Mọi Ưu Tiên Cho Em

Chương 48-3: [Chương đặc biệt] Đặng Trần Minh Đức (2)




Vì Lam, tôi học tuyển sử dù không mê mẩn gì cái môn dài dòng quá mệt não ấy. Nhưng đổi lại là tôi được ngắm em hàng ngày, được nhìn thấy góc nghiêng suy tư và nụ cười trên môi em. Chỉ cần có vậy, dù phải học hai tuyển sử tôi cũng chấp nhận.

Ngày qua ngày với những buổi chiều nắng đổ đầy sân ấy, tôi ngồi cạnh em, liếc nhìn em tập trung với những trang sách. Nguyệt Lam ngày càng đẹp, tôi không biết phải dùng từ ngữ nào để miêu tả nét đẹp dịu dàng của em. Lam không phải người vừa nhìn ngay đã thấy thích, nhưng nếu để ý em lâu một chút, quan sát em lâu một chút, sẽ không ai có thể nói rằng em không ưa nhìn. Nguyệt Lam mang vẻ đẹp kín đáo và nhẹ nhàng, em lúc nào cũng níu giữ đôi mắt tôi dừng lại nơi em mà chẳng tốn chút công sức nào cả.

Tôi bỗng nhiên phát hiện ra đôi mắt của Lam thật sự biết nói. Khi em nhìn tôi bối rối, khi em quay đi để che giấu vẻ ngượng ngùng, tôi nhìn em, lòng dội lại những bâng khuâng xao xuyến. Đôi lúc, tôi ngẩn người khi thấy nụ cười của em chẳng khác gì những tháng năm xưa cũ, chẳng khác gì so với vết hằn trong dòng ký ức xa xăm của tôi.

Tôi nhanh chóng nhận ra Nguyệt Lam của tôi chẳng vui vẻ như tôi vẫn nghĩ.

Bên cạnh việc tàn phá sức khỏe của bản thân, Lam còn hay mặc cảm về năng lực và ngoại hình của mình rất nhiều. Tôi tìm mọi cách để giúp em tự tin hơn nhưng chẳng mấy ăn thua, nhiều khi tôi muốn ép chặt vai em mà nói rằng cậu tuyệt vời chết đi được, làm ơn đừng có những suy nghĩ ấy nữa.

Em cứ loay hoay đi tìm sự công nhận của người khác.

Tôi lờ mờ nhận ra cuộc sống của Lam trong mười năm qua có phần nào không tốt đẹp. Những người tổn thương thường cười rất nhiều, em là một trong số đó. Tôi thấy em có phản xạ co người lại, hai tay đặt trước mặt khi tôi hoặc ai đó vô tình tiến lại gần, hệt như một động tác phòng bị trong vô thức. Một vài giây phút, tôi gần như bất lực trong hành trình tìm đường bước chân vào thế giới của em.

Trong thời gian đó, tôi gặp không ít khó khăn trong cả việc học tập. Phần vì không muốn tụt lại, phần vì thấy em đánh giá cao tôi quá. Tôi cũng cắm đầu vào học, cũng cố gắng hết sức mình, khi nhìn thấy sự quan tâm và lo lắng ánh lên trong mắt em, tôi sung sướng biết mấy khi nhận ra hình như đối với em, tôi cũng có chút địa vị. Một lần mệt mỏi quá độ, tôi thấy mình gục đầu xuống hõm vai em, có thể nghe rõ tiếng nhịp tim đập loạn của cả hai.

- Để tớ như thế này, một chút thôi.

Cả người tôi đông cứng khi em đưa tay lên lưng tôi xoa nhè nhẹ.

Tôi thuê Khánh Việt làm "tình báo" chỉ để biết thêm các thông tin về Lam, ngày hôm nay của em thế nào, có gặp chuyện gì không. Tôi lo lắng đến phát điên lên và tìm mọi cách giúp em giải quyết các vấn đề. Nhưng lâu dần, tôi thấy mình không nên làm thế, tôi muốn Lam mạnh mẽ hơn, kiên cường hơn. Vậy nên tôi đã không trực tiếp bảo vệ em trong chuyện báo tường, tôi muốn Lam tự đòi lại công bằng cho mình, và em đã làm được điều đó.

