Không có bất cứ một dấu hiệu báo trước nào, Lam đột nhiên biến mất khỏi tầm mắt của tôi. Hơn một tuần tưởng như dài đằng đẵng, tôi không thể nhớ mình đã gọi em bao nhiêu cuộc, đã đến nhà em bao nhiêu lần, dù rằng ngôi nhà rộng lớn đó lúc nào cũng trong tình trạng đóng cửa tắt điện. Lòng tôi dội lại một nỗi lo lắng vô hình, tôi không biết Lam đang làm gì, đang ở đâu, liệu em có đang gặp chuyện gì không. Tôi chẳng biết gì về em cả.
Em biết mất, lần đầu tiên tôi nghe được chút thông tin của em là khi tôi cầm trên tay đơn xin nghỉ học với cái tên Dương Huỳnh Nguyệt Lam, không phải nghỉ tạm thời, mà là nghỉ hẳn. Trước mặt mẹ, tôi vẫn không sao ngăn mình thôi run rẩy, tôi ước mình có thể mất đi khả năng đọc hiểu vào khoảnh khắc đó, khi mà tôi nhìn thấy từng dòng trong mục lý do của em. Em sẽ rời đi, không phải tỉnh Quảng Ninh, không phải Việt Nam, thậm chí là không phải châu Á, mà là một thành phố cách nơi này cả một vòng trái đất rộng lớn, cách nơi này cả một Thái Bình Dương bao la vô tận.
Thời gian có thể trôi chậm đến mức nào? Chỉ có người từng phải chờ đợi mới có thể hiểu được.
Nỗi sợ hãi như con sóng dâng ngập lòng tôi, cuối cùng thì tôi cũng thấy căn nhà ấy sáng đèn, tôi gặng hỏi bác Minh rất lâu, chỉ nhớ rằng, bác đã nói tôi không nên tìm cậu lúc này. Tại sao Lam phải rời đi, tại sao không cho tôi biết, bao giờ em mới quay trở về. Hàng trăm câu hỏi cứ điên cuồng giằng xé đều bị nuốt ngược vào trong, gói gọn trong sáu chữ:
- Bao giờ bạn ấy đi ạ?
- Sáng mai.
Mắt tôi như lòa đi.
Tôi thấy mình chạy, nhắm mắt nhắm mũi mà chạy, mắt tôi ngày càng mờ đi, đến mức tự mình ngã sõng soài. Đầu gối tôi rách tươm, máu đỏ thấm đẫm một mảng, hệt như trái tim tôi lúc này.
Sau này khi nghĩ lại, tôi vẫn không thể xác định rõ ràng cảm xúc lúc đó của mình là gì, vì hình như trí óc tôi chẳng thể chứa động bất kỳ một suy nghĩ méo mó nào. Lần đầu tiên tôi hiểu thế nào là đau đến không thể thở nổi, khoảnh khắc Lam xuất hiện trong tầm mắt tôi cũng là lúc em vội vã chạy vào. Nhưng tôi đã kịp níu em lại, mới vài ngày mà tôi tưởng như đã lâu lắm rồi buổi chiều em nắm tay tôi, cái ngày chúng tôi lặng lẽ đi cạnh nhau dưới màu hoàng hôn bao phủ.
- Cậu thật sự không định giải thích cho tớ à?
Mọi sự kìm nén của tôi chỉ vì câu nói bình thản của em mà nát tan.
- Cậu vẫn luôn hiểu tớ mà.
Tôi tức đến bật cười:
- Tớ chẳng hiểu gì hết! Cậu đang coi tớ là cái gì vậy? Cậu đột nhiên biến mất, một lời cũng không nói. Tớ không tìm thấy cậu, tớ chẳng biết cậu đang ở đâu, có ổn không. Hay là cậu gặp chuyện gì, lại cố gắng tự giải quyết một mình. Một tuần liền tớ không nhìn thấy cậu, sau đó tớ biết tin cậu sẽ thôi học từ một người khác chứ không phải cậu. Nếu bác Minh không nói cho tớ biết, cậu định cứ thế bỏ tớ đi luôn à?
Chưa bao giờ tôi thẳng thắn với em đến thế, chưa bao giờ tôi nặng lời với em như thế.
- Tớ biết cậu phải chịu đựng những chuyện rất tồi tệ, tớ không thể cùng cậu trải qua khoảng thời gian đó, vậy nên tớ đã cố gắng... tớ đã rất cố gắng bù đắp cho cậu, kiên nhẫn chờ cậu bước ra khỏi vòng an toàn. Nhưng cậu lúc nào cũng thế, lúc nào cũng bỏ tớ lại. Tớ thừa thãi đến thế à?
