Mọi Ưu Tiên Cho Em

Chương 49: Có hẹn với thanh xuân




Hoạt động lễ trưởng thành của chúng tôi diễn ra vào một ngày thời tiết đẹp, có gió nhẹ mây trôi, màu xanh biếc trải dài đến tận lũy tre xa. Các hoạt động được tổ chức nhẹ nhàng, thật ra là khá sôi động, nhưng tôi không có tâm trí nào để ý đến nó, cả buổi, tâm trí tôi chỉ quẩn quanh hình dáng của Đức. Thi thoảng liếc qua, tôi phát hiện ra cậu cũng đang nhìn tôi chăm chú.

Nếu như cách tôi nhìn cậu cũng giống cách cậu nhìn tôi thì thật kỳ lạ, ánh mắt cậu nhìn tôi ẩn chứa đầy những cảm xúc nặng nề, sự dày vò giằng xé và điều gì đó mà tôi không tài nào lý giải được. Hình như hôm nay là ngày đầu tiên sau khi trở về mà tôi nhìn cậu lâu đến thế, cậu cao hơn so với ký ức của tôi, cả người gầy hơn, đôi mắt cũng sâu hơn, một điều mà đáng ra ở độ tuổi này không nên có.

Chúng tôi ngồi quây quần quanh một đốm lửa trại. Xuyên suốt buổi tối đó là tiếng đàn và giọng ca ngân vang cùng tiếng lửa cháy tí tách. Tôi ngồi bó gối, nghiêng đầu cảm nhận hơi ấm từ ánh sáng đỏ hồng đang bập bùng. Từng bài, từng bài một, khoảnh khắc đó với tôi quá đẹp, đủ để đánh bay mọi khổ đau từ trước đến giờ. 

Tôi không chú ý, Đức vẫn lặng thầm quan sát tôi từ đầu đến cuối.

Ngày thứ hai diễn ra lễ trưởng thành là các hoạt động chủ yếu trong một chi đoàn. Tôi cầm chiếc máy ảnh tăm tia đến mọi ngóc ngách, theo bước chân mọi người thăm quan xung quanh trường. Một thứ được mong chờ nhất trong lễ trưởng thành của Hoàng Văn Thụ chính là sự kiện mang tên "Phòng triển lãm hồi ức". Chúng tôi xếp thành hàng, chờ tín hiệu rồi đi lần lượt vào trong. Gọi là phòng triển lãm nhưng thật ra chỉ là cải tạo lại từ phòng truyền thống để tổ chức lễ hội. Xung quanh chìm trong một màu tối đen, làm nổi bật bốn bức tường gắn đầy ảnh chụp được đèn led chăng xung quanh của khóa chúng tôi, nổi bật cả chiếc quần trắng của cậu ấy.

Tầm mắt chạm vào hàng chữ HVT-K39, tôi dừng lại thật lâu trước khung ảnh của lớp, rồi lại theo đám đông vào khu "bảng vàng", tôi không biết nó là gì, nhưng Kiều Trang đã gọi nó như vậy. Vào trong, tôi choáng ngợp trước những dãy bảng xếp dài, phía trên là những tờ giấy nhớ chi chít lời nhắn gửi mà mọi người để lại, có lẽ hoạt động này đã được làm từ trước tháng sáu nên tôi mới không biết.

"Chúc Hà Vi A1K39 sẽ mãi yêu Thành Đạt A1K39 ạ."

"Anh Phan Gia Khánh 12A5 có thể đúp lại xuống khóa 41 được không ạ, em vẫn chưa ngắm đã."

"Bạn nào cầm nhầm cục tẩy của mình hồi lớp 3 thì liên hệ Facebook Phạm Khánh Việt để gửi trả nhé, mình sắp ra trường đến nơi rồi."

Tôi phì cười, mân mê trên từng con chữ, đoán xem tờ này là của ai, đang viết cho ai. Một thoáng, nét chữ quen thuộc khiến tay tôi tê cứng.

"Chúc người tớ yêu ở phía bên kia đại dương sẽ hoàn thành mục tiêu của mình, trở thành dáng vẻ như các cậu vẫn hằng mong. Mong rằng khi thức dậy, một ai đó sẽ yêu cậu bằng cả sinh mệnh, mong rằng 'ai đó' cũng chính là cậu."