Nguyệt Lam của tôi đã thay đổi rất nhiều, duy chỉ có tính ngốc nghếch là vẫn còn đó. Tôi bảo em giả ngất để đỡ phải chịu phạt, em lại khiến mình đau hơn. Trong phòng y tế, tôi nhìn vẻ mặt say ngủ và đôi môi nhợt nhạt kia. Bao sự khao khát lâu ngày, tôi đã thấy mình đặt lên trán cậu một nụ hôn, lén lút và đầy thích thú.

Tôi thích Lam đến mức không ngại cùng em ngồi trên chuyến xe buýt ngày nào, quay lại quãng thời gian đợi em học đến tận tối muộn, món quà tuyệt vời nhất với tôi lúc đó là nụ cười của em dưới dãy đèn đường thấp thoáng những ánh sáng mờ nhạt. Đoán cảm xúc qua nét mặt em, hỏi xem em có mệt không, có đói không. Thu hết can đảm, lần đầu tiên tôi đã nói ra, rằng tôi thích em, thích em từ rất lâu rồi. Tôi đủ tỉnh táo để biết mình đã nói gì, nhưng mãi chẳng thấy Lam trả lời, tôi cũng không dám hỏi lại.

Từ bé đến lớn tôi chưa bao giờ thích Tết. Nhưng ngày hội xuân ấy, khi mà tôi và em như tách biệt hẳn với không khí náo nhiệt đó, lắng nghe những giai điệu nhẹ nhàng và tiếng lửa trại tí tách, tôi nhìn thấy trong đôi mắt em hiện lên những ngôn ngữ kỳ lạ.

Tôi càng cố gắng đến gần em, em càng đẩy tôi ra xa.

Tôi không biết mình đã thấy thế nào vào khoảnh khắc Lam tỏ ra khó chịu khi tôi lo lắng cho sức khỏe của em. Tôi thừa biết hành động của mình hơi quá, nhưng tôi không thể nhịn nổi khi thấy cả người em lúc nào cũng mềm nhũn vì thức khuya, thậm chí đi cũng chẳng vững. Nhưng em lại nói tôi không hiểu gì về em, rằng những người thông minh sẵn như tôi không thể hiểu cảm giác của em.

Tôi biết đó chỉ là một lời nói vô ý, nhưng tôi vẫn không ngăn tôi thôi buồn được. Tôi thấy như mọi nỗ lực của mình đều bị em đạp xuống tận đáy. Tôi không thể phủ nhận tôi rất giận Lam, nhưng khi thấy giọt nước mắt lo lắng em dành cho tôi, khi thấy em lặng lẽ chờ tôi hàng giờ liền, bỗng nhiên có thứ gì đó trong tôi như vỡ tan ra.

Trong một giây phút, tôi đã tin có lẽ Lam cũng có gì đó với tôi, dù chỉ một chút thôi cũng được.

Một trong những điều khiến tôi bất lực nhất là những suy nghĩ tiêu cực của Lam, em thường xuyên giam cầm mình trong sự tự ti mặc cảm. Tôi chứng kiến tất cả những điều đó mà chẳng giúp được gì, chỉ biết ngồi cạnh, im lặng nhìn emkhóc. Tôi nhận ra nỗi đau trong quá khứ của Lam quá lớn, đến mức em không dám mở lòng đón nhận bất cứ điều gì nữa. Như thể chỉ cần Lam thiếu phòng bị, những vết thương cũ sẽ lại trở về hành hạ em. Tôi không thể ép Lam phải thoát ngay ra khỏi nó, vì vậy, tôi mở đầu bằng những việc khiến Lam vui: Mua đồ ăn cho em, vén tóc hộ em, học đan len, nướng bánh đến bỏng tay để tặng sinh nhật em. Hay quan trọng nhất, là công nhận em.