Tôi bỗng thấy hoang mang, hoang mang đến cực độ luôn ấy. Tôi cứ tưởng tôi đã thành công trong việc kéo em ra khỏi vũng bùn tăm tối, tôi cứ tưởng ít ra đối với em tôi cũng có chút địa vị. Nhưng hóa ra em vẫn như thế, từ đầu đến cuối vẫn như thế, chẳng thay đổi chút nào cả.
Giọng tôi ngày càng nghẹn ngào, đến nỗi tôi cũng không thể nghe rõ những lời uất ức của chính mình. Nhìn thấy đôi mắt đỏ quạch của em, tôi dần bừng tỉnh. Tôi đang làm cái gì thế này? Rõ ràng tôi biết kéo một người ra khỏi đống đổ nát rất khó, rõ ràng tôi biết em chịu đựng sự dày vò đó cũng chẳng dễ dàng gì cơ mà?
- Lam có thể cho tớ biết không, có chuyện gì đã xảy ra với cậu vậy?
- Tớ đã suy nghĩ rất lâu rồi. Tớ nhận ra tớ không thích cậu nhiều như tớ tưởng, mà vốn dĩ cũng chỉ là những tình cảm nhất thời của đời học sinh, vì vậy...
Trong một thoáng, tôi thấy tim mình lịm đi. Tôi hoảng hốt lùi ra sau, tôi cũng không hiểu vì sao tôi biết câu nói tiếp theo của em là gì, tôi đã mong là tôi đoán sai, nhưng em ngay lập tức đạp tôi xuống đáy.
- Chúng ta chia tay đi.
Mọi câu hỏi cứ thế bị đẩy ngược vào trong, trí óc tôi quay vòng trong một mớ bòng bong, mọi suy nghĩ đều rơi vào tạp nham hỗn độn. Tôi liên tục lắc đầu, lồng ngực tức nghẹn đến mức tôi băt đầu phải thở bằng miệng. Sự cố chấp ngu ngốc ập đến, tôi lại cầm cổ tay em, giọng nói cậu cất lên đúng lúc một cơn mưa nặng hạt trút xuống.
- Tớ không muốn, tớ không đồng ý. Có chuyện gì với cậu vậy? Tớ sẽ không hỏi nữa, không bắt cậu nói ra nữa, tớ thề đấy...
Tôi cứ liên tục lặp lại những câu nói vô nghĩa, tôi xin lỗi, kì kèo, hứa hẹn. Đúng lúc ấy, em giật tay tôi ra chiếc vòng của tôi mắc vào chiếc vòng của cậu, thế nhưng, chỉ có vòng của em bị đứt.
- Chẳng có chuyện gì xảy ra với tôi cả, cậu bắt tôi phải làm người xấu đúng không? Nghe đây, tôi chưa bao giờ thật lòng với cậu, và cũng không bao giờ thật lòng với cậu.
Chưa bao giờ tôi thấy mình thảm hại đến thế, tôi cứ van nài em đừng bỏ tôi, con ngươi dần đỏ quạch, không biết vì nước mưa hay nước mắt. Em lại đẩy tôi ra, tôi ngã sõng soài, bất lực nhìn bóng lưng em tan đi trong màn mưa xối xả. Tiếng mưa át đi tiếng nấc nghẹn ngào của tôi, che đi những giọt nước mắt của tôi, giấu cả người con gái tôi yêu nhất, đẩy tôi vào màn đêm đen vô tận.
Em rời khỏi Vàng Danh, mang cả linh hồn tôi đi mất.
Thời gian là một liều thuốc tuyệt vời đến mức vết thương dù sâu đến đâu rồi cũng sẽ lành lại.
Con trai luôn có một người mà họ rất yêu, đến mức những người phía sau chỉ là những mảnh ghép mang điểm tương đồng với người con gái mà họ đã bỏ lỡ. Đối với tôi, hành động đó là một thứ tình cảm méo mó khốn nạn nhất trên đời, Không biết từ khi nào, chính tôi lại trở thành một kẻ như thế.
Tuệ Anh giống Nguyệt Lam đến khó tin. Từ cử chỉ, ánh mắt đến cách vén tóc và nụ cười dịu dàng ấy. Tôi liếc nhìn Tuệ Anh với ánh mắt tò mò mà tôi biết rõ rằng, tôi đang thông qua Tuệ Anh để ngắm nhìn một người khác.
Khoảnh khắc Tuệ Anh đứng đối diện với tôi, nói rằng cậu ấy thích tô. Tôi bỗng nhận ra, tôi cũng là một kẻ vì những tổn thương của mình mà dày vò cả những người xung quanh.
Không biết từ bao giờ, tôi không còn thấy lồng ngực mình đau quặn khi nghĩ về Lam nữa, không còn cố gắng nhặt nhạnh những mảnh ký ức vương vãi nữa. Tôi đã nghĩ rằng tôi sẽ ổn thôi, như tôi những tháng năm không có em.