Tôi thở hắt ra một hơi, cố nén lại sống mũi dần đỏ ửng. Không, hôm nay là ngày vui, tôi không muốn khóc. Buổi tối đặc biệt nhất trong ngày lễ trưởng thành, cả khóa 39 chúng tôi ngồi rải rác trên sân trường, hướng mắt về màn chiếu lớn trên sân khấu. Xuyên suốt video đó là những khoảnh khắc đẹp của từng lớp, từng sự kiện, cuộc thi đều được chiếu lại, không biết vô tình hay cố ý, gần cuối thước phim đó chiếu lại đoạn ghi âm của bài radio trên đài phát thanh đầu tiên mà đoàn trường tổ chức.

"Thích một người lâu đến như thế, vậy xem ra người đó rất đặc biệt nhỉ?"

"Đúng vậy, vô cùng đặc biệt."

Từng lời, từng chữ năm ấy cứ thế cất lên, trong bao tiếng reo hò và thảo luận rôm rả, tôi ngồi ngẩn ngơ không nói được gì. Vô tình nhìn sang, có hai người khác cũng đang chìm vào những dòng tâm tư riêng của chính mình. 

Trước khi ra về, câu lạc bộ truyền thông của nhà trường tổ chức một sự kiện ghép đôi nhỏ. Cả đám đứng quây quần quanh một hình trái tim lớn được ghép bằng nến, phổ biến quy chế một hồi, chị MC bắt đầu đặt ra những câu hỏi khác nhau:

- Đứng vào vòng tình yêu trong sân trường trung học phổ thông Hoàng Văn Thụ có người mà bạn thích.

Thùy Linh đẩy vai tôi, tôi nhìn theo, thấy Minh Đức đã đứng vào đó từ bao giờ. Tiếp đó là những người khác, dưới những hoài niệm bâng khuâng lơ lửng trên ngàn vì sao trong màn đêm vô tận, tôi thấy mình châm chậm bước vào. Hành động đó của tôi đã dẫn đến cuộc nói chuyện đầu tiên của chúng tôi từ khi gặp lại.

- Cậu định cố chấp như thế đến bao giờ vậy?

Tôi thấy mình đứng sững, nhất thời không kịp phản ứng. Minh Đức vừa kéo tay tôi lại khi chúng tôi khuất sau dãy hành lang, toàn bộ khung cảnh trước mắt chỉ bao phủ trong tầng ánh sáng mập mờ.

Nhưng tôi đang cố chấp cái gì? Cố chấp quay trở về đây sau khi nằng nặc đến một nơi khác? Cố chấp thích cậu trong khi đã rời bỏ cậu, trong khi đã khẳng định rằng chia tay là lựa chọn đúng đắn nhất? Hay cố chấp không cho cả hai cơ hội dù rằng chúng tôi thừa biết mình vẫn còn yêu đối phương nhiều thế nào?

Rốt cuộc thì tôi đang cố chấp điều gì vậy?

- Tớ không biết nữa...

Tôi không thể nhìn rõ vẻ mặt Đức, nhưng có thể cảm nhận rõ bàn tay cậu siết cổ tay tôi ngày càng chặt hơn.

- Cậu đang làm cái gì thế? - Giọng cậu bỗng nhiên nghẹn ngào. - Từ đầu đến cuối tớ vẫn không thể nào hiểu nổi cậu. Dù cậu bỏ đi mà không một lời giải thích, cậu biến mất trong tầm mắt của tớ hơn một năm, sau đó cậu đột nhiên trở về, đột nhiên nhìn tớ với ánh mắt đó, đột nhiên gieo thêm hi vọng cho tớ, cậu đang coi tớ là cái gì vậy?

Cả người tôi mềm nhũn, bỗng chốc chẳng còn chút sức lực. Tôi biết, rõ ràng tôi biết mình đã tệ với Đức thế nào. Nhưng khi nghe chính miệng cậu nói ra, tôi vẫn không sao chịu đựng nổi.

Tôi lùi lại đến khi lưng đập vào tường đau nhói, tiếng Đức vẫn vang lên không ngừng, vừa gần lại vừa xa.