Tôi không ngại công nhận năng lực của em mọi lúc có thể. Tôi muốn em biết rằng em tuyệt vời đến mức nào, khiến tôi mê mẩn em ra sao. Còn em thì cứ mãi buồn bã về những điều mà em chẳng thể nào quyết định được.

Lần đầu tiên tỏ tình công khai, tôi không ngờ mình đã bị từ chối thắng thừng.

Tôi đã mất cả một đêm để chuẩn bị những điều cần thiết. Đến tận khi nói chầm chậm những tình cảm của mình với Lam, tôi vẫn không tin rằng em sẽ từ chối tôi. Lam nói em chẳng thích tôi chút nào. Tôi không tin, tôi không tin em không có ý gì với tôi, nếu vậy, tất cả những ánh mắt, những cử chỉ tôi nhận thấy sẽ biến thành một đống tạp nham nực cười, một sự ảo tưởng ngu ngốc. Tôi đứng đợi em hàng giờ dưới cơn mưa xối xả nhưng em chẳng ra. Tôi bỗng thấy hoang mang, hoang mang đến tột độ luôn ấy. Tôi không biết những cố gắng của mình là để nhận lại điều gì, liệu tôi có vội vã quá không? Nhỡ Lam không chịu gặp tôi nữa thì tôi phải làm sao?

Nhưng khi em xuất hiện với cơ thể gầy gò hơn trước, tôi thấy mình còn bị dày vò hơn gấp bội.

Đôi lúc, tôi nằm trên giường và nghĩ rằng hay bỏ quách đi, nhưng vẫn không tài nào hạ quyết tâm được. Tôi dặn mình đừng làm phiền Lam nữa, nhưng tôi vẫn lật đật đi tìm quýt khi biết cậu say xe, vẫn lật đật đi mua đồ ăn sáng cho cậu vì thừa biết rằng em sẽ không nuốt nổi đống bánh dầu mỡ đó. Tôi phát điên lên khi mọi người nói không tìm thấy cậu, vội vã tìm quanh khắp cả khu chợ xa lạ. Giây phút nhìn thấy em, tôi lại phải đối diện với nỗi sợ hãi lớn nhất đời mình.

Tôi không nhớ mình đã phải cố gắng thế nào để vượt qua cơn chóng mặt khủng khiếp đó, em thì lo lắng đi bên cạnh làm tôi vừa xấu hổ vừa giận bản thân mình quá đỗi.

Tôi ước em có thể đeo đôi giày của tôi, đi dạo quanh thế giới của tôi và nhận ra rằng tôi yêu em nhiều đến nhường nào.

Tôi vốn biết cuộc sống của em không mấy dễ dàng, nhưng không tưởng tượng được nó đã tàn nhẫn với em đến thế. Trong chuyến du lịch đó, tôi thấy cảm xúc của mình cứ thay đổi xoành xoạch. Tôi mua cuốn sách mà em chạm vào, buồn rã rời vì không thấy em trong nhóm cùng tôi đón sinh nhật. Trong chuyến về Hà Nội, tôi chẳng hiểu có chuyện gì xảy ra khi em đột nhiên nhìn vào một người con gái khác và khóc.

Tôi bám riết theo Trang, cậu ta ban đầu cố kiết không trả lời, mà tôi dai dẳng quá nên cũng đành thỏa hiệp:

- Chị đấy là người yêu cũ của Lam.

Một tiếng nổ lớn vang lên trong đầu, tôi lắp bắp chẳng nói thành câu. Không để tôi kịp tiếp nhận thông tin, Trang thở dài:

- Nó chần chừ với mày là vì thế đấy, Lam có phải kiểu thích mập mờ đâu, chẳng qua nó sợ mày sẽ không chấp nhận nên mới không dám nói thôi.

Trong những cảm xúc hỗn loạn đan xen ấy, tôi dở khóc dở cười, không biết nên vui vì Lam cũng thích tôi hay buồn vì cậu chẳng tin tưởng tôi chút nào.

