỏi ngạc nhiên của Tuệ Anh, tất cả chúng tôi đều trầm trồ vì bất ngờ, đúng hơn là mọi người bất ngờ, còn tôi là nghi hoặc, khó hiểu, tôi cố gắng xâu chuỗi lại từng mảnh ghép trong dòng ký ức rời rạc.
"Bạn ấy có một chiếc vòng cổ tự thiết kế." Đức cười, "Chắc là may mắn nên đến tận lúc lớn nó vẫn không bị mất nên tớ nhận ra chăng?"
Tôi giật thót, bàn tay vô thức sờ soạng mặt dây chuyền trên cổ mình. Gặp nhau từ hồi bé, gặp nhau từ hồi bé...
Tôi ngẩn người, một gương mặt quen thuộc xông vào tâm trí.
"Trước giờ tớ chỉ gặp những chuyện như thế này ở trong phim thôi." Tuệ Anh đáp, "Không biết những điểm 'đặc biệt' của người khiến cậu yêu lâu như thế là gì?"
Minh Đức nói rất nhiều, rất dài, nhưng tôi không thể nghe nổi một chữ nào.
"Hồi còn nhỏ, tớ thích cậu ấy đơn giản vì chiếc má phính và những cử chỉ 'dễ ghét' của cậu. Đến khi chập chững bước chân vào thế giới của người trưởng thành, tớ nhận ra cô bạn mà tớ chơi cùng ngày nào đã mang trong mình dáng vẻ của một người con gái thướt tha, dịu dàng nhất mà tớ từng thấy.
Tớ không thể trả lời câu hỏi như 'Cậu yêu điều gì nhất từ cậu ấy?'. Đối với tớ, cậu ấy đặc biệt ở tất cả mọi thứ. Cậu ấy thấp hơn tớ một chút, không bao giờ trang điểm cầu kỳ, tóc tai cũng buộc đơn giản, lại chỉ ăn mặc giản dị. Bên trong con người cậu ấy là một vẻ đẹp kín đáo và nhẹ nhàng. Cậu ấy học rất giỏi, lại thông minh nhanh nhẹn, còn cực kỳ xinh xắn nữa, người như thế sẽ hơi kiêu kỳ một chút chứ đúng không? Nhưng cậu ấy vẫn là người nhẹ nhàng và gần gũi nhất mà tớ từng biết. Chỉ có thế cũng đủ khiến tớ thích cậu ấy đến phát điên luôn rồi.
Tớ thích cách cậu ấy không ngừng cố gắng nỗ lực vì những ước mơ của bản thân, thích cách cậu ấy dành sự quan tâm của mình cho tất cả mọi người. Tớ thích cách cậu ấy bối rối mỗi khi đi cạnh tớ, thích ánh mắt lén lút cậu ấy vẫn dành cho tớ. Có thể cậu ấy sẽ không nhận ra những điều đó đâu, rằng con người của cậu vẫn đang tác động mạnh mẽ đến ai đó, rằng đối với tớ, cậu ấy tuyệt vời và đáng trân trọng ra sao.
Tớ không thích cách cậu ấy tự ti về khả năng của mình, về ngoại hình của mình. Tớ không thích cách cậu ấy lúc nào cũng để tâm đến lời nói của người khác, không thích cách cậu ấy chỉ vì muốn đuổi kịp người khác mà làm tổn hại sức khỏe của bản thân. Tớ của năm 4 tuổi, cậu ấy vẫn là một con bé ngây ngô và đáng yêu nhất mà tớ từng biết, nhưng tớ của năm 15 tuổi, khi tìm mọi cách để tiếp cận cậu ấy, tớ phát hiện ra ánh mắt cậu ấy không biết từ bao giờ đã nhuốm đầy vẻ trưởng thành và suy tư - một điều đáng ra không nên có ở cái độ tuổi vô lo ấy. Và tớ nhận ra trong khoảng thời gian đó, có lẽ cậu đã phải trải qua rất nhiều thứ, vì ánh mắt to tròn vui vẻ từng khiến tớ mất ăn mất ngủ đã không còn nữa.
Tớ thật sự muốn cậu ấy có thể nhìn chính mình từ đôi mắt của tớ, muốn cậu ấy phát hiện ra rằng đối với một ai đó, cậu ấy đặc biệt và tỏa sáng thế nào. Tớ đã làm đủ trò ngu ngốc để tiếp cận cậu ấy, cố gắng bước chân vào thế giới của cậu. Và hơn hết, tớ chờ đợi, chờ đợi một ngày cậu ấy bước ra khỏi vòng an toàn của mình.
Tớ mong rằng cậu ấy sẽ yêu chính mình như cách mà tớ vẫn yêu cậu ấy, sẽ nhận ra cậu với tớ xinh đẹp và quý giá đến nhường nào, rằng tớ yêu mọi thứ về con người của cậu ấy. Và, tớ mong một ngày của tương lai, tên của tớ sẽ là lý do để cậu từ chối người khác."
Tất cả mọi người nghe số radio đó đều ngơ ra, không ai kịp phản ứng dù chỉ một chút. Tôi thấy từng hạt bụi li ti như đang đứng chững lại trong thinh không, thấy dáng vẻ của Đức như đang hiện ra trước mắt tôi lúc này.
Tôi vẫn cứ ngỡ tất cả những gì vừa xảy ra chỉ là cơn mơ.
"Nếu không phải đang đối diện cậu thì tớ sẽ nghĩ là cậu đang đọc từ giấy ra đó!" Tuệ Anh nói, "Đã thổ lộ nhiều đến như thế rồi, cậu có muốn nhân dịp này tỏ tình với người ấy luôn không?"
Cả sân trường chìm vào im lặng.
"Tớ không nghĩ là cậu ấy sẽ thích được tỏ tình công khai, nhưng..." Đức ngập ngừng, "Tớ tin cậu ấy biết tớ đang nói về mình, rằng từ khi chỉ là một đứa trẻ con đến khi trở thành một người sắp bước chân vào ngưỡng cửa của người lớn, tớ vẫn thích cậu, từ đầu đến đến cuối không có một chút đổi thay. Nếu những gì tớ cảm nhận được không phải là ảo tưởng hão huyền, nếu cậu cũng có những cảm xúc bâng khuâng lạ lùng giống như tớ, liệu cậu có thể mở cánh cửa vẫn luôn ngăn cách chúng ta không, Chíp của tớ?"
Tôi hoảng hốt lùi lại, lưng đập mạnh vào bức tường sau lưng. Tôi tự đặt câu hỏi cho mình, nhưng không đủ tỉnh tảo để trả lời xác đáng. Tôi như một người vừa tỉnh dậy từ cơn mê man, như một người đi lạc cuối cùng cũng tìm thấy lối thoát.
Tôi ước cậu xuất hiện ngay trước mặt tôi, để tôi có thể hét lên thật lớn, rằng tôi đã nhận ra cậu rồi, đã nhớ ra cậu rồi.
Từ vết tích của thời gian, tôi nhìn thấy tôi quay trở lại những năm tháng ấy. Nó nhấn chìm tôi cùng với nụ cười ngây ngô của Minh Đức ngày nào.
Minh Đức của tôi.