- Tớ thấy mình chẳng còn chút danh dự nào nữa cả... Nhưng nếu, nếu cậu vẫn còn cái gì đó với tớ, một chút thôi, hoặc không, kể cả cậu không còn gì với tớ cũng không sao hết. Cậu có thể quay lại với tớ không? Giả vờ thôi cũng được...

Tôi nghe thấy tiếng nấc bật ra khỏi cổ họng khản đặc.

- Cậu còn yêu tớ không?

Tôi gật đầu, sợ Đức không nhìn rõ, tôi lại gật đầu lần nữa.

- Tớ còn, còn rất nhiều. - Tôi cố gắng nói thành câu. - Nhưng chính vì vẫn còn nên tớ không thể làm thế được...

Dù bao nhiêu ngày tháng trôi qua, dù phải chịu đựng biết bao thương tổn của cái tuổi tập lớn chết tiệt đó, tình cảm của tôi và cậu vẫn vẹn nguyên như thế, vẫn chưa bao giờ đổi thay. Chỉ là chúng tôi cố chấp không thừa nhận nó. Phải, tôi bật cười. Cuối cùng thì tôi cũng biết mình cố chấp cái gì rồi.

Đức khụy dần xuống, tay cậu kéo cả người tôi theo, rồi quỵ sụp xuống đất. Tôi tá hỏa phát hiện ra Đức đang khóc, vì tôi, lại là tại tôi mà cậu khóc, cuối cùng cũng chỉ tại tôi. Tôi thấy cậu vùi mặt vào tay tôi, cậu vẫn nói điều gì đó, tiếc nấc ngắt quãng khiến tôi phả cúi sát mới nghe rõ.

- Sao thế nhỉ? Tớ cố gắng nhiều như thế, cố gắng quên cậu nhiều đến thế. Hơn một năm không có cậu tớ vẫn sống được đấy thôi. Tớ cứ nghĩ dù đối diện trước mặt cậu bây giờ thì tớ vẫn không sao hết, nhưng hóa ra tớ vẫn thế. Còn cậu thì chẳng quan tâm gì đến tớ cả, cậu xoay tớ như một con rối, tớ không biết gì về cậu, chẳng biết tớ đã làm sai điều gì, tại sao cậu lại bỏ đi, tại sao phải quay trở về, phải làm khổ tớ lần nữa...

Dáng vẻ của một người nặng tình có thể thảm hại đến thế nào? Tôi nhìn Đức khóc nấc lên, thấy cậu bấu víu vai áo tôi, cả cơ thể tưởng như không còn chút sức lực. Tôi ước tôi có thể mạnh mẽ đứng dậy mà bỏ đi, nhưng sao tôi có thể làm thế được, làm sao tôi bắt mình nhìn cậu được?

- Tớ tồi tệ như thế đấy. - Tôi nói. - Tớ xấu xí, thực dụng, ích kỷ. Tớ không đáng để cậu phải như thế này đâu. Vậy nên hãy quên tớ đi.

Tôi đứng dậy, lê từng bước nặng nề xuống cầu thang, đưa tay lên vuốt mặt, phát hiện ra trên mặt tôi cũng đầm đìa nước mắt. Nhận thấy có bước chân đuổi theo, tôi vội vã chạy đi. Ánh sáng từ đèn đường làm tôi nheo mắt quay đi, đúng lúc chạm mặt Tuệ Anh đang đứng gần đó, một mình và đơn độc.

- Nguyệt Lam!

Đức gọi với, tôi lại chạy đi, có thể cảm nhận được sau lưng mình là tiếng Tuệ Anh vừa kéo Đức lại, cậu ấy không còn đuổi theo tôi nữa. Cơn gió bấc thổi tung mái tóc xuề xòa, tôi kéo chặt vạt áo, nép mình trên con đường vương vãi cánh hoa giấy giập nát, hình ảnh của cậu cứ liên tục tràn vào tâm trí tôi.

Sau cuộc hội thoại bất ngờ ngày hôm đó, tôi nghỉ học hai ngày liền tù tì. Tôi sợ phải bắt gặp cậu, sợ sẽ nhìn rõ bản thân mình trong đôi mắt cậu. Tôi mở vòi nước trong nhà tắm và khóc, nhưng tôi không còn ngủ quên trong đó, tôi không thể bỏ mặc mình như trước, vì tôi biết rõ rằng bên cạnh mình đã chẳng còn một ai nữa.