Buổi tối hôm đó, tôi thu hết can đảm đến tìm Lam. Lần đầu tiên, em nói với tôi nhiều đến thế. Tôi im lặng lắng nghe, bỗng nhiên có cảm giác mình vừa bị hụt chân xuống chiếc hố sâu hoắm. Mười năm mà tôi đã bỏ lỡ, em đã phải chịu biết bao khổ đau đáng lẽ không nên đổ vào người một đứa trẻ. Tôi bàng hoàng nhận ra vì sao Lam lại xây cho mình một bức tường rắn chắc như vậy, đến mức ngay cả bản thân em cũng chẳng thể phá nổi.

Tôi thấy thật buồn cười. Tại sao Lam lại sợ tôi sẽ đắn đo chỉ vì quá khứ của em được?

Một lần nữa, tôi thổ lộ với Lam. Không phải "cậu làm bạn gái tớ nhé" hay "mình yêu nhau đi", mà là:

- Cậu có muốn đến trường cũng tớ không?

Và, tôi đã nhìn thấy cái gật đầu từ em.

Tôi đã khẳng định với em rằng, tôi sẽ yêu mọi thứ về em. Con người của em, suy nghĩ của em, vết sẹo của em, tất cả mọi thứ thuộc về con người em.

Tình chúng tôi bắt đầu đúng lúc mùa hạ vừa chớm nở.

Tôi thường nằm hàng giờ tưởng tượng về đôi mắt lấp lánh và nụ cười dịu dàng của Lam. Tôi chẳng hiểu vì sao tôi lại thích em nhiều đến thế, tôi bâng khuâng nhớ về em như những tia nắng ấm áp chiếu xuống biển vịnh hữu tình, như những vì tinh tú tỏa sáng trong màn đêm vô tận. Tôi lần mò đủ mọi cách để tìm hiểu về những thứ em thích, tôi muốn yêu em theo cách mà em muốn, nhưng tôi không thể nói huỵch toẹt ra được, vậy là tôi trở thành kẻ ngốc cố gắng nhìn mọi thứ trên thế giới này bằng đôi mắt của em.

Nguyệt Lam yêu thương của tôi, em rất thích được ôm. Tôi không nhớ mình đã nhận ra điều đó từ lúc nào, nhưng đột nhiên tôi thấy ánh mắt khao khát của cậu khi mẹ ôm tôi. Tôi thử bắt chước mẹ, và thấy cả người cậu bỗng chốc cứng đờ. Tôi ôm em mọi khoảnh khắc mà chúng tôi chạm mặt, truyền cho em mọi hơi ấm mà tôi có. Và tôi thầm ước, giá như cái ôm có sức mạnh hút mọi điều tiêu cực về em thì tốt biết mấy.

Vốn tưởng tôi đã yêu em quá nhiều. Nhưng hóa ra Lam yêu tôi cũng không hề ít hơn tôi yêu em, chỉ là em giỏi che giấu.

"Tớ không biết phải viết thế nào cho đủ những gì mà tớ thấy biết ơn từ cậu.

Cảm ơn cậu đã kiên nhẫn chờ đợi tớ thay đổi từng chút một. Dù rằng quá trình ấy chẳng dễ dàng một chút nào. Cảm ơn cậu luôn lắng nghe và đón nhận những lần tớ suy nghĩ rất tiêu cực mà không một lời than phiền.

Cảm ơn cậu đã chấp nhận những khiếm khuyết của tớ, bao dung tuyệt đối với những lần tớ phạm lỗi. Cảm ơn cậu vì luôn đặt cảm xúc của tớ lên hàng đầu, hơn cả bản thân của cậu.

Cảm ơn cậu vì đã dành cho tớ tất cả mọi thứ mà tớ chưa bao giờ có, yêu tớ theo cách mà tớ muốn, tặng quà cho tớ chẳng nhân dịp gì cả. Tớ thích được cầm trên tay những bông hoa mà cậu tự đan, những hộp sao mà cậu tự gấp.