Nhưng khoảnh khắc đối diện với em lần nữa, giây phút mà tôi nhận ra mình vẫn níu chặt đôi mắt em, khi từng tế bào trong cơ thể tôi thắt lại đau đáu, tôi nhận ra mình vẫn ở nguyên vị trí ban đầu, vẫn chẳng thay đổi chút nào. Hóa ra thời gian không chữa lành vết thương nào cả, nó chỉ đánh lừa ta, khiến ta quen dần với nỗi đau ấy.
"Tớ nhất định sẽ quay trở lại nơi ta bắt đầu. Không phải để thay đổi bất cứ điều gì, tớ muốn tìm lại từng mảnh ký ức vương vãi mà tớ đã bỏ lỡ. Từ vết tích của thời gian, tớ sẽ ngắm nhìn những năm tháng ấy, những năm tháng rực rỡ của chúng ta."
Mọi thanh âm hỗn loạn đều vụt tắt. Cả khán phòng hàng nghìn con mắt vẫn dõi theo tấm lưng yêu kiều trên sân khấu, nhưng từ đầu đến cuối, em vẫn chỉ nhìn tôi.
Giây phút tôi thấy mình chùng xuống khi em chìm trong vòng tay của một người con trai khác, tôi nhận ra mọi niềm tin rằng em đã bị xóa mờ trong ký ức tôi chỉ là lời bao biện xuẩn ngốc. Tôi vẫn yêu em, vẫn yêu em điên dại.
Tôi biết như thế là không phải, nhưng tôi vẫn không sao ngăn mình lợi dụng em không tỉnh táo mà ghì em trong vòng tay. Lại được cảm nhận hơi ấm từ em , lại được ngửi thấy mùi cơ thể của em vảng vất quanh chóp mũi, tôi tham lam muốn ôm em thật lâu, dù rằng em vẫn cứ lầm tưởng tôi là một người khác.
Dạo trước, tôi có một giấc mơ kỳ lạ.
Tôi thấy tôi ngồi cạnh em tại một nơi rất quen thuộc, khi chúng tôi ở trong hình hài của người trưởng thành, độ hai mươi đổ lên. Tôi thấy môi mình dừng lại trên vết sẹo nơi khóe mắt em, em bỗng nhiên vòng tay qua cổ kéo tôi xuống. Tôi thấy ngạc nhiên vì sự mạnh bạo không biết từ đâu ra của em, cả người tôi cứng đờ trong chốc lát. Ngay khi em rời môi mình khỏi môi tôi, tôi liền cúi xuống.
Tất cả mọi thanh âm hỗn loạn đều vụt tắt. Không mãnh liệt, không vội vã, hơi thở nóng hổi của em phả vào khoang miệng tôi, không khí bỗng chốc bị rút cạn. Tôi nhẹ nhàng mân mê, cọ miết trên cánh môi mềm mại của em, tôi thấy miệng em mở hé, và hình như tôi đã dám đẩy lưỡi vào trong. Hơi thở trở nên gấp gáp, tôi dần không thể kiểm soát nổi hành động của mình, bàn tay tôi trượt dần từ má, xuống tóc, rồi eo em, Lam bấu chặt lấy vai tôi, em vô thức cắn nhẹ lên môi tôi. Tôi ngưng lại, nhưng em lại kéo tôi xuống lần nữa, cả người tôi như lơ lửng trên không. Hai tay tôi siết chặt eo em, cả người em ngả dần ra sau, cho đến khi tôi bừng tỉnh với dòng suy nghĩ hỗn độn.
Khoảnh khắc mà tôi phải chớp mắt liên tục để chắc chắn rằng em đang đứng trong khuôn viên trường Hoàng Văn Thụ, tôi tưởng như mình vừa trở về năm mà tôi mười sáu tuổi, khi câu chuyện của tôi và em vừa mới bắt đầu. Trong hàng trăm tà áo dài bay theo gió, tôi vẫn chỉ nhìn thấy bóng dáng thướt tha và mái tóc xõa tung của Lam, dù có bao nhiêu chuyện xảy ra đi chăng nữa, vẫn chỉ có hình bóng em trong đôi mắt tôi là không thể thay đổi, vẫn đẹp đẽ và dịu dàng.
Những ngày cuối cùng trước thềm thi tốt nghiệp thường sẽ rất mệt mỏi, vậy mà tôi lại dành trọn khoảng thời gian ấy cho em. Không một lời hẹn trước, lúc nào tôi cũng nhìn em đúng lúc em đang hướng mắt về tôi. Tôi nhìn thấy những xúc cảm kỳ lạ trong đôi mắt của em, như một sự đấu tranh, giằng xé và tội lỗi.