Tôi nằm trên giường, một cơn sóng vô hình bất chợt dâng ngập lòng tôi, nhấn chìm tôi trong dòng ký ức lênh đênh vô định, tôi thấy tim mình siết lại quặn thắt. Điểm qua những việc đã diễn ra và vùi mình vào chăn, tôi nhận ra mười bảy năm, cuộc đời tôi chỉ gắn liền với nước mắt, dơ bẩn và tội lỗi.

Tôi vùng dậy, mặc thêm áo và rời khỏi ngôi nhà không phải của tôi. Đi bộ trên nơi lối cũ đã lâu lắm không đặt chân đến, tôi nhìn quanh, ngỡ ngàng vì thấy cảnh vật xung quanh như đang nhỏ lại, chiếc cầu trượt tôi hay ngồi, chiếc cầu vẫn đi qua chẳng còn to lớn như tôi vẫn tưởng. Không, nhưng hình như mọi thứ vẫn như thế, chỉ là tôi đã lớn mất rồi. Mẹ từng nói ngôi nhà cũ đã bị bán đi, quả thật, tôi ngó vào trong và phát hiện khu vườn mà tôi đã lớn lên thay đổi rất nhiều, màu sơn cũng khác hẳn.

- Cậu định làm gì ở nhà tôi vậy?

Tôi giật bắn mình, không phải là vì sợ bị chủ mới của ngôi nhà nghi oan, mà bởi giọng nói ấy là của Tuệ Anh.

Lần thứ hai tôi cảm thán, thế giới này quả là nhỏ bé vô cùng.

- Tớ chỉ... - Tôi gãi đầu. - Vô tình đi qua thôi.

Tuệ Anh không nói gì, tôi định bỏ đi thì cậu gọi giật lại. Chúng tôi ngồi dưới chiếc xích đu mới toanh, làm tôi nhớ đến ngày người bố không chung dòng máu của tôi tỉ mẩn đóng từng chiếc đinh, ghép từng ván gỗ. Một thoáng, Tuệ Anh bỗng nhiên lên tiếng:

- Tôi rất thích Minh Đức.

- Tớ biết.

Hình như câu trả lời không chút gợn sóng đó của tôi khiến Tuệ Anh bất ngờ, cậu ta cứ nhìn tôi chằm chằm một lúc lâu. Tôi điểm lại những thông tin trong ngăn kéo ký ức. Tôi chẳng biết gì về cô bạn này, cũng chưa bao giờ nói chuyện. Điều duy nhất tôi biết là Tuệ Anh rất thích Đức, Tuệ Anh lại biết tôi từng liên quan đến Đức, vậy là giữa chúng tôi tự nhiên hình thành một biên giới xa cách vô hình. Tôi không biết đối với Tuệ Anh thế nào, nhưng tôi không có lý do ghét Tuệ Anh và chẳng có ý nghĩ phải làm thế. Những kẻ chung một giống loài có thể dễ dàng nhận ra nhau, tôi luôn nhìn ra ánh mắt trầm buồn trong nụ cười của Tuệ Anh.

- Tôi thích Đức vài tháng rồi. Tôi vốn rất tự tin Đức cũng thích tôi, tôi đã tưởng ít nhất Đức cũng đã có gì đó với tôi, dù chỉ một chút thôi cũng được. Kể cả nó không thích tôi, tôi nghĩ tôi vẫn có thể từ từ bước vào trái tim nó, cho đến khi cậu xuất hiện.

Tôi chưa kịp chuẩn bị tinh thần để nghe những lời thẳng thắn đó, nhất thời không biết phản ứng thế nào.

- Tôi bỗng nhận ra từ đầu đến cuối trong lòng Đức vẫn chỉ có mình cậu. Tôi ghét phải thừa nhận điều đó, và tự nhiên tôi ghét cả cậu, trong khi tôi biết cậu chẳng làm gì sai cả. Nhưng tôi không thích cách Đức nhìn cậu, tôi không biết hai cậu từng là gì của nhau, nhưng cậu đã làm cách nào để khiến một người nhớ cậu lâu như thế vậy?

Tôi duỗi thẳng chân, đôi mắt không tìm ra bất cứ tiêu điểm nào. Không biết qua bao lâu, đến tận khi mặt trời ngả bóng, tôi mới nghe thấy tiếng mình ngập ngừng từng chút.