Tớ phải dùng từ biết ơn, tớ rất biết ơn những gì cậu đã làm cho tớ, ý tớ là..."

Giọng em nghẹn ngào, tôi không nói gì mà tiến đến nhấn chìm em trong vòng tay tôi.

Mối quan hệ của tôi và Lam luôn trong trạng thái cân bằng, không khó để tôi nhìn thấy Lam cũng đang nỗ lực để yêu tôi theo cách mà tôi muốn. Nhưng đôi khi, chúng tôi vẫn gặp trục trặc, dần dà từ vài chuyện cỏn con đến phức tạp. Tôi thật sự thấy khó chịu khi dù đã trở thành một cái gì đó của tôi, nhưng từ đầu đến cuối em vẫn chỉ tìm cách để tự mình giải quyết những vấn đề của mình.

Tôi không thích thế, không thích nụ cười mệt mỏi của em mỗi lúc đi cạnh tôi, không thích vẻ suy tư của em mà tôi vô tình bắt gặp. Lam từng nói với tôi khi thấy "chán" cậu thì nhất định phải nói cho cậu biết. Nhưng hình như, cậu mới là người "chán" tôi trước thì phải? Tôi chẳng thèm giữ kẽ, nói thẳng:

- Tớ không thích cậu như thế.

Lam ngơ ngác:

- Tớ làm gì sai à?

Bị chọc đúng chỗ ngứa, tôi bắt đầu kể về những tháng ngày đầy khó khăn mà cố gắng bước chân vào thế giới nội tâm của em, về khoảng cách giới tính đã hình thành trong suy nghĩ của chúng tôi một vách ngăn lớn đến thế nào.

- Kiểu... tớ cũng đã cố gắng rất nhiều ấy. Việc liên tục nhún nhường đôi lúc khiến tớ cảm thấy mình đã phải hi sinh một thứ gì đó quá lớn. Vậy nên khi nhận ra cậu vẫn chưa thật sự mở lòng với tớ... tớ thấy... rất tệ, tệ kinh khủng luôn ấy.

Tôi ngập ngừng biểu đạt suy nghĩ thành lời nói. Lam im lặng lắng nghe, ánh mắt em như đang phiêu dạt đến một tinh cầu khác.

- Tớ cũng không muốn thế đâu... - Tôi thấy sự bối rối trên gương mặt Lam. - Ý tớ là, tại vì tớ đã quen tự xử lý mọi chuyện rồi ấy, nên tớ không thấy quen lắm...

Tôi nhìn cậu đầy kiên định:

- Nhưng bây giờ cậu có tớ rồi mà, cậu định biến tớ thành thằng bạn trai vô dụng hả?

Lam ngẩn ra vài giây rồi phì cười, lâu lắm rồi khóe miệng cậu mới cong lên tự nhiên như thế.

- Nói vậy thôi. - Lam thở hắt ra một hơi. - Đến lúc tớ thật sự truyền năng lượng tiêu cực sang cho cậu thì cậu sẽ thấy mệt lắm đấy.

Tôi nhìn em đầy kiên định:

- Tớ biết cậu chịu đựng nó cũng không dễ dàng gì, nên sẽ không bao giờ có chuyện đó đâu.

Lần đầu tiên tôi nhận ra mình cũng vô tình làm Lam buồn là vào một ngày giữa tháng tám, khi tôi lên Hà Nội.

Chuyện gia đình của em, tôi không biết quá nhiều điều. Chuyện gia đình của tôi, em càng mù tịt. Không phải tôi muốn giấu giếm, tôi chỉ đơn giản nghĩ rằng vấn đề trong nhà không nên mang ra cho người khác, bởi vì thậm chí những thành viên trong gia đình còn không thể hoàn toàn tin tưởng nhau, câu chuyện cũng chẳng có gì tốt đẹp. Gia Khánh nói, cứ 10 người thì sẽ có 7 người tò mò về chuyện gia đình của người yêu, tôi không biết Lam có ở trong 7 người đó hay không, ngày này qua tháng khác, tôi cứ chôn chặt chuyện ấy một mình.