Lam thật sự chỉ có ý định ngắm lại những kỉ niệm xưa cũ. Nhưng tôi không muốn thế, tôi không hiểu vì sao chúng tôi cứ phải hành hạ tâm trí nhau như vậy, tôi không tin em không còn chút tình cảm nào với tôi, dù rằng em có giỏi thế nào đi chăng nữa, vì con người ta không bao giờ ngăn cản được suy nghĩ của mình hiển hiện trên đôi mắt. Tôi không hiểu tại sao chúng tôi phải xa nhau. Ngày lễ trưởng thành, cái ngày mà chúng tôi không còn mang trong mình hình dáng của cô cậu thiếu niên mười bảy tuổi. Tôi bỗng nhận ra tôi yêu em, tôi yêu em nhiều đến mức chấp nhận cho cái tôi của mình bị chà đạp nặng nề.
- Cậu định cố chấp như thế đến bao giờ vậy?
Tôi thấy em đứng sững, nhất thời không kịp phản ứng. Tôi kéo em khuất sau dãy hành lang, toàn bộ khung cảnh trước mắt chỉ bao phủ trong tầng ánh sáng mập mờ.
- Tớ không biết nữa...
Tôi không thể nhìn rõ vẻ mặt em, cũng không nhìn được những giọt nước mắt lăn dài trên má em.
- Cậu đang làm cái gì thế? Từ đầu đến cuối tớ vẫn không thể nào hiểu nổi cậu. Dù cậu bỏ đi mà không một lời giải thích, cậu biến mất trong tầm mắt của tớ hơn một năm, sau đó cậu đột nhiên trở về, đột nhiên nhìn tớ với ánh mắt đó, đột nhiên gieo thêm hi vọng cho tớ, cậu đang coi tớ là cái gì vậy?
Cả người em mềm nhũn, mất tự chủ lùi dần ra sau, đập mạnh vào tường. Tiếng tôi vẫn vang lên không ngừng, vừa gần lại vừa xa.
- Tớ thấy mình chẳng còn chút danh dự nào nữa cả... Nhưng nếu, nếu cậu vẫn còn cái gì đó với tớ, một chút thôi, hoặc không, kể cả cậu không còn gì với tớ cũng không sao hết. Cậu có thể quay lại với tớ không? Giả vờ thôi cũng được...
Tôi nghe thấy tiếng nấc bật ra khỏi cổ họng khản đặc, thấy mình bị nhấn chìm xuống đáy biển lặng thinh.
- Cậu còn yêu tớ không?
Tôi thấy em gật đầu, rất nhiều lần.
- Tớ còn, còn rất nhiều. Nhưng chính vì vẫn còn nên tớ không thể làm thế được...
Tôi khụy dần xuống, tay tôi kéo cả người em theo, rồi quỵ sụp xuống đất.
- Sao thế nhỉ? Tớ cố gắng nhiều như thế, cố gắng quên cậu nhiều đến thế. Hơn một năm không có cậu tớ vẫn sống được đấy thôi. Tớ cứ nghĩ dù đối diện trước mặt cậu bây giờ thì tớ vẫn không sao hết, nhưng hóa ra tớ vẫn thế. Còn cậu thì chẳng quan tâm gì đến tớ cả, cậu xoay tớ như một con rối, tớ không biết gì về cậu, chẳng biết tớ đã làm sai điều gì, tại sao cậu lại bỏ đi, tại sao phải quay trở về, phải làm khổ tớ lần nữa...
Dáng vẻ của một người nặng tình có thể thảm hại đến thế nào? Tôi khóc nấc lên, bấu bấu víu vai áo em, chỉ muốn vùi sâu vào hõm vai em, cả cơ thể tưởng như không còn chút sức lực. Người ta nói con trai sẽ chỉ khóc trước mặt người mình yêu, nếu vậy, tôi đã yêu em quá, quá nhiều.
- Tớ tồi tệ như thế đấy. Tớ xấu xí, thực dụng, ích kỷ. Tớ không đáng để cậu phải như thế này đâu. Vậy nên hãy quên tớ đi.
Lam đứng dậy, lê từng bước nặng nề xuống cầu thang. Bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ như cơn sóng dập dờn, tôi vội vã đuổ theo em. Bóng lưng em khuất dần dưới ánh đèn đường mờ nhạt leo lắt, tôi bất chấp tất cả mà đuổi theo, đến khi bị một bàn tay khác kéo giật lại.
- Minh Đức!
Gương mặt quen thuộc dần hiện rõ. Cả người tôi mềm nhũn không còn điểm tựa.
- Tuệ Anh...
Chương đặc biệt về Đặng Trần Minh Đức chỉ xuất hiện đầy đủ trên sách giấy.