- Tớ cũng đã từng thích Đức, đủ dài để hiểu mọi thứ về cậu ấy. Tớ cũng từng thấy Đức như phát sáng, cũng từng tự tin sẽ ở bên cậu ấy thật lâu. Tớ là người đã rời bỏ cậu ấy, đã khiến cậu ấy buồn rất nhiều.

Tuệ Anh nhìn sang, tôi cũng nhìn lại. Lần đầu tiên chúng tôi nhìn nhau một cách đúng nghĩa. Ngần ngừ một thoáng, tôi lại tiếp tục:

- Tớ không muốn thay đổi điều gì cả, cũng chưa từng thắc mắc cậu với Đức thế nào. Tớ biết sẽ khá khó và tốn nhiều thời gian để Đức thay đổi. Nhưng không phải là bất khả thi, tớ biết tình cảm của Tuệ Anh đủ lớn để kiên nhẫn chờ đợi. Ý tớ là, tớ nghĩ vấn đề chỉ nằm ở thời gian mà thôi, nhưng nếu cậu thật sự thích Đức, tớ nghĩ tớ có thể giúp được điều đó.

Tôi đã từng thử quan sát Tuệ Anh, qua ảnh mắt Tuệ Anh nhìn người tôi yêu, tôi có thể khẳng định Tuệ Anh cũng thích Minh Đức rất nhiều. Tuệ Anh nhìn tôi ngẩn ngơ rồi ho khan:

- Giúp tình địch ấy hả?

Tôi nhìn cậu ta với ánh mắt mà tôi cho là nghiêm túc nhất trong cuộc đời mình.

- Tớ không có ý định gì với Đức nữa cả, không thể gọi là tình địch được. Tớ hi vọng Tuệ Anh tin tưởng tớ. Tớ không quan tâm Đức thích ai, thích như thế nào. Miễn cậu ấy hạnh phúc là được.

Tuệ Anh lại nhìn tôi, tôi vén gọn vài lọn tóc mái bay bay, ánh nắng vàng nhạt xuyên qua kẽ lã, chiếu lên gương mặt suy tư của Tuệ Anh. Tôi biết có thứ gì đó trong cậu ta đang dần thay đổi.

Hoặc ít nhất tôi đã nghĩ mình cũng tạo được cho Tuệ Anh chút ít niềm tin và hi vọng, nhưng sau cuộc trò chuyện chóng vánh đó, Tuệ Anh không lên lớp học nữa. Tôi không biết mình có nói gì không phải, hoặc có mắt xích nào bị trật hay không, nhưng hình như Tuệ Anh đã không còn học ở trường Hoàng Văn Thụ nữa. Tôi quan sát sự thiếu vắng đó, phát hiện ra ánh mắt Đức cũng mang vài phần hoài nghi, chợt nhớ ra buổi tối lễ trưởng thành, tôi bỗng nhiên tò mò Tuệ Anh và Đức đã làm gì hôm đó.

Tuệ Anh cứ thế biến mất không chút tăm hơi. Tuần cuối cùng ôn tốt nghiệp, cậu xuất hiện trước cửa lớp với một túi bánh kẹo lớn, thông báo cho cả đám đã đỗ xét tuyển sớm của Học viện báo chí và tuyên truyền.

- Nhưng tao tưởng nguyện vọng của mày là Đại học New York? - Một đứa hỏi.

Tuệ Anh cười xòa:

- Ngày trước thôi, đã là học sinh Chuyên Hạ Long thì phải cống hiến cho nước nhà chứ!

Tôi im lặng quan sát vẻ mặt Tuệ Anh trong suốt buổi tối hôm đó, mọi người rủ cậu ở cùng lớp cả buổi nhưng cậu ấy từ chối, tôi chạy theo bóng lưng đơn côi của cậu, gọi với:

- Tuệ Anh này...

Tuệ Anh giật mình quay đầu lại. Tôi ngập ngừng định nói gì đó, vẻ lúng túng ấy của tôi làm cậu phì cả cười:

- Đừng có nhắc đến "crush" cũ trước mặt tớ đấy nhé.