Tôi không ngờ rằng Lam vẫn luôn biết rõ điều đó. Nhưng em không làm ầm lên như tôi, em chờ đợi tôi mở lòng dù tôi vẫn cứ cố kiết không nói ra. Tôi nghĩ Lam sẽ rất giận tôi, nhưng em chỉ nhẹ nhàng bảo:

- Tớ không can thiệp vào chuyện gia đình của cậu được. Tớ cũng không quan tâm nhiều đến thế, tớ không cần biết cậu đã gặp chuyện gì, nhưng cậu phải cho tớ biết cậu cảm thấy thế nào.

Nguyệt Lam hiểu chuyện đến quá đáng. Em không gượng ép tôi phải liệt ra những câu chuyện xấu xí về người thân, cậu chỉ quan tâm đến cảm xúc của tôi, sự thấu hiểu đó khiến tôi nhẹ nhõm biết mấy, càng ngày, càng ngày tôi càng thích em nhiều hơn.

Chúng tôi đều là những đứa trẻ đang tập lớn, đang chập chững những bước đầu tiên trên con đường của người trưởng thành. Chúng tôi được phép vấp ngã, nhưng không cho phép bản thân ngừng bước tiếp. Tôi nói với em, chỉ cần em kiên nhẫn một chút, có một ngày thế giới trước mắt em sẽ đẹp đẽ biết mấy, dịu dàng biết mấy.

Khoảnh khắc mà tôi trở về, tôi hoảng hốt khi nghe thấy tiếng khóc của em qua điện thoại, em chạy vào vòng tay tôi, nước mắt em thấm đẫm tay áo tôi. Trong sự lo lắng của tôi vẫn nhen nhóm chút thích thú, vì hóa ra em cũng thích tôi cũng chẳng kém gì tôi thích em. Tôi cứ vì những vấn đề Lam gặp phải mà đổ lỗi cho em, trong khi chính tôi cũng là một người không trung thực. Em lặng lẽ nghe tôi kể ra những chuyện tôi chưa để lộ với bất kì ai, rồi không nói một lời, em kéo tôi vào vòng tay ấm áp của em.

Tôi ước rằng giây phút đó sẽ mãi chững lại trong khoảng không của thời gian. Rằng, tôi muốn cho em biết tôi yêu em nhiều đến nhường nào. Khi mà tôi thấy em nhìn tôi với ánh mắt biết ơn, như thể tôi đã ban cho em những đặc ân đáng thèm khát, những trải nghiệm mà em chưa từng có trong cuộc đời.

Tỉnh chúng tôi trải dài đủ đầy ba tháng ve kêu. Tôi cùng em bước sang một năm học mới. Tôi thấy hạnh phúc biết bao khi Lam giờ đây đã vui vẻ như tôi vẫn hằng mong. Một đứa trẻ không có gia đình sẽ sợ hãi khi nghĩ về tương lai, tôi đã từng đọc được câu này ở đâu đó, và tôi đã nhìn thấy điều ấy từ người con gái tôi yêu.

Bắt gặp ánh mắt suy tư của Lam khi cô Mai nhắc về vấn đề tương lai, tôi tìm mọi cách để em chủ động mở lòng. Tôi thấy không vui khi những quyết định của em vẫn bị chi phối bởi cái nhìn của người khác. Chỉ cần em thấy thích là được, tại sao phải hỏi người khác có đẹp không?

Lam nói em đã rất bất ngờ khi tôi có thể quyết định cả chuyện tương lai chỉ vi em. Lam không biết tôi đã khó chịu thế nào khi nghe thấy từ "chỉ" đâu. Vì em, tôi có thể làm tất cả mọi thứ.

Tôi muốn dành mọi ưu tiên mà tôi có cho em.

Nhưng em không cho tôi cơ hội được hiện thực hóa nó. Một lần nữa, em bỏ tôi mà đi.