Tôi cứng họng không kịp tiêu hóa câu nói vừa rồi, Tuệ Anh cũng thôi không cợt nhả nữa, cậu nhìn tôi đầy nghiêm túc:

- Tớ không là vị cứu tinh cứu rỗi tổng tài bá đạo khỏi tình đầu đổ vỡ được đâu. Tớ chưa thích nó nhiều đến thế. Cậu với Đức ấy, thích nhau thì bám nhau chặt vào, đừng có làm ảnh hưởng đến những người xung quanh. Dùng dà dùng dằng phát mệt.

Tôi đứng tần ngần như bị bỏ băng, mãi cứ ú ớ chẳng nói được gì. Phía xa, tôi thấy Minh Đức đang chạy đến, Tuệ Anh chợt vẫy tay với tôi:

- Thông báo cho cậu tin mật, Đức đang định thi Học viện âm nhạc đấy, không nhanh lên kẻo muộn thì đừng trách tớ "nhảy" vào cướp mất người yêu nhé!

Tuệ Anh rời đi đúng lúc Minh Đức vừa chạy đến. Tôi tưởng cậu sẽ đuổi theo Tuệ Anh nhưng không, Đức dừng lại đối diện tôi, cậu không nói gì, gương mặt ánh lên vài phần nhẹ nhõm.

Chúng tôi quay trở lại đúng lúc cả lớp vừa tìm thấy chiếc hộp gỗ năm ấy. Tôi lục lại trí nhớ xem chếc hộp đã xuất hiện từ lúc nào, Thùy Linh lắc đầu ngán ngẩm:

- Đợt đi chơi ở hồ Yên Trung đó, lớp mình viết cái này rồi bảo cuối 12 đọc lại còn gì?

Tôi ồ lên, mọi người lần mò một hồi rồi đổ ra một đống giấy đã bắt đầu ngả màu. Gọi từng cái tên lên nhận lại nội dung của mình, tôi tò mò mở ra, đọc những dòng chữ mà tôi không nhớ là mình đã từng viết.

"Gửi Nguyệt Lam của một ngày nào đó trong tương lai,

Tớ mong cậu của lúc đó đã thành công trở thành một con người với dáng vẻ mong muốn, sẽ xinh xắn hơn, hoàn thiện hơn. Và quan trọng nhất, tớ mong cậu đã biết yêu quý bản thân của mình.

Cậu có thể chấp nhận bản thân mình không xinh đẹp.

Cậu có thể chấp nhận bản thân mình không tài giỏi, không thông minh.

Cậu có thể chấp nhận bản thân mình rất ít bạn.

Cậu có thể chấp nhận bản thân mình thiếu thốn rất nhiều thứ.

Nhưng cậu không được vì thế mà thôi không cố gắng, cậu không được chấp nhận từ bỏ chính bản thân cậu.

Mong rằng, một ngày của tương lai những ước mơ của cậu đều sẽ thành hiện thực. Và người cậu thích, cũng như thích cậu của hiện tại, lúc đó vẫn còn bên cạnh cậu."

Tôi phì cười, nếu tôi có thể quay trở lại lúc đó tôi sẽ nói với tôi rằng một ngày của tương lai cậu sẽ đánh mất người con trai rất yêu cậu, cậu sẽ bỏ lỡ nhiều thứ trên đời, sẽ nếm được rất nhiều vị đắng của thế giới này. Còn người mà cậu yêu vẫn luôn chờ đợi cậu, nhưng cậu có thể ôm cậu ấy bằng thân thể dính đầy bùn đất này nữa không?

Nhao nhao một hồi, Thùy Linh đột nhiên kéo giật mép áo tôi, nó chìa ra một bức ảnh gì đó trên điện thoại, cười nham hiểm:

- Nhìn tao vừa chụp được cái gì nè!

Tôi nheo nheo mắt, nét chữ này...

- Mày chụp được mẩu giấy của Đức à?

Thùy Linh giơ ngón cái, tôi lao vào chiếc điện thoại của Linh, tờ giấy hằn nếp gấp đó chỉ có đúng một dòng ngắn ngủi:

"cfdbvtf gspn cfhjoojoh up foe j bmxbzt hjwf zpv fwfsz qsjpsjuz."

Toàn bộ phần kết và ngoại truyện của truyện chỉ xuất hiện đầy đủ trên sách giấy.